Vợ Xấu Chồng Mù


Trong thư phòng, ông Sầm được quản gia pha cho bình trà nóng nên ngồi nhâm nhi mấy hớp, sau đó mới hỏi người đối diện: “Cháu có chuyện gì muốn nói với ta?”
“Dạ, thưa ông, trước khi gả cho Cảnh Đình cháu là giáo viên dạy piano, cháu muốn ông cho cháu tiếp tục làm công việc này.” Dương Ái Vân không nhanh không chậm nói.
Ông Sầm nghe vậy hơi nhăn mi: “Nhiệm vụ của cháu là chăm sóc Cảnh Đình, cháu quên rồi sao? Đi dạy cũng không được bao nhiêu đồng, nhà họ Sầm vẫn có thể nuôi nổi cháu, hơn nữa mỗi tháng cũng sẽ chu cấp cho cháu không thiếu xu nào.”
Dương Ái Vân nghe được những lời này có chút chạnh lòng lại bảo: “Cháu làm công việc này không đơn giản chỉ vì tiền, mà còn vì yêu thích nó và không muốn từ bỏ, mong ông có thể hiểu cho cháu.

Một tuần cháu đi dạy bốn buổi, thời gian dạy cũng chỉ có bốn tiếng, sẽ không ảnh hưởng đến việc chăm sóc Cảnh Đình.”
Ông Sầm nhìn cô như suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng gật gù: “Thôi được, cháu đã nói vậy rồi ta không có lý do phản đối, có điều cháu vẫn phải biết điều gì quan trọng nhất, ta không muốn cháu lơ là Cảnh Đình, cháu hiểu chứ?”
“Vâng, cháu biết, cảm ơn ông.” Dương Ái Vân thở nhẹ một hơi, nói thế nào cô cũng không thể bỏ công việc mình yêu thích được.
“Phải rồi, ta đã đưa mẹ cháu sang Canada như mong muốn của cháu, về phía nhà họ Dương ta sẽ không nhân nhượng nên cháu cũng đừng xin xỏ.” Ông Sầm nhìn cô như có như không nói.
Dương Ái Vân vốn dĩ muốn thương lượng với ông về chuyện này nhưng chuyện đã đến nước này cô có nói gì chắc cũng không thay đổi được quyết định của ông, thế nên cô cũng không nói thêm điều gì nữa.
Ra khỏi biệt thự phía tây cô lại đi bộ về biệt thự phía đông, đáng lẽ quản gia sẽ đưa cô đi nhưng từ đây đến đó cũng không quá xa nên cô muốn đi bộ.


Lúc đi đến vườn hoa chợt nghe thấy giọng nói của hai người.
“Ban nãy em làm sao thế?”
“Anh không biết sao còn hỏi, cũng là phận cháu dâu vì sao Dương Ái Vân kia lại được ông đối xử đặc biệt hơn em?” Giọng điệu của cô gái có chút uất ức lẫn ghen tị.
Người đàn ông có vẻ bất đắc dĩ: “Anh còn tưởng chuyện gì, ông trước giờ luôn thích anh Đình, Dương Ái Vân là vợ của anh ấy, ông có đối xử đặc biệt một chút cũng là chuyện bình thường mà thôi.”
“Vì sao chứ? Các anh không phải cũng là cháu trai của ông à, sao ông lại phân biệt đối xử như vậy.”
“Có lẽ do anh ấy giỏi hơn bọn anh, mà chuyện này bỏ qua đi, chúng ta về nghỉ ngơi đi, mai anh còn đi làm nữa.” Người đàn ông không muốn nói chuyện này quá nhiều, khuyên bảo vợ mình vài câu.
Cô gái tuy còn ấm ức nhưng cũng nghe theo, lúc bọn họ đi ra bên ngoài thì vừa vặn gặp Dương Ái Vân, cả hai có chút bất ngờ, rất nhanh người đàn ông lên tiếng trước: “Chị dâu, đã muộn rồi chị còn chưa về sao?”
“Tôi đang trên đường về đây.” Dương Ái Vân nhàn nhạt nói rồi cất bước lướt qua hai người.
Đợi cô khuất bóng cô gái mới nhíu mày nói: “Em chắc chắn cô ta đã nghe được chúng ta nói chuyện, người phụ nữ này đúng là nham hiểm, còn tỏ vẻ không biết gì.”
“Được rồi, em đừng nghĩ ngợi linh tinh, đi thôi.”
Lại nói Dương Ái Vân vừa về đến biệt thự phía đông thì mẹ chồng cô đã ngồi sẵn ở phòng khách chờ cô, thái độ hoàn toàn không tốt.
“Con chào mẹ!” Dương Ái Vân chào hỏi một câu.
Bà Nhung tức tối nhìn cô: “Không dám nhận lời chào của cô, Dương Ái Vân, cô ỷ mình có ba chồng tôi chống lưng nên không xem tôi ra gì, đúng không?”
“Không biết mẹ có hiểu nhầm gì không nhưng con vẫn luôn tôn trọng mẹ.” Dương Ái Vân vẫn giữ thái độ phải phép.
“Tôn trọng tôi, vậy tại sao cô không nói với tôi biết trước mình sẽ đến muộn, cô có biết chỉ vì cô mà tôi bị đám em dâu chỉ trỏ không?” Bà Nhung vẫn tức anh ách chuyện này.
Dương Ái Vân còn tưởng chuyện gì to tát, cô vẫn lễ phép như thường: “Con đã nói với ông nội, con nghĩ ông sẽ nói lại với mọi người.

Hơn nữa lúc đó mẹ cũng đến nhà chính con có thông báo với mẹ cũng đã muộn.”
“Cô chỉ giỏi bao biện, Dương Ái Vân, quy củ của cái nhà này cô đã học thuộc hay chưa?” Bà Nhung đăm mắt nhìn cô.
“Đại khái đã xong rồi.”
Bà Nhung vẫn chưa thu hồi ánh mắt hung tợn, tiếp tục hỏi: “Tốt lắm, nói cho tôi nghe, nếu làm phật lòng mẹ chồng thì sẽ thế nào?”

“Phải tự mình hối lỗi đồng thời chịu mười roi.” Dương Ái Vân chậm rãi đọc ra mức xử phạt.
Bà Nhung có vẻ hài lòng hô lớn: “Bà Minh đâu, lấy roi lại đây cho tôi.”
“Dạ, thưa phu nhân.” Đâu đó truyền đến tiếng của trưởng hầu nữ, chưa đến mười giây bà ta đã xuất hiện ở phòng khách, nâng roi trao cho bà Nhung, ánh mắt liếc về phía Dương Ái Vân có chút đắc ý.
Tôi không làm gì được cô lẽ nào phu nhân cũng không làm gì được cô sao.

Tôi xem cô sẽ bị đánh te tua thế nào.
Trưởng hầu nữ có chút hả dạ, mấy ngày nay bà ta phải chịu sự áp chế của Dương Ái Vân, trong lòng chất chứa bao nhiêu bực tức, bây giờ đã có thể đòi lại rồi bà ta vui sướng không thôi.
Bà Nhung cầm cái roi trong tay, từ từ đứng dậy, ra lệnh: “Dương Ái Vân, còn không mau nằm xuống sàn nhà.”
“Thứ lỗi con không làm được điều này.” Dương Ái Vân không có ý nằm xuống ngược lại từ chối thẳng thừng làm bà Nhung chau mày khó chịu.
“Cô nói thế là có ý gì?”
“Con chưa từng thấy quy định nào vô lý như vậy, cho nên con sẽ không làm theo, trừ phi con thật sự làm sai.

Từ đầu đến cuối con cũng chưa làm điều gì có lỗi với mẹ, chí ít mẹ cũng phải phân biết phải trái.” Dương Ái Vân điềm đạm nói từng câu từng chữ.
Cây roi trong tay bà Nhung khẽ run, vì mấy lời này của cô càng thêm khó nhịn: “Bây giờ cô còn dám trả treo với tôi à, được, được lắm.


Đã thế thì hôm nay tôi sẽ dạy cô đến nơi đến chốn.”
Vừa dứt lời bà Nhung vung roi lên đánh về phía Dương Ái Vân, cô đương nhiên không thể đứng yên chịu đòn, rất nhanh đã xê dịch người sang chỗ khác.
Roi của bà Nhung rơi vào không trung, vì dùng lực quá mạnh lại không đánh trúng người mà xém chút nữa té nhào.
“Dương Ái Vân, cô còn dám tránh sao?”
Dương Ái Vân đứng bên chậu hoa thần tài, cách bà Nhung bốn bước điềm đạm nói: “Con rất muốn biết hồi mẹ làm dâu nhà họ Sầm có bị mẹ chồng đối xử thế này hay không? Con nghe nói nhà họ Sầm không quá khắt khe con dâu, những quy định kia có phải do mẹ đặt ra hay không?”
“Cô còn chất vấn tôi nữa cơ đấy? Là tôi ra quy định thì sao, dù cô có được ba chồng tôi chống lưng nhưng cô lại là con dâu của tôi, tôi có toàn quyền xử lý cô, ba chồng tôi cũng không thể xen vào.” Bà Nhung vô cùng tự tin, ông Sầm mặc dù là gia chủ nhưng chuyện riêng của các chi cũng chưa từng xen vào, trừ khi khó giải quyết hay ảnh hưởng trực tiếp đến gia tộc ông mới can thiệp.
Dương Ái Vân chỉ là phận cháu dâu, cũng không có sức ảnh hưởng lớn khiến ông Sầm phải ra mặt.
“Mẹ không cần nói con cũng không có ý định lôi ông vào chuyện này.

Tuy nhiên cái gì đúng thì thôi, nếu con sai con nhận, mẹ đừng nên giận cá chém thớt, con sẽ không đứng yên chịu đòn.” Dương Ái Vân quả quyết nói.
“Cô không đứng yên chứ gì? Thế thì đừng trách tôi.” Bà Nhung thở phì phò, sau đó lớn giọng quát: “Vệ sĩ đâu hết cả rồi, ra đây cho tôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui