Vợ Xấu Chồng Mù


Đến bệnh viện bác sĩ kiểm tra bảo anh không sao Dương Ái Vân mới yên tâm.

Lúc này lại ôm chầm lấy anh nói: “Sầm Cảnh Đình, anh làm em sợ quá.”
“Anh không việc gì, xin lỗi đã để em lo lắng rồi.” Sầm Cảnh Đình nhẹ giọng nói, tình thế lúc ấy anh buộc phải bảo vệ cô nên không thể tránh.
Dương Ái Vân nghe vậy không đáp chỉ dụi vào lòng anh, bọn họ đã gặp qua quá nhiều nguy hiểm, hôm nay thấy anh xém chút không còn mạng tim cô như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
“Trước khi vào nhà em loáng thoáng nghe được câu chuyện của anh và mẹ, rốt cuộc mẹ đã làm cái gì khiến anh thất vọng như vậy?” Thậm chí còn đuổi bà ấy đi.
Cô thấy được anh vô cùng kiên quyết nhưng không kém phần đau lòng.
Sầm Cảnh Đình trầm lặng vài giây sau đó mới nói: “Bà ấy đã lấy cắp tài liệu mật về con chip đưa cho Minh Tường còn muốn anh bỏ qua cho ông ta, anh không thuận theo bà ấy lại muốn cắt đứt quan hệ với anh.”
“Cái gì?” Dương Ái Vân kinh ngạc: “Làm sao bà ấy lại có thể làm như vậy.”
“Ừ, anh cũng rất muốn biết bà ấy đang nghĩ gì, nếu như anh không phòng bị trước e rằng Minh Tường đã thành công rồi.” Sầm Cảnh Đình chua chát nói.
Dương Ái Vân nhìn sự tuyệt vọng trong mắt anh không khỏi ôm người vào lòng an ủi lại hỏi: “Bà ấy có quan hệ gì với Minh Tường sao?”
“Anh không biết, anh dò hỏi nhưng bà ấy lại lấp liếm, thế nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.” Sầm Cảnh Đình dường như không muốn truy xét đến cùng quan hệ của mẹ mình với Minh Tường, đuổi bà ấy đi coi như là ân huệ cuối cùng anh dành cho bà ấy.
Dương Ái Vân lại không nghĩ giống anh, chắc hẳn quan hệ của mẹ chồng với Minh Tường không đơn thuần như vậy, nếu không bà ta cũng không vì người ngoài mà ra tay với con mình.

Có một điều cô rất muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi sợ làm tổn thương anh, đó là anh rốt cuộc có phải là con trai ruột của mẹ không?

Có điều cả ông và anh dường như cũng đã nghi ngờ nhưng chưa ai xác thực, bởi vì cô biết Cảnh Đình đang muốn trốn tránh vấn đề này.

Cho nên dù mẹ chồng có đối xử với anh tệ đến mức nào thì anh cũng chỉ đuổi bà ta đi mà thôi.
“Anh có thật sự buông bỏ chưa?” Dương Ái Vân thấp giọng hỏi.
Sầm Cảnh Đình khàn giọng đáp: “Ừ.”
“Vậy hứa với em từ giờ về sau đừng bận lòng nữa được không? Anh thế này em cảm thấy vô cùng đau lòng, bé con cũng rất lo lắng cho anh đấy.” Dương Ái Vân dịu giọng, từ nay cô muốn mình và con sẽ là động lực và chỗ dựa cho anh vượt qua, mọi buồn đau, trăn trở sẽ chỉ còn là quá khứ, bọn họ sẽ bước đến một tương lai hạnh phúc nhất.
Sầm Cảnh Đình nghe vậy mắt đối mắt với cô gật đầu: “Anh hứa.”
“Vậy thì tốt rồi, cả nhà ba người chúng ta nhất định sẽ sống vui vẻ mỗi ngày.” Dương Ái Vân mỉm cười nhẹ nhàng.
Giờ phút này Sầm Cảnh Đình đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không còn gì để anh hối tiếc nữa.
Lại nói vết thương của Sầm Cảnh Đình không quá nặng nên băng bó xong đã trở về, biệt thự phía đông chỉ còn lại Sầm Cảnh Đông, khi học thêm về biết chuyện của mẹ cậu đã chạy đến nhà chính gặp ông Sầm, vừa vặn hai vợ chồng Sầm Cảnh Đình cũng về tới nơi.
Bốn người ngồi xuống nói chuyện, sau khi hỏi vết thương của Sầm Cảnh Đình xong ông Sầm lại nhìn Cảnh Đông nói: “Cháu đến đây không phải xin cho mẹ cháu chứ?”
“Cháu không dám xin, cháu cũng biết sơ tình hình mẹ cháu làm với anh hai, cháu chỉ muốn biết nguyên nhân, tại sao mẹ cháu lại làm như vậy, anh cũng là con mẹ mà.” Sầm Cảnh Đông có chút khổ sở nói.
Ông Sầm lại thở dài: “Đến ta và Cảnh Đình cũng không rõ mẹ cháu phát điên cái gì.

Nhưng có một điều cháu phải rõ mẹ cháu đã làm chuyện tày đình không thể tha thứ, đuổi đi đã là nhẹ rồi.”
“Tội, là tội gì? Mẹ cháu còn làm chuyện gì sao?” Sầm Cảnh Đông nóng ruột hỏi.

Ông Sầm cũng không có ý định giấu diếm mà nói thắng: “Mẹ cháu cấu kết Minh Tường làm chuyện xấu, xém chút nữa khiến Sầm Gia thiệt hại không nhỏ, tội này ta không thể tha cho nó.”
“Minh, Minh Tường sao?” Sầm Cảnh Đông nghe cái tên này thì giật mình.
Ông Sầm nhìn phản ứng của cậu hỏi: “Sao thế? Cháu biết người này?”
Sầm Cảnh Đông chần chừ không dám nói, ông Sầm lại cho một liều thuốc kích thích: “Chuyện đến nước này cháu còn có gì khó nói?”
“Không, không phải thưa ông, cháu, cháu vốn dĩ cũng không quen biết Minh Tường, nhưng một hôm mẹ lại dẫn cháu đi gặp người này còn nói là ba đỡ đầu của cháu đã giúp cháu rất nhiều, sau đó mẹ để cháu theo người này học kinh doanh.” Sầm Cảnh Đông quả thật là một cậu bé thành thật, có gì đều nói ra hết.
Ông Sầm nghe vậy càng thêm nghi ngờ: “Sao ta không biết cháu có một người cha đỡ đầu, Kim Nhung này rốt cuộc còn giấu ta những gì?”
Sắc mặt của ông ngày càng âm trầm, lại hỏi: “Cháu qua lại với Minh Tường bao lâu rồi?”
“Dạ, cũng, cũng được bốn tháng rồi, nhưng dạo gần đây cháu không gặp nữa, ông ấy dường như bận chuyện gì đó.” Sầm Cảnh Đông cũng nhìn ra được vẻ mặt khác thường của ông nội nên có chút e sợ.
Ông Sầm tính hỏi thêm thì Sầm Cảnh Đình lên tiếng trước: “Mẹ thường xuyên qua lại với người này sao?”
Lần đầu tiên được anh trai hỏi chuyện Sầm Cảnh Đông có chút bất ngờ lại bảo: “Không, không quá thường xuyên.”
“Cảnh Đình, cháu nghĩ sao?” Ông Sầm hỏi.

Sầm Cảnh Đình lắc đầu: “Cháu không nghĩ gì cả, ông nội, chuyện này kết thúc ở đây thôi.”
“Cháu còn nhân nhượng mẹ cháu sao?” Ông Sầm dò hỏi.
“Không phải cháu nhân nhượng, cháu chỉ làm nốt đứa con hiếu thảo lần cuối thôi, sau này cháu sẽ không quan tâm bà ấy nữa.” Sầm Cảnh Đình coi như chấm dứt tình mẫu tử ở đây.

Điều cần nói anh cũng đã nói xong nên đưa Dương Ái Vân rời đi trước, trong phòng khách chỉ còn Sầm Cảnh Đông đối diện với ông Sầm.
Cậu lại ngập ngừng hỏi cậu cuối: “Anh hai muốn đưa mẹ đi đâu? Cháu có thể gặp mẹ nữa không?”
“Thằng bé chỉ đưa mẹ cháu đến biệt thự ngoại ô thôi, cháu muốn gặp thì cứ nói anh trai cháu một tiếng là được.” Ông Sầm nói xong cũng mệt mỏi rời đi.
Sầm Cảnh Đông một mình đi về biệt thự phía đông, cậu vẫn còn chưa tiếp nhận được việc mẹ sẽ rời khỏi đây, cậu thậm chí còn chưa nói được với bà một câu.
………….
Như dự tính Sầm Cảnh Đình bắt đầu các kế hoạch phát triển Sầm Gia, ban giám đốc vẫn có người không phục tìm đủ mọi cách kháng cự anh, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến quyết định của Sầm Cảnh Đình.
Lại nói Minh Tường đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong vòng một tuần đã biệt tăm không có một tin tức gì, trụ sở của ông ta ở Dạ Lan cũng bị dẹp, nói đúng hơn là phá sản, đền bù tổn thất cho các bên đối tác.
Việc Sầm Cảnh Đình quay lại cũng khiến dân tình xôn xao một hồi nhưng cuối cùng đâu cũng vào đấy, dường như có người đã đoán trước được điều này nên không quá bất ngờ.
Tại quán cà phê gần tập đoàn Sầm Gia, Dương Ái Vân ngồi trước một cái bàn gần cửa kính lầu 2, một lát sau một người đàn ông mặc âu phục màu xám tiến về phía cô, trên môi treo nụ cười đầy ý vị, lại tự nhiên ngồi đối diện với cô.
“Chị dâu, bất ngờ thật đấy, không ngờ chị lại hẹn tôi ra đây.”
Dương Ái Vân chỉ nhìn hắn một cái rồi lên tiếng: “Sầm Hạo Nhiên, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, cậu…”
“Khoan đã.” Sầm Hạo Nhiên đột nhiên ngắt lời cô: “Tôi vừa đến cổ họng hơi khát.”
“Thôi được, cậu uống gì thì tự gọi đi.” Dương Ái Vân cũng không quá vội vàng.
Lúc này phục vụ cũng nhanh chóng đi đến hỏi: “Chào ngài, không biết ngài muốn dùng gì?”
“Một Americano.” Sầm Hạo Nhiên nhàn nhạt nói.
Phục vụ nghe xong lại đi vào chuẩn bị đồ uống.

Dương Ái Vân cầm ly nước ép uống một hớp, đợi đồ uống của Sầm Hạo Nhiên được đưa ra.

Ánh mắt của hắn lại như có như không nhìn qua cái bóng ở bức tường phía sau Dương Ái Vân.

Quán cà phê này được thiết kế có chút cổ điển, các bàn được ngăn cách nhau bởi một bức tường gỗ có dán giấy dầu mỏng nên có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng người qua bức tường này.
Dương Ái Vân tinh ý nhìn thấy ánh mắt của Sầm Hạo Nhiên, cô chủ động hỏi: “Cảnh Đình lên chức phó chủ tịch nhưng cậu hình như có vẻ bình thản.”
“Đây là điều chị muốn hỏi sao?”
“Dĩ nhiên không phải, mục đích của tôi gặp cậu không phải vì chuyện này, thông minh như cậu chắc cũng đoán ra là chuyện gì?” Dương Ái Vân đặt ly nước xuống thẳng thừng nói.
Phục vụ vừa vặn cũng đem nước đến cho Sầm Hạo Nhiên, hắn tiện tay cầm cốc Americano lên nhấp nhẹ một hơi lại cười nhạt: “Là Liễu Khánh An sao?”
“Đúng vậy.”
Sầm Hạo Nhiên chỉ ồ một tiếng, không nói gì, dường như chờ cô nói trước.

Dương Ái Vân cũng không để hắn chờ quá lâu mà hỏi: “Cậu với Khánh An là như thế nào?”
Sầm Hạo Nhiên đặt ly Americano xuống chắp tay đặt lên đầu gối: “Hình như đây là chuyện riêng của tôi.”
“Cậu thừa biết Khánh An là bạn của tôi tôi không thể không nhúng tay vào chuyện này, tôi nghe cô ấy nói đã tỏ tình với cậu nhưng không nhận được đáp án thẳng thắn, cho nên tôi muốn biết cậu với Khánh An là thế nào?” Dương Ái Vân lạnh lùng hỏi.
Sầm Hạo Nhiên mân mê miệng cốc không nhanh không chậm nói: “Từ đầu đến cuối người tôi muốn chỉ có một người.”
“Là ai?” Dương Ái Vân nghiêm mặt hỏi, cái bóng phía sau cũng hồi hộp chờ đợi.
Không để họ chờ lâu Sầm Hạo Nhiên nghiễm nhiên nói: “Chính là chị.”
Dương Ái Vân nghe lời này ánh mắt sa sầm, phía sau cô vang lên một tiếng “Choang.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui