Vợ Xấu Thành Vợ Hiền

Hoàng Hân Nguyệt nghĩ tới kiếp trước mình bị oan ức có liên quan đến giáo sư trước mặt này, hốc mắt đã đỏ, khi đó người nào cho cô giải thích, người nào cho cô cơ hội.

Cô hung hăng lau nước mắt nơi khóe mắt, cười nói: “Người chỉ dùng ánh mắt để nhận xét mọi việc, hoàn toàn không xứng đáng làm thầy giáo, em sẽ viết một bức thư nói rõ quá trình phát sinh, giao cho hiệu trưởng.” Nói xong cũng không quản sắc mặt của giáo sư, dùng sức hất tay Vương Tiếu Vân ra, ôm lấy laptop bỏ đi.

Trong mắt Vương Tiếu Vân thoáng qua oán hận ngập trời, cô hung hăng đẩy Hoàng Hân Nguyệt một cái, vừa đúng lúc Lâm Vĩnh Mặc đứng bên người Hoàng Hân Nguyệt. Hoàng Hân Nguyệt bị cô ta đẩy hoàn toàn không hề có phòng bị, cũng may là Lâm Vĩnh Mặc đỡ được cô, nếu không đứa bé..........trong mắt cô thoáng qua tức giận.

“Chúng ta đi thôi.” Lâm Vĩnh Mặc thu hết tất cả sự việc vào mắt, cầm lấy cái hộp, ôm Hoàng Hân Nguyệt nói, chẳng qua là trước khi đi, ánh mắt nhìn Vương Tiếu Vân y như đang nhìn người chết.

“Tổng giám đốc.....” Lâm Vĩnh Mặc ôm cả người Hoàng Hân Nguyệt vừa đi tới bên cạnh xe, phía sau Tiểu Lý và một đám người đã cùng đi tới.

“Tổng giám đốc, anh xem......Cái hạng mục đó có thể giúp đỡ chúng tôi hay không?” Phía sau Tiểu Lý có một người đại diện, Hoàng Hân Nguyệt biết, đó là chủ nhiệm tài vụ trường học bọn cô.


“Chờ trường học của các người làm rõ ràng cái gì gọi là nghệ thuật, tôi sẽ về suy nghĩ lại chuyện đầu tư.” Nói xong nhìn Tiểu Lý một cái, đứng trước mặt chủ nhiệm tài vụ và tất cả các giáo viên khác trong trường nói: “Giúp tôi liên lạc với luật sư, giáo sư và học sinh trong trường mà cũng muốn được hưởng lợi ích tốt như vậy, lãng phí.” Nói xong đi tới ôm Hoàng Hân Nguyệt đến bên cạnh xe, không hề quay đầu lại

Chờ Lâm Vĩnh Mặc lái xe đi được một đoạn xa, bọn họ mới phản ứng lại được.

“Chủ nhiệm, làm sao bây giờ? Cái hạng mục đó rất quan trọng đối với trường học chúng ta à?” Một giáo sư khác vội vàng hỏi.

“Làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta không thể tìm công ty khác đầu tư được sao?” Một cô giáo khác nhỏ giọng hỏi.

“Bà thì biết cái gì? Nguồn tài nguyên đó chỉ có Lâm thị mới có năng lực này. Huống chi người nào sẽ vô duyên vô cớ quyên góp trường học chúng ta?” Nói xong liếc người kia một cái.

“Đủ rồi, tất cả im miệng cho tôi. Ông Vương tìm hiểu xem tại sao tổng giám đốc Lâm lại không muốn đầu tư nữa. Tôi đoán chuyện này khẳng định có liên quan đến cô gái kia.”

Mọi người nghị luận ầm ĩ, Tiểu Lý lắc đầu một cái, cũng không quản bọn họ nói gì, vội vàng đi. Xem ra ông chủ tức giận như vậy, khẳng định là có liên quan đến cô gái kia. Chẳng lẽ ngày hôm qua ông chủ nghỉ làm, cũng là vì cô ấy?

Bất kể bọn họ đoán thế nào, đi được nửa đường Hoàng Hân Nguyệt đã ngủ thiếp trên xe của Lâm Vĩnh Mặc. Lâm Vĩnh Mặc nhân lúc đèn đỏ, khoác áo vest lên trên người cô, nhìn vẻ mặt cô ngủ an tĩnh, anh hôn nhẹ lên gương mặt cô một cái, đau lòng sờ đầu của cô, cứ im lặng nhìn cô như vậy.

