Edit: Lựu Đạn
Bất kể vô thanh vô thức, cũng không có ai lợi hại hơn Diệp Chanh.
cô nhìn vào bên trong, cười gian một chút, Mộ Đại tiên sinh à, cố gắng hưởng thụ thật tốt một lần nha…
….
Mộ Đại vào cửa, liền nhận thấy một bàn tay đặt trên vai mình.
“Muốn đến mua đồ uống sao?”
Đây là mật ngữ trong nghề buôn thuốc, ý muốn nói, có muốn mua thuốc hay không.
Mộ Đại khinh thường nhìn lướt qua bàn tay trên vai.
Giống như phủi bụi, phủi sách cái tay kia xuống.
“Vừa rồi có một cô gái đi vào, đi đâu rồi?”
cô gái?
Người bên trong nói “Nơi này chưa bao giờ tiếp phụ nữ.”
“Tôi không nói lời vô nghĩa, cô ta đi đâu rồi?”
Thái độ này tất nhiên đã chọc giận người khác.
“không phải đến mua đồ thì đi ra ngoài cho ta, nơi này không có đàn bà.”
Gã ta nói liền muốn đuổi người đi.
Lại không nghĩ vừa mới đưa tay đẩy người, Mộ Đại chỉ làm như cong cong ngón tay liền đem gã nằm bẹp dưới đất.
Người nọ bị dẫm trên mặt đất, liền lêu lên “Ai nha, dám ở nơi này giương oai, tuyệt đối là đến đều tra, người đâu đến, đem thằng này đập cho tao, không biết nơi này của chúng ra không phải ai cũng có thể giương oai như vậy được sao!”
Mộ Đại hừ lạnh.
Thiết kỵ cũng đâu phải đùa, nháy mắt có người xông đến, Mộ Đại liền phản ứng.
anh giơ tay liền đem người ném ngã xuống.
một người đánh mười người, một chút vất đề còn không có.
Chỉ là người phía sau thấy vậy, một tên côn đồ liền cầm vũ khí lao đến.
Tuy rằng anh có dũng mãnh cỡ nào, nhưng cuối cùng cũng là thân thể người thường, chỉ thấy người phía sau cầm dao, gậy xông lên, song quyền khó địch bốn tay, một tay anh ngăn gậy bóng chày, lại không ngờ được, một cơn gió lạnh từ phía sau thổi qua, con dao kia mang theo sát khí đã đến gần.
anh quay đầu né tránh thật khó khăn, ngón tay liền bị thương chảy máu liên tục, lăn một vòng trên đất, mới miễn cưỡng tránh được.
Lúc này….
Bộp, bộp, bộp….
Tiếng vỗ tay vang lên ngay cửa.
cô gái đứng dựa cửa, quyến rũ tựa bóng đêm, làm người ta liên tưởng đến hoa anh túc quỷ mị.
Bóng tối cũng không ngắn được gương mặt, càng làm cho người chấn động.
Diệp Chanh….
Mộ Đại nhìn cô vừa đi vào cửa.
cô ta không phải ở bên trong sao?
Diệp Chanh nâng môi son hồng “Là Mộ Dạ Lê khiến anh đi theo tôi?”
Mộ Đại chỉ nâng ngón tay chỉ vào cô, không thể tin được nói “cô cô cô….cô sao lại đi từ ngoài vào?”
Nơi này không có cửa sau, anh đứng giữ nơi này, cô không thể có khả năng đi đến nơi đó.
Mộ Đại sửng sốt.
Mình nhìn lầm sao?
Nhưng mà… Sao có thể được?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ đang xem kịch vui kia….
cô ta đã sớm phát hiện ra mình?
Sao có thể chứ!!!!
cô sao có thể phát hiện ra mình được chứ?
Đường đường là thiết huyết có kỹ năng cao nhất, vượt qua được khảo nghiệm của lão đại, chính là kỹ thuật sở trường nhất của mình.
Nhiều năm như vậy, trãi qua bao nhiêu người lớn nhỏ khác nhau, nhưng chưa bao giờ… Bị người phát hiện.
Vừa rồi mình không cẩn thật để lộ dấu vết sao? Là mình khinh địch? không có khả năng.
Kỹ thuật của mình, tự mình biết.
Diệp Chanh đùa nghịch di động trong tay, nhìn anh cười khẽ “Mộ Dạ Lê bảo anh theo tôi làm cái gì.”
“Tôi…Tôi chỉ là trùng hợp…” Mộ Đại bị ánh mắt như nhìn thấu của cô, trong lòng có chút chột dạ khôngrõ ràng.
“Trùng hợp? Vậy cũng đủ trùng hợp quá, từ cửa sổ, đến khi tôi ra ngoài, đi qua tám con đường, đi vào nơi này, Mộ Đại, anh cũng rất là trùng hợp cùng đường với tôi đó.”
“…..”
Sao có thể, cô tay vậy mà từng chuyện một đều nói ra….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...