Sầm Cảnh Đông lắc đầu: “Không phải vậy, khi em đến anh ấy tuy vẫn khó chịu nhưng không đuổi em đi như mọi khi, lúc em đưa mơ ngâm anh ấy cũng nhận, em đã rất vui mừng, có điều…”
Nói đoạn cậu dừng lại không nói nữa, khuôn mặt cũng buồn man mác, Dương Ái Vân tinh tế nhận ra điều gì đó, cô hỏi: “Có gì khó nói sao?”
Sầm Cảnh Đông nhìn cô lại bất chợt rũ mắt nhưng lần này không giấu diếm nữa mà nói ra sự việc: “Lúc em định nói chuyện với anh thêm mấy câu nữa thì mẹ đến, mẹ kéo em đi không cho em nói chuyện với anh, còn ném hũ mơ ngâm xuống đất.
Em thấy được anh đã rất buồn nhưng không nói gì cả.
”
Dương Ái Vân nghe vậy sắc mặt cũng đanh lại, càng lúc càng không hiểu bà Nhung sao lại đối xử với Cảnh Đình như vậy.
Lại nói, với đứa trẻ này cô cũng cảm thấy có chút xót thương, lại không khỏi an ủi một câu: “Không vấn đề gì, lát nữa về tôi sẽ xem anh ấy.
”
“Chị dâu, cứ thế này em sợ là cả đời sẽ không thể đến gần anh được, em không tài nào hiểu được sao mẹ lại tách em với anh ra khỏi nhau.
Mẹ không quan tâm anh cũng thôi đi còn không cho em hỏi han anh vài câu sao?” Sầm Cảnh Đông nói với giọng khổ sở, càng thêm không cam lòng.
Thế nhưng cậu lại không thể chống đối lại mẹ.
Dương Ái Vân cũng không thể khuyên giải hay an ủi gì thêm, trong lòng cô lại đang nghĩ không biết Sầm Cảnh Đình thế nào rồi.
Anh để ý đến lời nói của mẹ như vậy chắc hẳn là đau buồn lắm, Dương Ái Vân không nhịn được đi đến bên cửa sổ lấy điện thoại ra bấm số của Phong Đại.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghiêm trang của người đàn ông: “Tôi nghe đây thiếu phu nhân.
”
“Cảnh Đình thế nào rồi?” Dương Ái Vân trực tiếp hỏi.
Phong Đại cũng thẳng thắn trả lời: “Lúc cô đi nhị thiếu gia và phu nhân có đến, bọn họ xảy ra chút chuyện tâm trạng của cậu ấy không được tốt cho lắm, đã nhốt mình trong thư phòng hai tiếng rồi, tôi gọi hỏi thăm cậu ấy cũng không trả lời, thiếu phu nhân, bao giờ cô về thế?”
“Khoảng nửa tiếng nữa, tôi tiện đường sẽ mua đồ bên ngoài, anh không cần chuẩn bị đồ ăn đâu.
” Dương Ái Vân căn dặn, cô nghĩ người đàn ông này sợ là không nuốt trôi cơm.
“Tôi biết rồi, cô về nhanh nhé!” Phong Đại nhanh chóng nói.
Dương Ái Vân cúp máy xong thì dặn dò Sầm Cảnh Đông vài câu rồi rời đi, Liễu Khánh An rủ cô ở lại ăn cơm cô cũng lại tìm cách từ chối khéo.
Ra đến cổng Dương Ái Vân gọi taxi đến một cửa tiệm gà rán, mua hai phần gà, hai lon coca, tiếp đến lại mua thêm một chiếc bánh kem mới trở về biệt thự nhà họ Sầm.
Cô vừa trở về Phong Đại đã vui mừng khôn xiết: “Thiếu phu nhân cô đã về rồi sao? Để tôi cầm đồ giúp cô.
”
Dương Ái Vân đưa đồ cho Phong Đại lại hỏi: “Anh ấy vẫn trong thư phòng sao?”
“Vâng!”
Dương Ái Vân nhìn cửa thư phòng gõ hai tiếng: “Cảnh Đình, tôi về rồi đây, tôi vào được không?”
Bên trong không có dấu hiệu gì, Dương Ái Vân cũng chẳng chờ anh phản hồi tự động mở cửa ra, căn phòng sáng lạn rộng rãi, kệ sách hai bên đã bị chuyển đi hết nên nơi này trở nên trống rỗng, ở cái bàn cách cánh cửa không xa cô nhìn thấy người đàn ông đang tựa mình ra sau ghế, hai mắt nhắm chặt không biết còn ngủ hay thức.
Dương Ái Vân ra hiệu cho Phong Đại không cần theo mình, cô lại xách đồng đồ tiến về phía cái bàn, nhẹ nhàng đặt tất cả lên, sau đó mới khẽ gọi một tiếng: “Cảnh Đình.
”
Người đàn ông không có chút phản ứng gì, Dương Ái Vân lại vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh vỗ nhẹ vào vai anh mấy cái: “Cảnh Đình.
”
Sầm Cảnh Đình nghe thấy người gọi cũng mơ màng mở mắt, Dương Ái Vân thấy vậy hỏi: “Cảnh Đình, anh buồn ngủ sao? Nếu vậy ăn trước rồi hẵng ngủ.
”
“Cô vào từ lúc nào?” Sầm Cảnh Đình không trả lời cô mà hỏi ngược lại, anh cũng không biết mình mơ màng ngủ khi nào.
“Tôi mới về thôi, có mua gà rán với bánh kem, chúng ta cùng ăn nhé!” Nói rồi Dương Ái Vân cũng mở mấy cái hộp ra, mùi gà xộc thẳng vào mùi hai người.
Dương Ái Vân chuẩn bị xong mọi thứ lại nói: “Anh muốn tự ăn hay tôi đút?”
“Tôi không ăn gà.
” Sầm Cảnh Đình không chọn cái nào, hiện tại anh chẳng có khẩu vị gì.
Thế nhưng Dương Ái Vân làm sao để anh như vậy, cô nói: “Đừng kén ăn, món này rất ngon, anh ăn thử rồi biết.
”
Dứt rồi cô xé miếng thịt trên đùi gà ra chấm chút tương đưa đến bên miệng anh, Sầm Cảnh Đình lại né qua một bên: “Tôi đã bảo không ăn.
”
“Thử một miếng thôi, nếu anh không thích tôi sẽ không ép.
” Dương Ái Vân dụ dỗ.
Sầm Cảnh Đình chần chừ hồi lâu cuối cùng mới mở miệng ăn miếng gà cô đút, nhai nhai một chút anh cảm thấy cũng không tệ lắm.
Dương Ái Vân thấy nét mặt anh không thay đổi lại cố ý đút thêm một miếng cho anh: “Rất ngon đúng không? Tôi mua rất nhiều, một mình ăn sẽ không hết anh mà không ăn tôi sẽ để dành cho Phong Đại.
”
Sầm Cảnh Đình nghe vậy nhíu mày không vui: “Cậu ta không thiếu mấy đồ ăn này của cô.
”
“Vậy sao? Thế thì anh phải ăn hết rồi.
” Dương Ái Vân tiếp tục đút gà cho anh, sau đó mình cũng ăn thêm một miếng, cho đến khi hết thì thôi.
Cả quá trình Sầm Cảnh Đình vô cùng ngoan ngoãn không hề phản kháng cô lần nào, dường như cũng thích món ăn này.
Tiếp đến cô lại đưa anh lon coca nói: “Cái này anh tự uống đi nhé, coca đó, anh gà uống coca mới là mỹ vị nhân gian.
”
Dương Ái Vân vừa nói vừa cạy nắp lon của mình cứ thế uống một hơi vô cùng sảng khoái.
Sầm Cảnh Đình cầm lon coca lập tức cảm nhận được sự mát lạnh nhưng chưa mở, từ trước đến nay anh toàn uống rượu ngoại là chính, có bao giờ uống mấy thứ này, hồi nhỏ cũng uống vài lần nhưng lâu dần cũng quên vị.
Dương Ái Vân thấy anh không uống lại hỏi: “Sao vậy? Hay anh không thích uống coca, vậy tôi lấy nước khác cho anh nhé, anh muốn uống gì?”
“Không cần, tôi uống cái này.
” Sầm Cảnh Đình dứt lời cũng tự mở nắp uống một hơi gần hết nửa lon.
Thấy vậy Dương Ái Vân vui vẻ nói: “Thế nào? Ngon đúng không?”
“Ừm.
” Anh phát ra một âm rất nhỏ trong cổ họng.
Dương Ái Vân không nghe rõ nhưng biết anh cũng thích, cô lại cầm dao bắt đầu cắt bánh kem, miệng cũng nói: “Ăn gà xong rồi chúng ta tiếp tục ăn bánh kem thôi.
”
“Dương Ái Vân, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Hay là sinh nhật cô?” Nhắc tới bánh kem ai cũng liên tưởng đến sinh nhật, Sầm Cảnh Đình lúc này mới nhớ ra anh hình như không biết cô sinh năm tháng nào? Chẳng lẽ lại là hôm nay?
Nhìn biểu cảm liên tục thay đổi của anh Dương Ái Vân bắt đầu trêu chọc: “Nếu tôi nói là sinh nhật tôi thì anh tính sao?”
Sầm Cảnh Đình suy nghĩ hồi lâu mới rối rắm nói: “Cô thích gì cứ nói với Phong Đại.
”
Nghe vậy Dương Ái Vân dừng động tác cắt bánh, ghé sát tai anh nói: “Tôi chỉ thích anh, anh có tặng bản thân mình cho tôi không?”
Sầm Cảnh Đình bị cô ép sát, nhất thời không biết trả lời làm sao, hai tay cứ nắm rồi thả, Dương Ái Vân cũng không làm khó anh lâu, cười bảo: “Đùa anh thôi, sinh nhật tôi trùng với giáng sinh, không phải hôm nay.
”
Bây giờ mới đầu tháng 10 cách sinh nhật cô vẫn còn hai tháng, có điều sang tháng lại là sinh nhật của Cảnh Đình, cô nhớ không nhầm chính là 12/10.
Sầm Cảnh Đình bị cô trêu đùa cũng không tỏ ra tức giận, trong đầu lại tự ghi khắc ngày sinh nhật của cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...