Đến khi đèn xanh, anh mới tiếp tục lái xe.


Lúc này, nhà họ Hoàng vẫn còn đang dọn nhà, chắc chắn sẽ rất ồn ào. Anh lái xe vào bãi đậu xe nhà mình, dù sao sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp cha mẹ chồng, huống chi anh đã chuẩn bị quà gặp mặt giúp cô. Dừng xe xong, anh gọi một cuộc điện thoại cho Hoàng Tân Duy nói cho anh ấy biết chuyện anh và Hoàng Hân Nguyệt. Anh cũng không quan tâm Hoàng Tân Duy la to ở đầu dây điện thoại bên kia, đã cúp điện thoại. Đến lúc đó nếu như anh ấy trách mắng anh, chỉ cần nói tín hiệu không tốt. Ha ha, lý do này rất tốt.

Lâm Vĩnh Mặc xuống xe, đóng cửa lại, chạy đến mở cửa ra bên kia ra, tháo dây an toàn trên người Hoàng Hân Nguyệt, lúc này mới nhẹ nhàng ôm cô ra ngoài xe. Trong lúc Hoàng Hân Nguyệt vẫn còn đang mơ mơ màng màng mở mắt, Lâm Vĩnh Mặc hôn cô một cái, nói: “Không có gì đâu, em cứ tiếp tục ngủ đi.”

Hoàng Hân Nguyệt nắm lấy cổ áo của anh, vùi đầu trong ngực của anh an tâm lại tiếp tục ngủ.

Lúc Lâm Vĩnh Mặc ôm Hoàng Hân Nguyệt vào Lâm gia, Lâm Hựu đang ngồi ăn điểm tâm trên ghế sa lon trong phòng khách, mà Mẹ Lâm và Ngô Văn cùng với bảo mẫu Tiểu Vương thì đang tán gẫu trong phòng bếp xem hôm nay ăn món gì. Khi Lâm Vĩnh Mặc đi vào, người phát hiện đầu tiên là Lâm Hựu, cậu bé kinh ngạc há to miệng, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của Lâm Vĩnh Mặc biến mất ở cầu thang, cậu sợ vừa chạy vào phòng bếp vừa hô to: “Bà nội, mẹ, dì Vương, không xong, không xong rồi......”

“Sao vậy, thế nào con lại chạy gấp gáp như vậy?” mẹ Lâm nghi hoặc nhìn cậu bé.

“Chú hai ôm một người phụ nữ đi lên lầu rồi.......” Còn chưa nói hết câu, mẹ Lâm vội vội vàng vàng đặt thực đơn xuống, chạy ra khỏi phòng bếp đi về phía trên lầu.


“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Lâm Vĩnh Mặc đóng cửa lại, quay người đã thấy mẹ mình đứng sau lưng anh, thấy ánh mắt lóe sáng của bà, anh nhíu mày, cố ý hỏi.

“A, không có chuyện gì. Mẹ chỉ muốn hỏi tối nay con muốn ăn cái gì?” Nói xong nhìn về phía sau anh, không ngừng nhìn xung quanh. Lâm Vĩnh Mặc bị động tác của mẹ mình làm cho dở khóc dở cười.

“Mẹ, đừng nhìn nữa. Buổi sáng hôm nay cô ấy dậy hơi sớm, hôm nay cũng rất mệt mỏi, đoán chừng sẽ phải đợi lát nữa. Tới đây, con cho mẹ xem cái này.” Nói xong lấy giấy phô tô từ trong túi quần ra.

Mẹ Lâm vừa mở ra nhìn, hưng phấn ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay vội vàng nắm lấy cánh tay của anh hỏi: “Mấy tháng rồi? Cơ thể con bé như thế nào? Bác sĩ nói sao?”

Thứ mẹ Lâm nhìn là giấy kiểm tra báo cáo ngày hôm qua của Hoàng Hân Nguyệt. Tờ kiểm tra báo cáo ngày hôm qua đã bị Hoàng Tân Duy cầm đi, thật may là anh có chuẩn bị, ha ha ha.....Kiếp trước, Hoàng Tân Duy thích so đấu trí và dũng khí với anh, nhưng mà mỗi một lần đều bị thua ở dưới tay anh. Trùng sinh trở lại, Hoàng Tân Duy hoàn toàn không có khả năng thắng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui