“Khốn kiếp, tao sẽ cho mày chết.” Nam sinh kia vùng dậy cũng giơ nắm đấm lên, có điều chưa kịp đánh xuống đã bị một bàn tay ngăn lại.
“Thôi ngay đi.”
Nam sinh nhìn người đang giữ tay mình cười khinh: “Hửm, cô giáo muốn ngăn tôi sao? Cô lấy tư cách gì? Đồ xấu xí, vô liêm….
Aaa.”
Cậu ta chưa kịp nói xong thì đau điếng hét lên, cánh tay bị vặn ngược ra sau.
Dương Ái Vân một tay nắm vai một tay bẻ ngược tay nam sinh, động tác dứt khoát nhưng vẫn cầm chừng, chỉ khiến cậu ta đau điếng không tổn thương đến xương cốt, đây coi như là lời cảnh cáo của cô.
“Con mụ xấu xí, mau buông tôi ra, thằng kia, mày còn làm gì mau kéo mụ ra cho tao.” Nam sinh vừa chửi vừa ra lệnh cho đồng bọn.
Nam sinh ở bên cạnh là một thiếu niên trạc tuổi nhưng có vẻ nhút nhát, thấy ánh mắt cảnh cáo của cô liền đứng chân tại chỗ.
Bên này nam sinh thấy bạn mình không giúp đỡ được gì thì nghiến răng: “Con mụ điên, thả ra.”
“Muốn tôi thả cậu phải làm hai chuyện.” Dương Ái Vân lạnh lùng nói.
“Chuyện gì?” Nam sinh đau đến nhăn mặt cắn răng hỏi.
Cô không nhanh không chậm nói: “Thứ nhất xin lỗi chồng tôi, thứ hai xin lỗi tôi.”
“Tại sao tôi phải xin lỗi một thằng mù cùng con mụ xấu xí… Aaa.”
Dương Ái Vân không để nam sinh nói hết câu lại dùng lực, vặn mạnh cánh tay cậu ta.
Lần này cơn đau lại tăng gấp đôi, khuôn mặt cậu ta tái mét.
“Có xin lỗi không?”
Cậu ta tính nói ‘không’ lại cảm nhận được cơn đau truyền đến đành nhắm mắt nói: “Xin lỗi, tôi xin lỗi, xin lỗi được chưa.”
“Tôi không thấy sự chân thành của cậu, nói to lên.” Hiển nhiên Dương Ái Vân không hài lòng.
Nam sinh mặc dù phẫn hận nhưng phải làm theo hét lớn: “Tôi xin lỗi.”
Ba từ “tôi xin lỗi” vang vọng cả phòng học, mặc dù đã cách âm nhưng phòng bên kia vẫn mang máng nghe thấy.
Liếu Khánh An đang dạy lý thuyết thanh nhạc nghe được động tĩnh bên kia vẫn bình thản dạy tiếp, chỉ có vài người là tò mò bàn luận khiến phòng học có chút ồn.
“Trật tự đi các em, tập trung vào bài học nào.”
“Cô ơi, cô Vân có phải như trên báo nói không ạ?” Một nữ sinh đột nhiên hỏi.
Liễu Khánh An đang giảng thì dừng lại, nhìn đám học viên nghiêm túc một cách kỳ lạ, khiến ai cũng rén, sau đó một giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Các em có thể chọn tin hoặc không tin báo lá cải, nhưng đã là học viên của học viên Linh Xuân tôi mong các em tôn trọng giảng viên của mình, ai không làm được điều này thì không cần học ở đây nữa.”
Mọi người bên dưới không ai dám nói gì, Liễu Khánh An nói thêm một câu: “Tôi mong từ giờ phút này không nghe bất cứ lời bàn tán nào về cô Vân nữa, các em hiểu chứ?”
“Dạ hiểu.” Đám học viên đồng loạt đáp trả.
Liễu Khánh An hài lòng nhưng vẫn lo lắng không thôi.
Bên này Dương Ái Vân nghe được tiếng xin lỗi thì thả cho hai nam sinh rời đi, lại nhìn hai người còn lại hỏi: “Các em có muốn đi luôn không?”
Sầm Cảnh Đông im lặng, nữ sinh lại lắc đầu: “Em tin tưởng cô, cô đàn hay lại giảng bài rất có tâm, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, kiên cường, em không tin những lời báo chí nói, càng không đánh giá cô qua vẻ bề ngoài.”
“Như Thương, cô cảm ơn em.” Dương Ái Vân cảm động trong lòng, từ trước đến nay ngoại trừ Khánh An ra chưa ai thật lòng nói với cô như vậy.
Tập đoàn Sầm Gia.
Vì tin tức sáng nay mà nhân viên trong tập đoàn không khỏi bàn tán xôn xao khắp cả các văn phòng, có nhiều ý kiến khác nhau về việc của Dương Ái Vân nhưng chưa ai kịp nói gì nhiều đã bị chặn miệng.
Chủ tịch ra thông báo ai bàn tán lung tung sẽ bị đuổi việc nên chẳng có kẻ nào dám hó hé gì.
