Edit: Lựu Đạn
Mộ Thất nhìn Mộ Bát.
Súng trên tay chậm rãi thả xuống.
Đôi mắt Mộ Bát đỏ lên nhìn Mộ Thất, giãy dụa kê “Đừng lo cho tôi, anh hãy chạy đi, ra ngoài còn có thể tìm được tiên sinh.”
Thân thủ Mộ Thất vốn dĩ mạnh mẽ, tuy ở đây có nhiều người, mình anh xông ra cũng không có vấn đề gì.
Cho dù bị thương nhưng cũng không có mất mạng.
Nhưng mà Mộ Thất nhìn anh em của mình, liền cảm thấy súng trong tay mình nặng tựa ngàn cân, giơ lên, người đầu tiên chết chính là người anh em của mình, buông xuống liền có thể chết cùng anh ta.
Bây giờ rốt cuộc anh nên làm sao?
Mộ Thất cắn chặt răng, gân xanh toàn thân, đồng thời đi lên.
Kẻ cầm đầu là một gã đàn ông cao lớn, gương mặt nhìn qua là người Châu Á, trên mặt rõ ràng là vết sẹo ngang dọc, làm tăng thêm vẻ hung ác của gã.
Mộ Thất thông qua tư liệu, rất dễ nhận ra, cái tên mặt sẹo này là sát thủ cấp cao của QM, là phụ tá đắc lực của QM, Jack.
“A, là phụ tá đắc lực của QM tự mình đến bắt chúng ra, thật đúng là coi trọng chúng ta mà.” Mộ Thất cười lạnh nói.
Jack cười dữ tợn “Đó là đương nhiên, Thiết kỵ quân, nên được phần coi trọng nào, vì để bắt tụi mày, mà tao phải ôm cây đợi thỏ mấy ngày liền, còn cố ý gọi hơn trăm người đến, tụi mày quả nhiên không phụ sự mong đợi của tao, nhanh như vậy đã chui đầu vào lưới.”
“Mày….” Mộ Thất trong lòng hận không tự bắn mình hai phát súng.
Bản thân không nên xúc động như vậy, không xem rõ tình hình, đã chạy vọt thẳng vào bên trong.
Là mình hại Bát.
Hai mắt Mộ Bát hồng hồng, dùng khẩu hình nói với Thất giết tôi đi, giết tôi đi.
Súng trong tay Thất lại càng thêm nặng.
Lúc này, Bát đã nhìn không nổi.
“Bảy, cậu đang làm gì hả, tôi rơi vào tay bọn chúng, với sự hung ác của chúng, chẳng lẽ tôi còn đường sống sao?”
Đúng vậy thanh danh của QM kém đến bao nhiêu ai lại không biết.
Rơi vào tay bọn họ, chỉ sống không bằng chết.
Nhưng mà…Xuống tay như thế nào đây?
Mộ Thất mâu thuẫn….
Nhưng lúc này…
“Ây, bên ngoài nhiều người như vậy mà chỉ để bắt hai anh, thật là lãng phí tài nguyên đi.”
một giọng nói uyển chuyển, như châm chọc, như trào phúng, lại như than thở, cứ như vậy xuyên qua bức tường người cùng vũ khí lạnh băng, lắc lư đi vào trong.
Mọi người kinh ngạc quay người lại.
Chỉ thấy thiếu nữ một thân đồ da đen nhánh, ủng cao, tóc dài cột cao lên, mắt ngọc mày ngài, trán rộng, môi mỏng nhẹ cong, màu da tinh khiết, hoàn toàn xứng với một thân đen nhánh, vô cùng yêu dã.
Vậy mà là…
Diệp Chanh!
Mọi người đều bị cô gái như tiên giáng trần trước mặt này hấp dẫn, tầm mắt chấn động, mà Mộ Thất và Mộ Bát lúc này mới quay đầu.
“Phu nhân…”
“Phu nhân, sao cô lại…”
Phu nhân nhà họ sao lại chạy đến đây.
Diệp Chanh đưa mắt nhìn hai người họ, còn muốn cảm ơn hai người đã dẫn đường, cô mới có thể thẳng đường tìm đến đây.
Mà Mộ Thất liền sợ hãi.
“Phu nhân, sao cô có thể đến đây?” anh vội hỏi.
“Ai bảo các anh không nói thật cho tôi biết, Mộ Dạ Lê cuối cùng bị làm sao?” Diệp Chanh cong khóe môi xinh đẹp.
Cả hai sợ đến ngây người, phu nhân sao tìm được nơi này? Đây là nơi rất bí mật a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...