Dương Ái Linh nghe được những lời này chỉ mỉm cười đắc ý, bài báo sáng nay cô ta cũng đọc không sót một chữ, còn phải cảm ơn người đã tung tin này.
Bỗng nhiên cô ta lấy điện thoại ra gõ mấy chữ.
“Xin mọi người đừng trách chị gái tôi, từ nhỏ chị ấy đã không có mẹ ruột bên cạnh lại bị hủy dung, rất đáng thương, tôi mặc dù đau khổ nhưng chuyện đã đến nước này chỉ có thể chúc phúc cho chị ấy.”
Ngay khi status của cô ta được đăng lên lập tức có vô số comment.
“Hóa ra không có mẹ dạy dỗ chẳng trách không biết liêm sỉ là gì.”
“Trời, Dương nhị tiểu thư quá hiền rồi, dù là chị gái cũng không thể khoan dung cho hành động này, nếu là tôi tôi đã cho chị ta nếm mùi lợi hại rồi, quân cướp chồng vô nhân đạo.”
“Chúc phúc gì chứ, phải dằn mặt mới vừa lòng hả dạ.”
“Cô ta sẽ bị báo ứng, vào nhà cao không dễ như vậy đâu.”
Dương Ái Linh vô cùng hài lòng với phản ứng của mọi người, lại cất bước rời đi.
Nhà họ Sầm, biệt thự phía tây.
Vệ sĩ gõ cửa đi vào thư phòng của Sầm Cảnh Đình báo cáo: “Thiếu gia, đã điều tra ra, người làm chuyện này là Vincent, một hacker ẩn danh từ lâu.”
“Ẩn danh! Người phía sau là ai?” Người đàn ông đứng trước cửa kính trầm giọng hỏi, Vincent anh có biết đến nhưng điều anh muốn biết là kẻ đứng phía sau.
“Không rõ ràng lắm, tuy nhiên Vincent lại là người của Từ Gia.
Còn nữa Từ Gia hình như có ý hợp tác với Sầm Gia.” Vệ sĩ nghiêm cẩn nói.
Từ Gia là tập đoàn tầm trung ở thành phố Dạ Lan, người đứng đầu là Từ Sơn, một người cũng có tiếng ở giới thương nhân.
Có điều ông ta chỉ làm ăn với người Hoa, từ khi nào lại có nhã hứng hợp tác với Sầm Gia, hơn nữa ông ta có liên quan gì đến sự việc phát tán này? Hay là nói Từ Gia có dây mơ rễ má gì với Dương Ái Vân?
Tung tin đồn bêu xấu cô trước toàn thể mọi người khẳng định không có ý tốt, tuy nhiên nhà họ Dương với Từ Gia hình như cũng không có ân oán hay quan hệ phức tạp gì.
Còn nếu không phải Từ Gia vậy Vincent này còn nghe theo ai nữa.
Không, trước nay Vincent chỉ trung thành với một chủ duy nhất!
“Tra rõ ràng cho tôi.” Sầm Cảnh Đình chỉ ra lệnh một câu.
“Vâng, còn có…” Vệ sĩ nói đến đây thì dừng lại, Sầm Cảnh Đình nghe ra ý vị thì hỏi: “Còn chuyện gì?”
“Thiếu gia chuyện này…” Vệ sĩ muốn nói lại thôi, khẳng định lời này khó nói ra miệng.
“Nói.” Sầm Cảnh Đình lạnh lùng thấy rõ.
Vệ sĩ do dự một hồi mới nói: “Tin tức vừa được phong tỏa thì cô Ái Linh lại đăng một status ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của thiếu phu nhân, mọi người đều đang công kích cô ấy.”
Nghe vậy Sầm Cảnh Đình nhíu mày thật chặt nhưng không có biểu hiện gì quá lớn, chỉ lạnh tanh hỏi: “Nói gì?”
Vệ sĩ đứng một bên đọc status và comment cho Sầm Cảnh Đình nghe, mỗi câu nói ra hắn đều nhìn biểu hiện của người đang đứng bên cửa sổ, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Sầm Cảnh Đình không nói gì nhưng trong lòng lại đang cuồn cuộn, hai tay đút trong túi cũng vô thức nắm chặt.
Dương Ái Linh mà anh quen thực sự đã vượt xa tưởng tượng của anh rồi.
Tiệm mì quảng Phúc Ký.
“Ái Vân, cậu mau xem tin này đi, Dương Ái Linh này thật sự quá trơ trẽn rồi.” Trong lúc chờ mì được đưa ra Liễu Khánh An lướt điện thoại một chút không ngờ nhìn thấy status của ai đó, cô tức giận đập bàn.
Dương Ái Vân chỉ lướt qua một chút, đọc những lời này cô chỉ cười nói: “Tớ không quan tâm đâu.”
“Cậu đừng như thế chứ, hết chuyện này đến chuyện kia mà cậu còn nhịn được à.” Liễu Khánh An thờ dài, trong lòng vẫn chưa nguôi giận.
Ấy vậy mà lúc này lại có một tin khác xuất hiện trong tầm mắt cô: “Giảng viên học viện Linh Xuân thẹn quá hóa giận, đánh nam sinh trong trường học, lộ danh tính giảng viên chính là Dương đại tiểu thư.”
“Má nó, quá quắt lắm rồi.”
Dương Ái Vân cũng vừa nhìn thấy tin này trong điện thoại, cô lại bảo: “Cậu đừng bận tâm quá, mau ăn đi thôi.”
“Giờ cậu còn tâm trạng ăn sao?”
“Không ăn thì thế nào, không lẽ cậu muốn tớ cãi tay đôi với họ hay đi giải thích cho từng người? Tớ đâu rảnh làm mấy chuyện này.” Dương Ái Vân nhún vai một cái, hai tô mỳ lập tức được đưa ra.
Cô lấy thìa thử nước dùng một chút, cảm thấy khá ngon lại nghĩ tới Sầm Cảnh Đình ở nhà, dạo gần đây mặc dù anh đã ăn cơm trở lại nhưng hình như không có khẩu vị gì.
Nếu ăn mì quảng liệu có ngon miệng hơn không?
Nghĩ vậy cô lấy điện thoại tính gọi hỏi ý kiến anh nhưng phát hiện một chuyện cô không có số điện thoại của Sầm Cảnh Đình.
……….
Trở về biệt thự Dương Ái Vân được ông Sầm gọi đến biệt thự trung tâm, cô cũng đoán được là chuyện gì nên vô cùng bình tĩnh.
Đối diện với ông Sầm cô lễ phép hỏi: “Thưa ông, cháu nghe quản gia nói ông muốn gặp cháu.”
Ông Sầm chưa nói gì chỉ nhìn cô đánh giá, lại nói: “Cháu dường như không bị ảnh hưởng bởi tin đồn, xem ra ta lo xa rồi.”
“Ông đã bảo cháu chỉ cần quan tâm đến Cảnh Đình.” Cho nên cô không rảnh quan tâm đến chuyện khác, đặc biệt là những tin đồn không chân thật này.
Nghe vậy ông Sầm gật gù: “Tốt lắm, ta đã cho người tra ra kẻ đứng sau, nhất định không để cháu chịu thiệt.”
“Vâng, cháu cảm ơn ông.” Dương Ái Vân gật đầu, trong lòng biết ông Sầm sẽ không bỏ qua chuyện này nên từ đầu đến cuối cô vẫn rất bình tĩnh.
“Còn chuyện ở học viện…” Ông Sầm nói nửa chừng thì trầm tư nhìn cô.
Mặc dù không biết ông ấy muốn nói gì nhưng cô vẫn lên tiếng: “Cháu sẽ giải quyết tốt chuyện ở học viện, không ảnh hưởng đến Sầm Gia.”
“Không phải chuyện gì to tát, Sầm Gia cũng không vì chuyện cỏn con này lung lay, ta chỉ muốn nhắc nhở cháu cẩn trọng hơn một chút thôi.
Dù sao cháu cũng là vợ của Cảnh Đình, có vài lời đồn không thể đến tai nó được.” Ông Sầm suy nghĩ cho Sầm Cảnh Đình nhắc nhở cô.
Dương Ái Vân dĩ nhiên hiểu điều này, cô bảo: “Vâng, ông yên tâm.”
Ông Sầm nói những điều muốn nói xong thì để cô rời đi.
Dương Ái Vân ra đến bên ngoài không ngờ lại gặp Sầm Tuệ Nhi, hai người cũng chỉ chào nhau một cái rồi lướt qua nhau rời đi.
Lúc trước Sầm Tuệ Nhi có chào hỏi cô một lần sau đó hai người cũng không qua lại nhiều, dẫu sao nhà họ Sầm cũng khác biệt với bên ngoài.
Lúc về đến phòng Dương Ái Vân còn chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ bên trong.
“Cảnh Đình, con cứ muốn làm trái ý mẹ vậy sao? Dương Ái Vân là hạng người vô giáo dục còn không biết liêm sỉ, cô ta đang bị mọi người chửi bới đầy kia kìa, con có biết hình tượng của con cũng vì cô ta mà sụp đổ rồi không? Tốt nhất là bỏ đi cho rồi.” Giọng nói của bà Nhung vô cùng gay gắt.
Bà đã nói hết nước hết cái vậy mà thằng con trai mù lòa này lại không chịu nghe, tức trên bà.
Sầm Cảnh Đình nãy giờ nghe những lời cay nghiệt của mẹ mình thì chỉ kìm nén nhưng đến lúc này anh đã không nhịn nữa được rồi.
“Con không phải con rối của mẹ, con cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Hơn nữa, hình tượng của con đã sụp từ lâu rồi.” Giờ có vài ba tin đồn cũng chẳng là gì, trong mắt mọi người anh cũng chỉ là một tên mù đáng thương mà thôi.
“Suy nghĩ của con là gì? Đường đường một thằng đàn ông bị gái lừa thì có suy nghĩ riêng gì, mắt con mù rồi đầu óc cũng trở nên ngu dốt luôn sao?” Bà Nhung cũng không nhịn được đập bàn chỉ vào mặt anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...