Edit: Lựu Đạn
Diệp Chanh mở miệng to ra để thở, đem ướt át của anh cùng nuốt vào trong, hai người một chỗ hòa một, thân thể trong nước nhanh chóng nóng lên.
Nhưng mà lúc này, di động Mộ Dạ Lê lại vang lên.
Diệp Chanh muốn đẩy anh ra, Mộ Dạ Lê vẫn cứ vong tình mà xoa nắn thân thể cô, làm cho cô cảm thấy mềm nhũn yếu ớt, đôi tay ôm lấy cổ anh, toàn bộ cơ thể cô hầu như đều đặt trên người anh.
Nhưng mà…
Đôi mắt đang chìm vào mê ly của cô nhìn qua bên cạnh, liền nhìn thấy trên di động hiện ra hai chữ “Lá nhỏ”
Diệp Tử?
không biết vì cái gì, đối với nickname này anh dành cho cô ta, liền làm Diệp Chanh cảm thấy thật ghê tởm.
Chớp mắt như khôi phục sức lực, trực tiếp đẩy Mộ Dạ Lê ra, sức lớn đến độ làm cho anh ngã nhào vào nước.
Bùm một cái, nước văng tung tóe khắp nơi, vẻ mặt anh đầy kinh ngạc, không thể hiểu được nhìn Diệp Chanh.
Dùng sức đến như vậy.
Diệp Chanh nhìn lướt qua di động còn đang đổ chuông, nhíu mày nhảy thẳng lên khỏi bể bơi.
Mộ Dạ Lê bị đẩy có chút tức giận “Diệp Chanh, em làm gì vậy hả?”
Diệp Chanh quay đầy lại hỏi “anh làm gì, anh rảnh rỗi nên chơi trò lưu manh hả, là anh rảnh rỗi nên lôi em ra làm trò chơi phải không?”
nói rồi, cô quay người bỏ đi.
Mộ Dạ Lê vọt lên, trực tiếp bắt Diệp Chanh lại “Em đang nói gì?”
Lấy cô làm trò chơi?
“Diệp Chanh, em có hiểu em đang làm gì không hả?”
Diệp Chanh lười nói chuyện, thẳng tay đẩy người, đem anh đẩy ra phía sau.
Bên ngoài, Mộ Đại là nghe được tiếng rầm rì bên trong, anh chàng xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng mà không được bao lâu liền nghe thấy tiếng nước bùm bùm, còn có tiếng gào của lão đại nhà mình…
anh chạy nhanh vọt vào trong.
Bên trong là hai người đang giằng co không buông.
Mộ Dạ Lê nắm lấy tay cô, cô liền trở tay đánh đến một quyền, Mộ Dạ Lê đưa tay ra một cái là bắt được tay cô, cô hơi khựng lại, có thể bắt được nắm đấm của cô, thật không quá mấy người.
Mộ Dạ Lê chợt lóe, mới vừa kéo xuống liền cảm thấy Diệp Chanh xoay người, lướt qua đầu vai mình, anh lại xoay người theo, trở tay bắt lấy cô l;ần nữa.
Lúc này Diệp Chanh linh động chui dưới hai chân anh, lại lần nữa từ dưới chân anh chui đi ra ngoài.
Mộ Dạ Lê cúi đầu giữ lại bả vai cô, cô lại xoay tay, dùng khủy tay đánh về ngực anh.
Mộ Dạ Lê ăn đau, trực tiếp lùi về phía sau hai bước.
Mộ Đại sợ ngây người đứng tại chỗ.
Diệp Chanh muốn chết, cũng dám đánh tiên sinh nhà họ.
Kỳ thật nhìn hai người so chiêu Mộ Đại cũng rất ngạc nhiên.
Phải biết rằng Mộ Dạ Lê có bao nhiêu lợi hại, người ngoài không biết, nhưng bọn họ người nào chưa thấy qua.
Nhưng mà Diệp Chanh lại có thể so chiêu cùng tiên sinh nhà họ.
không chỉ vậy mà còn đem tiên sinh nhà họ đánh tơi bời…
Đương nhiên… Là anh cũng thấy được rõ ràng là tiên sinh không nỡ mạnh tay, bằng không một chân thôi Diệp Chanh cũng thoát không được.
Nhưng những điều này cũng đủ làm anh giật mình.
Thân thủ Diệp Chanh thật lợi hại.
Tất nhiên lá gan cũng là lớn kinh người.
Cao thủ so chiêu, người trong nghề nhìn đều hiểu, với tốc độ này của họ, bên ngoài căn bản là khôngnhìn ra được.
Hơn nữa, động tác nhanh nhạy, phán đoán cực chính xác, động tác lại đẹp mắt làm người cảm thán, Mộ Đại nhìn thấy thậm chí còn líu cả lưỡi.
Chính là…
Mấy cái đó cũng không thể ngăn cản được sự kinh ngạc của anh.
Diệp Chanh cũng dám đánh tiên sinh nhà mình!
Muốn chết sao, tiên sinh nhà mình nhất định sẽ không tha cho cô!
Mộ Đại nhìn Diệp Chanh đi ra ngoài liền nói “Tiên sinh, có cần…”
Mộ Dạ Lê không được anh nói xong, một bàn tay đã đưa đến ngăn cản hắn, trực tiếp tự mình nhíu mày đuổi theo.
một bàn tay liền đánh thẳng vào mặt anh.
anh đưa tay ra, thật muốn trực tiếp đánh cô ngay tức thì.
Chỉ là nhìn gương mặt quật cường của cô, tay anh có chút khựng lại, lơ lững không đánh đi.
Đáng chết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...