Sầm Cảnh Đình ở nhà cũng nghe được tin tức của công ty, đối với việc làm của ông nội anh không có ý kiến gì, đã rời khỏi chức tổng giám đốc của Sầm Gia hơn một năm anh đã chẳng còn bận tâm về nó.
Thế nhưng trải qua mấy ngày nay tâm tình anh thay đổi rất lớn, có một số việc anh không cam tâm.
“Dự án Nam Sơn sao? Ông nội thật biết trêu ngươi.” Nghe xong báo cáo Sầm Cảnh Đình hừ nhẹ trong cổ họng.
Trời chiều nắng rất đẹp nhưng anh chỉ cảm nhận được chút hơi ấm, ngoài ra cái gì cũng không thấy.
Trần Khải Nam bên cạnh lại bảo: “Phải nói gừng càng già càng cay, ông chủ vẫn còn đang chờ cậu.”
“Chờ sao, câu nói một thằng mù như tôi có gì đáng trông chờ.” Anh không biết mình còn có thể làm gì, mọi chuyện
“Cậu không nên nói vậy, tài năng của cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi đôi mắt.” Trong lòng của Trần Khải Nam vẫn luôn coi trọng tài năng của đại thiếu gia.
Không hiểu sao khi nghe lời của Trần Khải Nam anh lại nhớ đến câu nói của Dương Ái Vân lúc trước, tâm tình có chút trầm lắng, rốt cuộc anh nên làm gì mới tốt.
………
Dương Ái Vân về đến nhà bà Nhung và Cảnh Đông vừa lúc ra nhà hàng ăn ngoài, trong nhà chỉ có Sầm Cảnh Đình cùng mấy người hầu, vệ sĩ.
Lúc đi ngang qua hành lang lầu hai, bà Minh cùng lúc đi từ trong phòng ra, nhìn thấy cô hơi cay mắt nhưng vẫn lễ phép: “Đại thiếu phu nhân, buổi tốt tốt lành.”
“Cảnh Đình đã ăn gì chưa?”
“Có mang thức ăn đến nhưng tôi không biết cậu ấy có ăn không.”
Dương Ái Vân hỏi đúng một câu lại đi lên cầu thang, bà Minh nhìn bóng lưng của cô nghiến răng ken két: “Chờ đấy con nhỏ kia, tao sẽ cho mày trả giá.”
Cô lên trên phòng, gõ cửa một tiếng rồi tự nhiên đi vào, hai người đã ở chung được một tuần Sầm Cảnh Đình cũng không đuổi cô đi nữa, chỉ là ở chung vẫn còn gượng ép, anh không nóng mà cũng không lạnh, thái độ với cô như gần như xa, đặc biệt có ý xa lánh.
Mặc dù việc này là chuyện bình thường nhưng thái độ của anh vô cùng kiên quyết làm cô có chút nghi hoặc.
Khi cô vào trong thì thấy người đàn ông không có trong phòng, cô tính gọi thì thấy một bóng dáng ngoài ban công lại cất bước đến đó.
Màn đêm vô cùng sâu thẳm, hôm nay cũng chẳng có trăng sao gì, người đàn ông đứng hứng gió không biết có cảm thấy lạnh không nhưng cô vừa ra đã cảm thấy hơn run, lại quay đầu đi vào.
Sầm Cảnh Đình đã nghe được tiếng động, anh tưởng người phía sau sẽ đến gần mình nhưng chờ mãi cũng không thấy gì trong lòng trùng xuống một chút, lại rất nhanh cảm nhận được vật gì đó ở trên vai.
Anh hơi sững người, bên cạnh một giọng nói vang lên: “Trời vào thu, tối xuống khá lạnh, anh đứng đây làm gì, đã ăn cơm hay chưa?”
Cô vào phòng cũng không chú ý đồ ăn trên bàn nên hỏi anh.
Sầm Cảnh Đình mới định thần lại, vẫn dùng thái độ chán đời nói chuyện: “Mặc tôi, cô quan tâm làm gì.”
“Con nít, anh đừng làm mình làm mẩy, ăn cho tôi.”
Người đàn ông bên cạnh cũng chẳng phản bác như mọi ngày, vấn đề ăn uống anh cũng không cố chấp nữa, chỉ là anh ăn không vào nên ban nãy ăn được một chút thì dừng.
“Dương Ái Vân, tôi cho cô ở trong phòng nhưng không phải việc gì cô cũng có thể quản hay ra lệnh cho tôi.” Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt nói, anh không muốn cô cứ quan tâm mình như vậy, một ngày nào đó nó sẽ thành thói quen, có điều những biểu hiện chỉ là giả dối anh càng không cần thói quen này.
Cho nên Sầm Cảnh Đình theo bản năng chống cự lại mọi ý tốt đến từ cô, không cho cô có cơ hội nói hay làm điều gì khiến anh dao động nữa.
Dương Ái Vân cảm thấy người đàn ông này như mắc phải bệnh đa nhân cách, hôm nay thế này ngày mai lại một kiểu khác.
“Cảnh Đình, tôi không biết anh đang nghĩ gì nhưng tôi chỉ quan tâm anh thôi, quản với ra lệnh gì chứ, tôi cũng chưa có cái gan đó, đại thiếu gia anh thật đúng là suy nghĩ nhiều.”
“Ai cần sự quan tâm giả dối của cô.” Sầm Cảnh Đình trào phúng: “Những lúc thế này cô cứ sống đúng với bản chất của mình là được, yên tâm đi, tôi sẽ không nói với ông nội.”
Cho nên anh không cần cô phải giả vờ giả vịt, thà rằng cô cứ khinh anh như những người ngoài kia anh càng nhẹ lòng hơn.
Dương Ái Vân nghe anh nói vậy cũng đoán được phần nào anh đang nói gì, cô thở dài một hơi nhưng không giải thích gì cho mình.
Nhìn bầu trời xa xăm mịt mù trước mắt cô nói: “Đêm nay trời không có sao, mặt trăng cũng khuất bóng, chỉ có ánh đèn neon cùng ánh sáng của thành phố này, nhìn rất lung linh, từ đây nhìn qua cũng nhìn thấy tòa cao ốc Thiên Thu.
Công trình rất đẹp, tôi nhớ nó là do một người đàn ông tuổi trẻ tài cao thiết kế, chỉ mới 22 tuổi đã xây dựng nên cây cổ thụ của thành phố.”
Nói đến đây cô nhìn sang người bên cạnh, sắc mặt anh vẫn bất động nhưng mí mắt lại có chút giật giật.
Dương Ái Vân khẽ mỉm cược nói tiếp: “Lúc trước tôi rất ngưỡng mộ anh ta, cũng muốn được gặp mặt bên ngoài một lần, chỉ là không nghĩ tới ông trời không những cho tôi gặp mặt lại để tôi thành vợ của anh ta.
Đây có được gọi là khéo sắp đặt hay không? Hoặc như người ta nói nó chính là duyên phận?”
“Cô lải nhải những điều này làm gì?” Giọng nói của Sầm Cảnh Đình có chút mất kiên nhẫn, hai tay để trên lan can cũng siết lại, cái gì mà khéo sắp đặt, cái gì mà duyên phận anh đều không tin.
Dương Ái Vân lại nói bên tai anh: “Trong lúc nhất thời tôi không thể làm anh tin tưởng nhưng đã là vợ chồng rồi tôi cũng muốn nói rõ với anh một chút.
Tôi không muốn sống trong sự nghi ngờ của người khác.
Nhất là người đầu ấp tay gối.”
“Tôi gả cho anh ba phần là ép buộc nhưng bảy phần cũng là do tôi tình nguyện.
Nếu đã là vợ anh tôi sẽ đối tốt với anh, chăm sóc anh, không để ai bắt nạt anh.
Dương Ái Vân tôi nói được làm được bằng không sẽ phải sống trong đau khổ cả đời.” Dương Ái Vân dõng dạc nói từng câu từng chữ.
Những lời nói của cô từng chút một vang lên trong đầu anh, Sầm Cảnh Đình run rẩy bờ môi đấm thật mạnh xuống lan can: “Ai kêu cô nói những lời này.”
“Trái tim tôi mách bảo.” Dương Ái Vân nhìn anh, nhìn nắm đấm run rẩy cùng vết hồng tím trên mu bàn tay cô đưa nắm ngón tay của mình phủ lên: “Anh kích động gì chứ, đúng là chỉ biết tự mình hại mình.”
Cô xoa xoa nhẹ bàn tay cho anh, Sầm Cảnh Đình rất muốn hất tay cô ra nhưng cơ thể bất động tại chỗ không thể làm gì, lòng anh lạnh căm bỗng nóng lên từng chút một.
“Đừng đứng đây nữa, vào trong tôi bôi thuốc mỡ cho anh.” Cô từ phủ tay chuyển thành nắm tay dẫn anh đi vào phòng, từng bước đi chậm rãi.
Sầm Cảnh Đình lại chẳng từ chối cô dẫn vào, thân hình anh cứ tự động di chuyển theo từng nhịp của cô.
Vào trong Dương Ái Vân lấy hộp thuốc trong tủ ra, lấy một tuýp thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi vào vết bầm tím trên tay anh.
Chợt, Sầm Cảnh Đình cảm nhận được sự mát mẻ lạ thường, ngoài ra còn có sự mềm mại từ bàn tay truyền đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...