Vợ Xấu Chồng Mù


Dương Ái Vân nghe vậy hít sâu một hơi, đây không biết là lần thứ mấy rồi.

Mẹ ruột cô là người nghiện cờ bạc nặng, từ khi đi làm đến nay cô đã thay bà trả không biết bao nhiêu lần rồi, thế nhưng bà ta vẫn chứng nào tật nấy
 “Chuyện của bà có liên quan gì đến tôi?”
Người phụ nữ nghe vậy đứng hình.
“Vân à, sao lại nói thế, bà ấy dù gì cũng là mẹ con mà, phải lấy chữ hiếu làm trọng chứ, con đâu thể bỏ bà ấy được đúng không?” Người ngồi trên ghế lanh lảnh lên tiếng.
“Chuyện của tôi không liên quan đến dì.” Dương Ái Vân vô cùng tức giận, người kia là Lâm Tuyết, mẹ hai của cô.

Như người ta thường nói chính là dì ghẻ.
Ban đầu bà ta đối với cô khá tốt nhưng kể từ khi có con ruột thì lại đối xử một trời một vực.

Còn thao túng ba cô để cô ra ngoài ở.
“Sao lại không liên quan, ta đã thay mẹ con trả số tiền đó, bây giờ chính là chủ nợ của bà ta.

Nếu con trả được số tiền này thì không có gì để nói, nếu không ta chỉ có thể đưa bà ta vào nhà chứa, kiếm tiền trả nợ từ từ.


Mặc dù bà ta đã lớn tuổi nhưng nhan sắc này vẫn còn dùng được.

Hơn nữa vào nhà chứa cũng không hẳn phục vụ đàn ông, có thể sẽ bị móc nội tạng bán đi, con hiểu mà, đúng không?” Bà Tuyết nhẹ nhàng nói, điệu bộ bức người.
Người phụ nữ chưa gì đã hoảng loạn: “Ái Vân, cứu mẹ, cứu mẹ đi con, mẹ không muốn vào nhà chứa, con làm ơn cứu mẹ đi mà, mẹ là mẹ ruột của con, con không thể mặc kệ mẹ được.”
Dương Ái Vân nghe bà ta nói hít sâu một hơi nhìn người phụ nữ cao quý nói: “Ba tỷ là số tiền không nhỏ, bà thừa biết tôi không có còn cố tình nói điều này.

Nói đi, rốt cuộc mục đích thật sự của bà là gì?”
“Thay Ái Linh gả cho đại thiếu gia nhà họ Sầm, dì sẽ không tính toán ba tỷ này.” Người phụ nữ cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
“Đại thiếu gia nhà họ Sầm chẳng phải là người yêu của Dương Ái Linh sao?” Dương Ái Vân chưa hiểu vấn đề, thành phố Dạ Lan này ai chẳng biết Sầm Cảnh Đình với Dương Ái Linh là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Nếu có kết hôn thì là chuyện đáng vui mừng, tại sao còn muốn cô gả thay?
Tiếp giây đó bà Tuyết cũng giải đáp cho cô: “Lúc trước là thế, nhưng bây giờ Sầm Cảnh Đình đã là một tên mù rồi, không xứng với con bé nữa.

Ái Linh phải có được một người chồng tốt nhất.”
“Thì ra là vậy! Dương Ái Linh không muốn gả cho anh ta, bà lại ra kế sách ép tôi gả thay sao?”
“Dì không hề ép con, lựa chọn là ở con, nếu không đồng ý dì sẽ đưa người phụ nữ này đi.” Bà Tuyết nhẹ nhàng nói.
“Vân, đồng ý, đồng ý đi con, cứu mẹ, con nhất định phải cứu mẹ.” Người bên cạnh sợ hãi, không ngừng thúc giục cô.
Nhìn người đã sinh ra mình Dương Ái Vân trong lòng chỉ có lạnh lẽo, cô có thể bỏ mặc bà ta sao?
“Ba tôi thì thế nào? Cũng muốn tôi gả thay sao?” Dương Ái Vân hỏi.
Bà Tuyết nhoẻn miệng cười: “Dĩ nhiên, chuyện này đã được ông ấy đồng ý.”
Cô không còn lời gì để nói lại hỏi: “Cứ cho rằng tôi đồng ý gả thay, vậy nếu nhà họ Sầm phát hiện ra chuyện này thì thế nào? Sầm Cảnh Đình mù chẳng lẽ nhà họ Sầm cũng mù hết sao?”
“Yên tâm, ngày hôn lễ dì sẽ sắp xếp che mặt con đi, còn sau đó phải dựa vào con rồi.” Bà Tuyết nói đầy ẩn ý.
Dương Ái Vân cố tình hỏi: “Tôi không hiểu, bà nói rõ hơn đi.”
“Nếu nhà họ Sầm có hỏi tội thì con sẽ phải tự nhận mọi chuyện về mình, tuyệt đối không được liên lụy đến nhà họ Dương cũng như Ái Linh.

Nếu không dì sẽ không đảm bảo sẽ làm gì mẹ con đâu đấy.” Bà Tuyết nói vô cùng rõ ràng.
Dương Ái Vân nghe thế trong lòng lạnh nhạt, cô không đồng ý số phận của mẹ cô sẽ thảm, cô đồng ý số phận của cô sẽ thảm.
Đường nào cũng dẫn vào địa ngục cô còn lựa chọn sao?

“Được, tôi đồng ý.”
Dương Ái Vân cứ thế bước lên xe hoa vào nhà họ Sầm, có điều chuyện lại không diễn ra suôn sẻ, cô chưa bị người nhà họ Sầm phát hiện đã bị Sầm Cảnh Đình phát giác ra trước rồi.
Tiếp theo, không biết sẽ như thế nào cô chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
Trong lúc chờ đợi người nhà họ Dương đến, ông Sầm lại nhìn cô nói: “Cô gái, nhà họ Sầm sẽ không bỏ qua cho người bày trò, nếu bây giờ cô nói sự thật vẫn còn kịp.”
“Sự thật chỉ có một và cháu đã nói rồi.” Dương Ái Vân vẫn giữ vững phong độ của mình.

Mặc dù bọn họ muốn cô nhận hết tội lỗi nhưng cô không phải là người chịu thiệt, cô sẽ liều lĩnh đánh cược một lần.

Hơn nữa, cô cũng có niềm tin vào ông Sầm.
Lúc này người đàn ông ngồi trên giường lại không nhịn được lên tiếng: “Người phụ nữ trơ trẽn, nếu để tôi phát hiện cô làm gì Ái Linh, tôi nhất định không tha cho cô.”
“Vậy nếu không phải tôi làm gì Ái Linh của anh thì anh tính sao với tôi?” Dương Ái Vân khoanh tay nhìn anh.

Trong lòng âm thầm tiếc nuối, một người đàn ông chung tình lại gặp phải một người phụ nữ bội bạc, đến giờ phút này vẫn còn tin tưởng người ta thật lòng với mình.
Sầm Cảnh Đình vẫn tin tưởng người yêu mình, tiếp tục khẳng định: “Ái Linh không phải người như vậy.”
Ba năm yêu nhau, đến giây phút anh bị mù vẫn có Ái Linh bên cạnh, làm sao anh có thể tin cô ấy đổi lòng, chê bài mình được.

Anh thà tin người phụ nữ này bịa chuyện còn hơn.
“Vậy chúng ta đặt cược, anh thấy sao?” Dương Ái Vân như có như không nói.
Sầm Cảnh Đình nghe vậy chưa lên tiếng, dường như còn do dự, chần chừ.


Dương Ái Vân lại có tình khích anh: “Thế nào? Anh sợ rồi phải không?”
“Tại sao tôi phải sợ?” Sầm Cảnh Đình có chút tức tối, hai bàn tay siết chặt, bán đứng lời nói của anh.
Dương Ái Vân lại chẳng tha mà làm tới: “Anh sợ Dương Ái Linh như lời tôi nói, anh không thật sự tin tưởng cô ta như bên ngoài mà chỉ đang cố gắng tạo ra lời ngụy biện cho cô ta mà thôi, tôi nói không sai chứ?”
“Dương Ái Vân, đừng tự cho mình là đúng, cô tưởng mình là ai mà có thể đọc được suy nghĩ của tôi.” Sầm Cảnh Đình gằn giọng giận dữ.
Cô vốn định khích thêm vài ba câu nhưng nhìn bộ mắt đỏ rực của anh đành thôi, nói nữa anh cũng không tin, chỉ có thể để anh tự tai mình nghe thấy thôi.
“Chà, một câu thôi, anh có cược hay không?”
“Cược, tôi sẽ cược với cô, nếu như Ái Linh bị hãm hại, vu khống tôi nhất định làm cô sống không bằng chết, trả giá cho cái miệng của mình.” Sầm Cảnh Đình cuối cùng bị cô cho vào tròng.
Dương Ái Vân thầm cười trong lòng lại nhìn sang ông Sầm nói: “Chủ tịch Sầm, trước khi gặp ba mẹ cháu, ông có thể để cháu gặp riêng Ái Linh không?”
“Được.” Không biết cô muốn làm gì nhưng ông Sầm vẫn đồng ý.
Cô hài lòng mỉm cười nói: “Cháu muốn gặp trong chính căn phòng này.”
“Theo ý cô, vậy hai người đưa Cảnh Đình sang phòng bên cạnh đi.” Ông Sầm ra lệnh.
Dương Ái Vân lại cản: “Không cần đâu ông, cháu muốn đại thiếu gia cũng phải có mặt ở đây và cả ông nữa.”
“Hửm?” Ông Sầm có vẻ nghi hoặc.
Cô hiểu suy nghĩ của ông nên nói: “Cháu sẽ cho ông và đại thiếu gia một câu trả lời thỏa đáng, nên hai người nhất thiết phải ở đây.”
Cuối cùng ông Sầm đồng ý theo lời cô, lại bảo ông Từ sắp xếp mọi chuyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui