Lúc này, Lâm Vĩnh Mặc đặt đồ ở phía sau xe, mở cửa kéo Hoàng Hân Nguyệt vào bên trong xe. Cho cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sau đó mới lái xe đi.
"Thật may là bọn họ còn chưa biết tài sản của em, bằng không nhất định thiết kế cũng không chỉ là anh."
Ban đầu Lâm Vĩnh Mặc bị bọn họ chụp ảnh uy hiếp, mà người bị vô tội kéo xuống nước theo là Hoàng Hân Nguyệt. Sau đó bọn họ biết tài sản của Hân Nguyệt, mới thay đổi chủ ý. Qua vài ngày bắt anh chuyển tiền, bọn họ mới giao phim ảnh ra, khi đó vừa lúc anh xảy ra tai nạn xe cộ. Sau đó là Hoàng Hân Nguyệt xử lý chuyện này giúp anh, cho nên vừa rồi Hoàng Hân Nguyệt mới hỏi anh như vậy.
Anh và Hân Nguyệt cưới nhau mấy năm, trôi qua rất vui vẻ. Bởi vì anh rời đi, cuộc sống của Hoàng Hân Nguyệt trôi qua không hạnh phúc, những thứ này anh đều biết. Đáng hận nhất là nam nữ cặn bã Vương Tiếu Vân và Lý Hồng Vũ, lợi dụng Hân Nguyệt đơn thuần, lợi dụng cô coi trọng tình bạn bè đó.
Nhưng mà, rốt cuộc tại sao bọn họ lại có bản lãnh cao như vậy, đêm hôm đó thiết kế anh. Kiếp trước còn chưa kịp suy nghĩ, anh đã bị tai nạn xe cộ chết. Đoán chừng, đêm hôm đó cái người bán anh chính là đám bạn tốt của anh. Thật không ngờ, nghĩ tới đây, trong lòng anh đau xót, đám bạn kia là chơi từ nhỏ đến lớn cùng anh, rốt cuộc anh cũng hiểu được cái cảm nhận của Hân Nguyệt.
Nếu vậy, người kia là ai. Tại sao anh ta lại làm như vậy?
Hoàng Hân Nguyệt tức giận nói: "Như vậy em có cần phải cảm tạ bọn họ hay không, không có xuống tay độc ác."
"Cũng cảm ơn bọn họ, nếu không thì chúng ta cũng sẽ không quen biết. Anh cũng sẽ không thông qua sự kiện kia từ từ hiểu rõ em, sau đó lại yêu em, cưới em."
Hoàng Hân Nguyệt tránh khỏi ánh mắt thâm tình của anh, trầm mặc một lúc mới hỏi: "Vĩnh Mặc, anh có từng hối hận khi quen biết em, yêu em, cưới em không? Em ngu ngốc như vậy, cái gì cũng không biết, ngay cả làm vợ của anh, em cũng cảm thấy rất thất bại, bằng không cũng sẽ không đợi đến lúc anh không có ở đây, em mới phát hiện ra em không có anh......Em cũng không đủ ưu tú...." Nói đến đây, giọng nói của cô nghẹn xuống.
Lâm Vĩnh Mặc dùng miệng chặn miệng của cô lại, mãi cho đến khi cô không thở nổi mới buông cô ra, thấy vẻ mặt cô bởi vì thiếu khí ô-xy mà hồng hồng, anh cười càng thêm vui vẻ.
Nghiêng xe về một bên vừa cười vừa nói: "Em rất tốt, trong tưởng tượng của anh tốt gấp một vạn lần."
Từ trước đến nay, Lâm Vĩnh Mặc buôn bán ở trên thương trường đều là gian xảo dối trá, gặp dịp thì chơi, những phụ nữ ở bên người anh kia chỉ mang mặt nạ. Chỉ có tiểu nha đầu này, cái gì cũng biểu hiện ở trên mặt, lúc không có anh ở bên cạnh che chở, bị người phụ nữ Vương Tiếu Vân kia bán đi.
Nha đầu này không phải là ngu, đó là ngây thơ, là đơn thuần. Hơn nữa, trên người cô rất có nghệ thuật thiên phú trời cho, thiết kế ra cái gì là đều được cái đó. Có thể nhìn một cái là đạt tới tận sâu linh hồn, đó là bẩm sinh, không phải thông qua học tập là có thể học được, cô chính là đặc biệt như vậy.
Anh thích cô ngây thơ, đơn thuần, thích thưởng thức tài hoa của cô, tác phẩm thiết kế của cô, thích mọi thứ của cô.
"Vĩnh Mặc, anh phải đáp ứng em. Sau này nhất định phải bảo vệ bản thân mình thật tốt....." Hoàng Hân Nguyệt cắn cắn đôi môi. Nếu như lần này anh đi rồi, nhất định em cũng không sống được, một ngày không có anh bên người, rất khó chịu, rất khổ sở.
"Đứa ngốc. Anh bảo đảm, bắt đầu từ bây giờ sẽ chăm sóc chính mình thật tốt, được chưa?"
"Đây chính là anh nói, anh nói được phải làm được." Lúc này, Hoàng Hân Nguyệt mới hài lòng nở một nụ cười.
Chốc lát sau, đã lái xe tới nhà họ Hoàng ở dưới khu lầu trong nội thành. Lâm Vĩnh Mặc tìm một chỗ trống đậu xe, xách theo lễ vật, nắm tay Hoàng Hân Nguyệt lên lầu.
Từ khi về hưu tới nay hai bác Hoàng không có việc gì làm, mỗi ngày bác trai đều đi ra ngoài tìm lão hàng xóm đánh cờ, hoặc là đi hồ câu cá. Chỉ có mẹ Hoàng, buồn chán vô vị, cả ngày đứa con trai không phải lo chuyện công ty thì chính là bay ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, muốn liên lạc cũng phải thông qua trợ lý, mà con gái lại càng bận hơn......Học hành, tiệc tùng, cũng không có về nhà, từ khi con gái đi ra ngoài ở, nơi này đã vắng lạnh đi rất nhiều.
Ngủ trưa tỉnh lại, hai người già đang uống chén trà, ngồi ở một bên vừa thổi vừa xem ti vi. Lúc chuông cửa vang lên, mẹ Hoàng cho là hàng xóm chạy qua mượn đồ, đứng dậy vội vội vàng vàng chạy đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, bà nhìn thấy con gái mình, sợ hết hồn, còn chưa phản ứng kịp, con gái đã ôm bà khóc lớn lên. Ba Hoàng nghe được tiếng khóc, vội vàng chạy đến thì nhìn thấy con gái khóc thê lương ở trong lòng vợ mình, ông nhìn qua người đàn ông đứng phía sau Hoàng Hân Nguyệt, nhất thời lửa giận xông lên.
"Cậu bắt nạt con gái của tôi có phải không?" Bình thường khi con gái trở lại cũng là bộ dáng cười híp mắt, thế nào hôm nay vừa nhìn thấy bọn họ, lại khóc thành như vậy. Nhất định là có liên quan đến người đàn ông này, vừa nghĩ tới con gái khi ông không biết xảy ra chuyện gì, bị khi dễ, ông cảm thấy khó chịu.
"Cha vợ, mẹ vợ. Mọi người hiểu lầm rồi." Lâm Vĩnh Mặc bất đắc dĩ thở dài một cái, cha mẹ vợ của anh vẫn giống như trước, đặc biệt là cha vợ, giọng nói hô to, ngay cả khu nhà cũng rung lên một cái.
"Ông Hoàng đã xảy ra chuyện gì? Ai u, đây không phải là Hân Nguyệt sao?"
"Đúng vậy. Hân Nguyệt đã lớn như vậy rồi sao?"
Hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng vang, từng người mở cửa ra chạy tới, vừa nhìn thấy Hoàng Hân Nguyệt, đã hiểu được. Nhưng mà còn có ánh mắt sắc bén, nhìn qua Lâm Vĩnh Mặc một cái, không chút khách khí hỏi: "Cậu là ai? Khi dễ Hân Nguyệt có phải hay không?"
Nói xong xoay người qua nhìn Hân Nguyệt đang dựa vào mẹ Hoàng nói: "Hân Nguyệt, sao con không trở lại cùng Tiếu Vân nhà chúng ta? Ngộ nhỡ bị người không quen biết bắt nạt hoặc là lừa, lại mất nhiều hơn được." Nói xong ánh mắt kia còn vô ý liếc qua cả người Lâm Vĩnh Mặc, ánh mắt kia làm cho người ta nhìn cảm thấy rất không thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...