Nhưng cũng không khiến dư luận yên ả.
“Đã biết ai phát tán tin này chưa?” Ông Sầm ngồi trên ghế chủ tịch, đeo kính lão nhìn người đối diện âm trầm hỏi, hiển nhiên ông đã nghe được tin đồn về Dương Ái Vân.
“Thưa chủ tịch, người này có vẻ là một hacker, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không tìm ra thông tin gì.”
Ông Sầm nghe xong tuyệt nhiên không hài lòng: “Các anh vô dụng vậy sao? Một hacker cũng không tra ra danh tính.”
Người đàn ông cúi mặt: “Chúng tôi tài mọn, chủ tịch thứ lỗi.”
Dù gì anh ta cũng là kỹ thuật viên cao cấp của Sầm Gia, không gì không làm được nhưng lần đầu tiên lại thất bại trước một hacker, ngay cả một tin tức đáng giá cũng không lấy được, chứng tỏ kẻ này còn cao tay hơn bọn họ.
“Hừ, phong tỏa tin tức hay chưa?” Ông Sầm trầm giọng hỏi, sáng nay vì tin tức của Dương Ái Vân mà công ty náo loạn, ảnh hưởng không nhỏ đến Sầm Gia.
“Trước khi chúng tôi kịp phong tỏa đã có người làm rồi ạ.”
“Ai?” Ông Sầm nhíu mày, người nào còn nhanh hơn cả Sầm Gia?
“Hình như là…”
Văn phòng giám đốc 1.
Sầm Hạo Nhiên nhìn những tin tức trên báo miệng chỉ cười khẽ một tiếng, lúc này có một nữ thư ký xinh đẹp, dáng người uyển chuyển cầm theo một một tách cà phê đi tới, đến gần chỗ người đàn ông tuấn mỹ đến hoàn hảo thì dừng lại cười duyên dáng.
“Giám đốc, em mang cà phê đến cho anh.”
Sầm Hạo Nhiên rời mắt khỏi màn hình nhìn nữ thư ký, lông mày hơi cau lại: “Là cô à.”
“Vâng, là em.” Cô gái bẽn lẽn đáp.
“Mục đích của cô là gì? Sầm Gia và Dương Gia không thể hợp tác, cô có cố gắng cũng vô ích.” Sầm Hạo Nhiên ngửa người ra sau đan mười ngón tay vào nhau thâm sâu nhìn cô gái cố tình ăn mặc quyến rũ.
Dương Ái Linh đi làm lại mặc váy ngắn quá cỡ, áo sơ mi ở trên cũng cởi ra hai nút lộ rõ áo ngực cùng làn da trắng nõn bên trong.
Nghe câu hỏi của Sầm Hạo Nhiên cô ta lại không ngần ngại nói: “Em chỉ muốn học hỏi thêm chút kinh nghiệm thôi nên mới nộp đơn xin làm ở đây, không liên quan gì đến công ty ba em.”
“Là vậy sao?” Sầm Hạo Nhiên nhếch môi lại không lạnh không nhạt nói: “Làm thư ký của tôi không dễ, cô chắc chắn muốn vị trí này chứ?”
“Đúng vậy, em muốn làm thư ký của anh, khó khăn thế nào em cũng trụ được.” Dương Ái Linh vô cùng khẳng định, khó khăn lắm mới vào được đây không thể để mất vị trí này.
Lại nói sở dĩ cô ta được vào là do bà Tuyết nhờ quan hệ của mình với mẹ của trợ lý bên cạnh Sầm Hạo Nhiên.
Bình thưởng bà ta hay lôi kéo quan hệ với những người có địa vị trong xã hội, nên lúc cần thiết có thể nhờ vả được một vài người.
Sầm Hạo Nhiên nghe lời khẳng định không hỏi nữa chỉ nói: “Được thôi, nếu cô đã muốn vị trí này tôi cho cô làm, có điều sau này cũng đừng hối hận.”
Câu cuối hắn nói đầy thâm ý nhưng Dương Ái Linh không nghe ra, chỉ vui sướng vì mình được nhận.
“Anh yên tâm, em sẽ làm tốt.”
Dương Ái Linh mang một tâm trạng vui vẻ ra ngoài, quả nhiên nghe theo lời mẹ không sai, cô ta đã có thể tiến thêm một bước đến gần Sầm Hạo Nhiên rồi.
Khi đi qua hành lang Dương Ái Linh lại tình cờ nghe thấy lời bàn tán của hai nhân viên.
“Dương Ái Vân này đúng là biết nhân cơ hội, chồng của em gái cũng cướp cho được, đã xấu còn không có chút liêm sỉ nào.”
“Còn không phải sao, Sầm đại thiếu gia dù mù nhưng vẫn là cháu trai cưng của ông Sầm, cô ta gả vào đó được biết bao nhiêu lợi lộc, sao lại không tính kế em gái được, không biết phản ứng của anh ta với Dương nhị tiểu thư thế nào nhỉ?”
“Nói mới nhớ, không thấy người trong cuộc lên tiếng nói gì về chuyện này, mà chưa đầy một tiếng tin tức cũng bị phong tỏa rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...