Sở dĩ Dương Ái Vân phải vào nhà vệ sinh là vì trong đó tuy không có chỗ trốn nhưng cô sẽ có thời gian thay đổi khuôn mặt.
Để phòng trường hợp xấu Dương Ái Vân đã nhờ Tiểu Đồng làm cho mình một cái mặt nạ, cô nghĩ mình sẽ không dùng đến nó nhưng không ngờ lại phải dùng trong trường hợp này.
Trong phòng vệ sinh ngoài cô ra còn có hai lao công khác cũng đang dọn dẹp, cô vào một phòng lấy chiếc mặt nạ cẩn thận dán lên mặt, sau đó thay bộ đồ lao công bằng chiếc áo dài của giáo viên mầm non, nhìn vào trong gương cô thấy ổn rồi mới xách túi bước ra ngoài.
Không ai biết Dương Ái Vân thay đổi khuôn dạng, Phong Đại thấy cô bước ra cũng không để ý, ngược lại dưới ánh nhìn của vài nữ lao công lại có chút xấu hổ.
Mặc dù bọn hắn không đứng trước cửa nhưng lại đi qua đi lại khiến người không khỏi chú ý, một lao công không nhịn được nói: “Mấy tên biến thái các anh đứng ở đây làm gì?”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ đợi người thôi.”
“Đợi cái gì mà đợi, tôi thấy các anh cứ liếc nhìn vào đây, tính nhìn trộm con gái nhà người ta sao.”
Dương Ái Vân đi đến cầu thang vẫn còn nghe cô lao công quát tháo, cô thở phào một hơi rồi đi một mạch xuống sân trường.
Cứ nghĩ mọi chuyện đã ổn nhưng khi đến giữa sân thì bắt gặp thêm một đoàn người đi đến, người đi đầu khí chất ngời ngời, mạnh mẽ, lại có nhan sắc hơn người khó ai cưỡng nổi, đó không ai khác chính là chồng cô - Sầm Cảnh Đình.
Tim cô bỗng chốc đập nhanh liên hồi, chân như trụ cột bị đóng xuống đất, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thân hình không yên, hai mắt cũng có chút ửng đỏ.
Một giây phút nào đó cô thật muốn nhanh chóng chạy đến ôm anh, cảm nhận hơi ấm mình tưởng niệm từ lâu.
Sầm Cảnh Đình càng lúc càng đến gần trái tim cô lại kích động hơn nữa, để bình ổn cảm xúc cô cố gắng phớt lờ anh, coi như không nhìn thấy gì, cứ thế lướt qua người đàn ông.
Sầm Cảnh Đình mặc bộ âu phục màu đen dẫn đầu bốn vệ sĩ đi vào trong trường, vốn dĩ cũng không để ý đến Dương Ái Vân, thế nhưng mũi anh lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mí mắt cũng chạm đến bông hoa ly được giấu trong giỏ xách của cô.
Đây là hoa con trai tặng nên Dương Ái Vân không muốn vứt, cô chỉ có thể nhét nó trong túi xách. Để hoa không bị dập cô chỉ nhét thân cây vào trong còn bông hoa được trưng ra ngoài, nhìn khá rõ ràng, ấn tượng.
Phong Đại không chú ý điều này nhưng Sầm Cảnh Đình lại khác, cho nên lúc Dương Ái Vân cảm thấy mình qua ải rồi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đứng lại.”
Sống lưng của Dương Ái Vân căng thẳng không thôi, cô có thể chạy thật nhanh ra cổng nhưng như vậy sẽ khiến người nghi ngờ.
Vì vậy cô đành dừng lại nhưng không quay người khiến Sầm Cảnh Đình trầm mặt nói: “Quay người lại đây.”
Dương Ái Vân bồn chồn chột dạ, mồ hôi trên trán cũng muốn lăn xuống, lại không thể không nghe theo, thân thể từ từ xoay người đối diện với người đàn ông nhưng không dám nhìn.
Hai người đứng cách nhau ba bước, dưới tán cây phượng người đàn ông thần sắc nghiêm nghị nhưng dáng người vô cùng nổi trội khiến người khác phải chú ý. Dương Ái Vân kìm nén khao khát muốn nhìn anh một cái đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Anh gọi tôi có chuyện gì sao?”
Cô biến giọng lại có chút nghẹn ngào khiến chữ được chữ mất, Sầm Cảnh Đình nhìn cô tất nhiên cũng không nhận ra, anh chỉ hỏi: “Bông hoa kia ở đâu mà có?”
“Tôi, tôi chỉ nhặt được mà thôi.” Dương Ái Vân trả lời, chỉ có thể bịa không thể nói thật.
“Nhặt được.” Giọng nói của anh có chút âm trầm lại hỏi: “Ở đâu?”
“Trong, trong phòng vệ sinh, ai đó đã để lại tôi thấy tiếc nên mới mang đi, có chuyện gì sao?” Cô cố ý hỏi lại, làm như không hiểu chuyện gì xảy ra.
Sầm Cảnh Đình hỏi hai câu lại đánh giá cô thêm lần nữa, không hiểu sao càng nhìn cô trái tim anh lại càng thêm xúc động, lại nhói lên một chút.
Anh không biết cảm giác này là gì, lại lạnh nhạt nói: “Không có gì cô đi đi.”
Dương Ái Vân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm không chậm trễ một giây nào quay người rời đi.
Lúc cô đi đến cổng trường thì đám Phong Đại cũng đi xuống, nhìn thấy anh Phong Đại áy náy nói: “Thiếu gia, xin lỗi, tôi để cô ta chạy thoát rồi. Cô ta lấy cớ vào nhà vệ sinh, tôi cứ nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì nhưng chờ mười lăm phút không thấy người ra mới biết cô ta lừa chúng tôi.”
Sầm Cảnh Đình nghe vậy dư quang lại nhìn đến tà áo dài màu xanh khuất sau cánh cổng thâm trầm nói: “Là cô ta.”
Phong Đại nhìn theo lập tức hiểu lại bảo: “Lần này tôi nhất định bắt được cô ta, anh em đi.”
Hắn vừa dứt lời thì chạy theo bóng dáng của cô, Dương Ái Vân nghĩ mình đã thoát lại không ngờ nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô theo bản năng chạy một mạch về phía trước.
Phong Đại thấy vậy vừa chạy vừa hô: “Đứng lại đó, người phụ nữ chết tiệt.”
Dương Ái Vân làm sao đứng lại để người bắt mình, phút chốc cô chạy qua bên kia đường, đúng lúc một chiếc Porsche màu đen chạy đến dừng bên cạnh Dương Ái Vân, nhìn thấy người bên trong cô vội vàng đi lên. Chiếc xe nhanh chóng rời đi khiến Phong Đại có muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
Ngồi trên xe Dương Ái Vân thở hổn hển, cậu nhóc phía trên tay lái hỏi: “Sư tỷ, sao chị lại bị bọn họ đuổi vậy?”
“Có lẽ chị bị chồng phát hiện rồi.” Dương Ái Vân vừa thở vừa nói.
Cậu nhóc bĩu môi: “Sớm nói với chị rồi nhận bọn họ không phải tốt hơn sao?”
“Thời gian của chị không biết còn bao lâu, chị không muốn cho họ vui mừng rồi lại đau buồn.”
Tiểu Đồng không hiểu chỉ nói: “Sư phụ từng bảo với em hãy trân quý thời gian, em thấy chị đang lãng phí thời gian quá rồi đấy. Còn sống một ngày thì ở cùng nhau một ngày có cái gì mà chị phải suy nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa em tin sư phụ sẽ giúp chị giải được độc, lẽ nào chị không tin sư phụ sao?”
“Không phải thế, chị chỉ là…” Dương Ái Vân nói đến đây không thể nói tiếp nữa, cô thừa nhận Tiểu Đồng nói không sai chút nào, chỉ là cô chưa có can đảm mà thôi.
Bên này Phong Đại tay không trở về vô cùng tức tối, hắn thở dốc nói với Sầm Cảnh Đình: “Thiếu gia, cô ta được một chiếc Porsche màu đen đưa đi rồi, chúng tôi đuổi không kịp.”
“Tra.” Sầm Cảnh Đình lạnh nhạt nói, anh cho người quan sát thì nhận được báo cáo con trai cứ giữa giờ lại gặp một lao công trên hành lang, còn nói chuyện vui vẻ với cô ta, đã vậy ngày nào cũng tặng hoa.
Anh nghi ngờ nên mới đến đây gặp nữ lao công đó nhưng không ngờ cô ta lại khôn khéo chạy thoát, anh càng khẳng định người này có vấn đề.
Tiếp cận con trai anh rốt cuộc có mục đích gì? Nếu có ý đồ xấu anh tuyệt đối không tha cho cô ta.
……………
Mấy ngày tiếp theo Dương Ái Vân vì sợ anh cho người canh chừng nên không đến trường gặp con nữa.
Nguyên Khải vẫn đúng giờ lại chạy đến hành lang tìm cô nhưng không thấy người đâu, thằng bé cứ thế ngồi ở băng ghế chờ cô đến khi chuông vang lên cũng không vào. Cô giáo chủ nhiệm có khuyên cũng không được.
Hết cách cô giáo phải gọi cho Sầm Tuệ Nhi đến trường một chuyến.
Sầm Tuệ Nhi nghe tin vội vàng chạy đến, đi cùng cô còn có Khải Nam, vừa đến nơi cô đã thấy Nguyên Khải ngồi thu mình trên một cái ghế, trong lòng lo lắng không thôi lại chạy nhanh đến chỗ đứa bé hỏi: “Nguyên Khải à, sao con lại ở đây không vào học, có chuyện gì nói cho cô Nhi nghe được không?”
Nguyên Khải nghe cô hỏi nhưng không trả lời chỉ vùi mặt trong hõm gối, năm ngày rồi, mẹ không đến gặp nó, vì sao chứ, vì sao mẹ không đến?
Sầm Tuệ Nhi hỏi mãi thằng bé cũng không trả lời mình, cô càng thêm lo lắng hơn lại bảo: “Nguyên Khải về với cô Nhi trước nhé, có gì lại nói cho cô Nhi nghe.”
“Không, con không về đâu, con muốn chờ.” Thằng nhóc lúc này mới ngước mắt lên nhìn Sầm Tuệ Nhi, hai mắt nó đã rơm rớm lệ nhưng lại nhịn không khóc, bởi vì mẹ đã bảo nó con trai không được khóc, cho nên nó sẽ không khóc đâu.
Sầm Tuệ Nhi nghe vậy lại hỏi: “Con muốn chờ ai chứ?”
“Con muốn chờ…” Từ mẹ nghẹn trong cổ họng, nó vẫn còn nhớ lời mẹ căn dặn không được nói cho ai biết, vì thế nó sẽ không nói.
Đôi môi nhỏ bé bỗng chốc mím chặt lại, ánh mắt chứa nước lại ẩn nhẫn sự kiên định. Sầm Tuệ Nhi không thể chờ nó trả lời lại hỏi cô giáo: “Chuyện này là thế nào thằng bé đang chờ ai?”
“Đợt trước có một lao công hay cùng chơi với Nguyên Khải, chúng tôi cũng không quá để ý lại bị chủ tịch Sầm phát hiện nghi ngờ thân phận của cô ta, mấy ngày trước ngài ấy có đến đây một lần, từ đó nữ lao công kia cũng biến mất. Thế nhưng Nguyên Khải vẫn ngồi đây kiên nhẫn chờ cô ta, ba ngày đầu không sao, hai ngày hôm nay thằng bé cứ ngồi thừ như vậy, gọi vào lớp cũng không được, tôi chẳng còn cách nào khác đành gọi tiểu thư đến.” Giáo viên chủ nhiệm không khỏi phân trần.
Sầm Tuệ Nhi nghe vậy hỏi: “Nữ lao công đó rốt cuộc là ai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...