Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh

Dương Thế Minh đầu chảy ba vạch hắc tuyến. Cô không thể so sánh anh với thứ khác ngoài chó sao? 

Không đúng, cô không được mang anh ra để so sánh mới đúng! 

Lập tức trong đầu hiện ra viễn cảnh một bầy chó lúc nhúc, hai con chó to bự cùng với một lũ chó con. Thật... Thật con mẹ nó xúc động! 

Anh thoáng chốc khẽ rùng mình, rời bỏ nơi đẫy đà, mở đôi mắt nâu đỏ nhìn chằm chằm cô. 

Lúc này, Triệu Thiên Thiên mới trừng mắt nhìn anh, sửa lại quần áo chỉnh chu, tiếp tục tán gẫu cùng Triệu Thiên Kỳ. 

"A, Thiên nhi, là thế sao? Em làm anh thực lo lắng"

Thiên Kỳ thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, anh khẽ cười. Nói đùa, cô cùng Dương Thế Minh sao có thể hòa thuận cùng ở chung một chỗ được??? 

Chỉ nghe được giọng nói trong veo như nước của Thiên Thiên từ đầu dây bên kia truyền đến:

"Thiên Kỳ ca ca, anh đừng lo lắng cho em, sẽ tổn hại đến sức khỏe. Em sống vẫn rất tốt, bên cạnh em lúc nào cũng có một con chó quấy rầy, không nhàm chán! "

Thiên Kỳ thoải mái dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp kia, nhịp tim liền không ngừng đập loạn. Anh nhớ cô, thực sự là nhớ cô đến phát điên rồi. 


"A, vậy em phải cảm ơn con chó nhỏ đó khi nó chịu làm bạn với tiểu thư bướng bỉnh như em. Còn nữa, cũng đừng gần chó quá. Nó rất bẩn và hôi hám, em sẽ bị chết ngạt"

Triệu Thiên Thiên ở đầu dây bên này nén cười đến nỗi mặt đỏ bừng. Cô lấy tay ôm chặt lấy hai má, len lén nhìn người đàn ông đang tức giận đến nỗi có thể phun ra lửa. Nâng lên vẻ mặt đắc ý, cô bĩu môi nhìn Dương Thế Minh. 

"Anh nói phải, từ nay em sẽ đá bay nó, cho nó cút đi thật là xa"

Thiên Thiên mỉm cười đắc ý. Nhìn đi nhìn đi, cái mặt thối của anh, thật... Tuyệt vời! Mục đích của cô, chính là chỉnh chết anh, cho anh tức chết, tức chết!!! 

Dương Thế Minh híp mắt lại tỏ vẻ nguy hiểm. Anh tiến từng bước về phía cô, mày cau lại thật chặt. 

Có vẻ như anh đã quá nuông chiều cô, cho nên cô hôm nay mới có thể bướng bỉnh như vậy. Không được! Dương Thế Minh anh phải diệt trừ hậu họa, để cô biết cố ý khi dễ anh sẽ bị mắc phải tội gì! 

Vừa tiến đến bên cạnh cô, liền nghe ngay thấy giọng của Triệu Thiên Kỳ đều đều mang theo vẻ kích động:

"Vậy, Thiên nhi, mai em có rảnh không? Chúng ta liền đi ăn trưa. Ân, có thể sao? Đã lâu rồi Thiên nhi không cùng anh đi ăn một bữa cơm thật thịnh soạn"

"A, cái đó... Này, tên khốn kiếp nhà anh, anh đang làm cái quái gì vậy? "

Thiên Thiên còn chưa kịp trả lời ca ca, Dương Thế Minh đã mang bộ mặt than giật phăng cái di động trong tay cô. Không noid không rằng, anh liền trực tiếp đem đôi môi lạnh băng của mình phủ xuống cái miệng nhỏ đang không ngừng làu bàu của cô, điên cuồng gặm cắn. Anh không cần biết cô có đồng ý đi ăn cùng với anh ta hay không, nhưng anh không cho phép! Cái gì liên quan đến anh ta, anh sẽ đều không cho phép! 

Cái miệng nhỏ nhắn không an phận này của cô, phải trừng phạt! Phạt cô vì dám mắng anh, phạt vì dám làm anh thương nhớ mùi vị ngọt ngào trên môi cô! 

Hừ, dám tán tỉnh đàn ông khác trước mặt anh? Hừ, không có cửa đâu! 

Trong phút chốc, cả căn phòng tràn ngập hơi thở hoan ái. 

Những tiếng rên rỉ này, nghe vào lòng Thiên Kỳ liền là cảm thấy tái tê. Giá như người bên cạnh cô lúc này là anh. Như vậy, anh có thể ôm cô, hôn cô, vui vui vẻ vẻ hưởng hạnh phúc cho đến hết đời. Anh sẽ trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài. Đó là giọt nước mắt của đàn ông... 

Triệu Thiên Thiên tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau. Vươn vai thức dậy, ngáp dài một cái thật kêu, cô xoay người qua trái rồi qua phải, chân quơ loạn xạ đá vào người đàn ông nào đó đang ngủ say trên giường. 

"Triệu Thiên Thiên, cô tính mưu sát chồng sao? "

Cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đang cau mày không vui trên giường. Dụi dụi, dụi dụi, sau đó liền véo vào người mình một cái thật đau, liền xác định chính mình là không có nằm mơ! Cô bĩu môi hừ lạnh. 

Ai ai, cô nhớ không lầm hình như trước đây là có người nói không thèm muốn cô nha, vậy hành động tối ngày hôm qua là gì a? Cũng may cô là vợ anh, phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Bằng không, cô nhất định sẽ cho anh một chưởng thật là đau! 


Bĩu môi xem thường, cô lườm anh một cái, không vui nói:

"Tôi là làm sao có thể mưu sát chồng a? Tôi mới chưa hề có chồng đâu, Dương tổng! "

Dương Thế Minh thú vị nhìn cái miệng đang không ngừng lảm nhảm, trên môi bất giác nở rộ một nụ cười chân thành. Vừa rồi, từng cử chỉ biểu hiênh của cô thật là quá đáng yêu đi, ngây ngốc như một con mèo nhỏ, khiến anh kìm lòng không được liền là muốn khi dễ. 

Nhướn mày châm chọc, anh nhất thời lôi kéo cô một cái, nằm đè lên lên thân hình nhỏ bé. Mùi hương thơm trên cơ thể cô kích thích thật sâu vào trong khứu giác anh:

"Bà Dương, tôi có thể hiểu là bà đang ghen sao? "

Triệu Thiên Thiên hai mắt trợn trừng. Phi phi phi, anh hôm nay là bị cái gì nha? Cư nhiên còn cười, còn gọi cô là "bà Dương"??? Là cô nghe lầm sao? 

Nhìn biểu tình trên mặt cô có chút ngây ngốc, Dương Thế Mình hài lòng với phản ứng này, kiềm lòng không được liền hướng chuẩn xác đến môi cô mà hôn tới. 

Anh muốn tiến thêm một bước với Thiên Thiên, muốn ở cùng một chỗ với kẻ thù của anh. Vì bên cô, cảm xúc của anh rất lạ. Đặc biệt là khi nghe có người để mắt đến cô, tâm trạng liền là khó chịu. 

Bàn tay không an phận từng bước lần mò di chuyển, Dương Thế Minh đang trong tư thế chuẩn bị cho động tác kế tiếp thì:

"Mami, mami, người có trong đó không vậy? "

Bảo Khánh một bộ dạng không sợ chết hùng hổ xông vào, nhìn thấy cảnh trẻ con không nên nhìn, vội vàng hắc hắc cười gian. Thằng bé cầm lấy cái điện thoại, bật chế độ quay video, thẳng hướng hai người trên giường mà hô to:

"Ba ba, mami, hai người cứ tiếp tục, con sẽ không làm phiền công việc hệ trọng của hai người! "


Triệu Thiên Thiên xấu hổ đá Dương Thế Minh ra, trùm chăn kín mặt. Ai nha, cô là bị Bảo Khánh chế giễu nha, thật là đau lòng!!! 

Dương Thế Minh khó chịu lầm bầm nguyền rủa con trai bất hiếu. Cái gì mà là không quấy rầy chứ??? Không quấy rầy mà vô liêm sỉ ở trong này quay video? Hừ, chết tiệt! 

Trưng ra cái bộ mặt băng lãnh, thối không thể nào thối hơn, anh lao đầu vào phòng tắm để...dập lửa! Phải biết đàn ông vào buổi sáng là tinh lực cực kì dồi dào nha~~~

"Nữ nhân thối, chị còn trùm chăn? Muốn ngủ nướng đến bao giờ??? Dậy, dậy ngay! "

Triệu Thiên Thiên ló đầu ra khỏi chăn, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ:

"Bảo Khánh, em vừa thấy cái gì rồi? "

Bảo Khánh bĩu môi xem thường:

"Cái gì cần thấy tôi đều đã thấy hết rồi! Còn có, trông chị như một bức tường vậy. Người lớn gì mà bộ ngực bé tẹo như của con nít vậy a??? "

"..."

Tiêu rồi tiêu rồi! Thiên Thiên than trời than đất. Đều đã nhìn thấy, thằng bé cái gì cũng đều đã nhìn thấy. Bảo cô sau này sao gặp người đây a??? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui