Editor: MarisMiu
“Hân Nguyệt, chúng ta hãy gặp ba mẹ, lập tức kết hôn. Một phút anh cũng không muốn đợi, không muốn đợi nữa." Nói xong ôm cô thật chặt, ngay cả cơ thể cũng kích động run rẩy không ngừng.
"Ừ." Hoàng Hân Nguyệt ở trong ngực của anh cũng gật đầu một cái. Nhưng mà, sau đó cô lại nghi ngờ hỏi: "Ngày hôm qua em đi tìm anh. Kiếp trước, chuyện này không có xảy ra, tại sao anh?....."
"Anh cũng không biết, vừa cảm giác tỉnh lại, ngay cả trí nhớ ngày hôm qua, ngày hôm trước vẫn còn. Nhưng mà, có thể tìm được em, thật tốt."
Anh không có nói cho Hoàng Hân Nguyệt, thật ra thì kiếp trước lúc anh rời đi nhân thế, anh vẫn đi theo bên người Hoàng Hân Nguyệt, cũng mới biết khi đó Hoàng Hân Nguyệt thương anh cỡ nào, thậm chí cho tới cuối cùng có thể lựa chọn kết thúc tính mạng của mình như vậy, nói không đau lòng đó là giả.
Hân Nguyệt của anh rất tốt, tốt đến nỗi anh không biết nên yêu thương cô như thế nào nữa. Đi theo bảo vệ cô, có lẽ cả đời Lâm Vĩnh Mặc anh đều phải ở bên người con gái Hoàng Hân Nguyệt này. Chỉ là, anh can tâm tình nguyện.
"Vậy anh...."
"Mắt của anh vừa khép lại thì đã trở về hiện tại, nha đầu ngốc, sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ. Còn em, phải chăm sóc bảo bảo thật tốt, chăm sóc chính mình thật tốt, những chuyện khác hãy giao cho anh, có được không?"
Thật ra thì, anh không nói cho Hoàng Hân Nguyệt, là anh thấy cô bị tình cảnh kia ép điên tự sát. Lúc ấy, thấy nhiều máu như vậy, người con gái anh yêu gục ở trước mặt anh, loại cảm giác đó, cả đời này của anh, đời sau, cho dù làm một một cô hồn dã quỷ, anh cũng không muốn trải qua nữa.
Lúc ấy vừa nhìn thấy cô ngã xuống, thời điểm mất đi ý thức, trước mắt anh tối sầm, vừa cảm giác tỉnh lại đã xuất hiện ở chỗ này. Không biết có phải trùng hợp hay không, vẫn là trời cao an bài. Trước kia anh không tin, hiện tại anh không tin cũng phải tin, xem ra sau này còn phải làm từ thiện nhiều hơn nữa.
Anh tựa cằm vào đỉnh đầu của cô. Tiếp theo, anh còn phải đánh một cuộc chiến, người có lỗi với anh và Hân Nguyệt, anh sẽ không bỏ qua.
"Vậy trước tiên chúng ta đi gặp người lớn chứ?" Hoàng Hân Nguyệt nằm trong ngực của anh hỏi. Đến lúc này, cô mới cảm giác được mình chân chính sống lại, ông xã quan trọng nhất của cô cũng đã trở về, cô đã có chỗ nương tựa rồi. Ngày hôm qua còn coi thường cái chết, hôm nay giống như bay trên mây, chân chân chính chính đang bay trên mây.
"Trước tiên đi gặp cha mẹ vợ đi, cũng thật lâu anh chưa nhìn thấy hai người họ rồi."
Hoàng Hân Nguyệt dừng lại, xoa xoa đôi tay. Tâm tình của cô có chút giảm sút, giọng nói cũng khó giấu đau lòng nói: "Cũng rất lâu rồi em cũng chưa gặp ba mẹ, em sợ."
"Đừng sợ, anh biết em không thích ở nội thành. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau thuyết phục ba mẹ chuyển ra ngoài sống. Huống chi sau này con của chúng ta còn phải nhờ cha mẹ vợ chiếu cố đó." Hoàng Hân Nguyệt nghe anh nói thì thông suốt, gật đầu một cái, coi như là đáp ứng. Thật ra thì, không phải là cô không thích nội thành, mà là không thích người ở nơi kia. Trở về, khẳng định lại phải đối mặt với bộ mặt xảo trá của Vương Tiếu Vân kia.
"Đi thôi, mới vừa ăn cơm xong, coi như chúng ta đi tiêu hóa thức ăn." Nói xong tháo giây an toàn của Hoàng Hân Nguyệt ra, mở cửa xe cho cô, tiếp theo khóa xe lại, quàng bả vai cô đi vào siêu thị.
Bọn họ mua một chai rượu lâu năm, mua một sợi dây chuyền, còn có những đồ linh tinh khác. Sau đó trở về, mới cừa ra khỏi cửa siêu thị, sau lưng đã truyền tới một giọng nói, hai người bọn họ đồng thời nhíu mày.
"Hân Nguyệt, thật sự là em Hân Nguyệt. Làm sao em lại ở chỗ này?"
Chỉ thấy người tới mặc một cái áo sơ mi màu trắng, đầu đội nón lưỡi trai, dáng dấp cao gầy, trong tay cầm một tờ rơi của một cửa hàng, vừa nhìn Hoàng Hân Nguyệt.
"Lý học trưởng." Hoàng Hân Nguyệt xa cách gật đầu với anh một cái, trong nội tâm Lâm Vĩnh Mặc cười lạnh mấy tiếng. Bây giờ Lý Hồng Vũ còn chưa phải là mối họa, bây giờ anh ta còn chưa nhận ra mình là con riêng, hơn nữa còn phải dựa vào phát tờ rơi để sống qua ngày.
Mặc dù anh ta có thân phận như vậy nhưng Lâm Vĩnh Mặc sẽ không coi thường, nhưng là nghĩ tới việc anh ta làm sẽ để cho anh ghê tởm thật lâu, hãm hại người khác để lên chức, rốt cuộc phẩm chất của anh ta có được bao nhiêu tốt.
Lâm gia không phải là không giúp đỡ người khác, có tiền bạc nhưng lại không có bản lãnh của người trẻ tuổi. Hoàng Tân Duy, cũng chính là công ty anh vợ mà ba anh đã đầu tư. Lúc ấy, phần hợp đồng đó anh cũng có tham dự, không nghĩ tới anh vợ của anh thành công, chứng kiến đến ánh mắt nhìn người của cha anh không sai.
Đến bây giờ, Lâm gia đầu tư tiền bạc không những kiếm được về hết, mà ngay cả tiền hoa hồng mỗi năm cũng không biết lớn hơn bao nhiêu, mà Lâm gia phụ trách đầu tư, không có tham dự quản lý. Nói cho cùng, nhà bọn họ buôn bán gì cũng không chú ý tới.
"Ah, Hân Nguyệt, vị này là?" Đối mặt với kỹ thuật diễn sâu của Lý Hồng Vũ, Hoàng Hân Nguyệt chỉ có thể bất lực tòng tâm. Rõ ràng là trước kia anh ta cấu kết với Vương Tiếu Vân làm chuyện xấu, hiện tại thì hỏi ngược lại anh ấy là ai.
"Xin lỗi, Lý học trưởng anh làm tiếp việc của mình đi." Mặc dù trên mặt Hoàng Hân Nguyệt cười, nhưng là trong mắt Lý Hồng Vũ làm sao không cảm giác được đây, chẳng qua là trong lòng của anh không cam lòng và căm tức lại che giấu thật tốt, nếu không phải là người bình thường, thì sẽ không nhìn ra.
Một cái tay của Lâm Vĩnh Mặc xách theo túi lớn túi nhỏ, cái tay còn lại nắm lấy tay của Hoàng Hân Nguyệt đi về chỗ đậu xe. Đi được một lát, Hoàng Hân Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Kiếp trước, bọn họ chụp ảnh uy hiếp anh phải không?"
Lâm Vĩnh Mặc mỉm cười một cái, thấy rõ ràng vẻ mặt của Hoàng Hân Nguyệt bất bình vì anh, cười nói: "Động tác của bọn họ rất nhanh sẽ bắt đầu, đời này có thể giải quyết được. Đời này em cũng phải tin tưởng anh, biết không?"
"Vừa nghĩ đến em đã cảm thấy ghê tởm, bất kể chúng ta vô ý ở tình huống nào, cũng bị người ta chụp hình lén."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...