Ông Từ thấy cô nghi hoặc cũng không giấu diếm mà nói: “Năm đó đại gia chủ vô cùng yêu đại phu nhân nhưng tiếc là không lấy được tình yêu của bà ấy.
Về sau lại biết bà ấy có tình cảm với người khác đại gia chủ đã dùng cách cưỡng ép để bà ấy kết hôn với mình, thậm chí nhốt bà ấy trong nhà không cho ra ngoài.
Được một năm thì đại phu nhân mang thai đại thiếu gia, bà ấy đã từng tìm nhiều cách để phá đứa bé đi nhưng không thành.
Lúc sinh đứa nhỏ ra thì sinh hận, đâm ra đối xử với cậu ấy vô cùng lạnh nhạt.”
Nói đến đây ông dừng lại uống miếng nước mới tiếp tục: “Đây cũng là lý do mà ông chủ thương xót cho đại thiếu gia.
Sau đó mấy năm sau không biết vì nguyên do gì mà đại phụ nhân chung sống khá hòa hợp với đại gia chủ rồi sinh thêm nhị thiếu gia.
Chẳng hiểu sao với người con này bà ấy lại vô cùng yêu thương, săn sóc, gần như là dành hết tình cảm cho đứa bé.
Còn đại thiếu gia mặc dù không lãnh cảm nhưng không thân thiết, giống như có bức tường nào đó ngăn cách mẹ con bọn họ vậy.”
Ông Từ không khỏi thở ra một hơi, đến giờ phút này cũng khó lòng hiểu nổi cách làm mẹ của bà Nhung.
Dương Ái Vân nghe đến đây không ngừng đau lòng cho Sầm Cảnh Đình, hóa ra từ trong bụng mẹ anh đã không được yêu thương rồi.
Cô lại nghi hoặc: “Nếu nói mẹ chồng tôi vì hận ba Cảnh Đình mới không thích anh ấy vậy Cảnh Đông bà ấy cũng phải ghét mới đúng không thể dành tình cảm đặc biệt được, còn nếu như bà ấy nghĩ thông suốt muốn sống hòa hợp với chồng mình thì đáng lẽ ra cũng phải thay đổi thái độ với Đình.
Tôi cứ cảm thấy bà ấy rất chán ghét Đình, nói trắng ra thì giống như có thù hận với anh ấy vậy.”
“Ừm, thiếu phu nhân nhìn ra điều này tôi và ông chủ cũng cảm thấy vậy, cho nên ông chủ mới đi điều tra một phen, kết quả…” Ông Từ nói đến đây thì ngừng.
Dương Ái Vân biết có uẩn khúc gì đó lại hỏi: “Thế nào?”
Ông Từ lắc đầu: “Còn chưa kịp điều tra thì ba người con trai của ông chủ lần lượt bị tai nạn qua đời, sau đó nhà họ Sầm xảy ra nhiều việc chuyện này cũng vì thế mà ém lại đến bây giờ.”
“Tôi cũng nghe về vụ tai nạn của nhà họ Sầm, hình như xảy ra cùng một thời điểm.” Năm đó tuy cô không quan tâm về các gia tộc nhưng báo chí rần rần không thể không biết.
Quản gia thở dài: “Phải nói là tai nạn liên hoàn cùng lúc, trong một đêm một người tai nạn xe, một người uống rượu say bị giang hồ đánh đến chết, người còn lại đột quỵ trong phòng vệ sinh không ai biết.”
Tuy cái chết của ba người không có gì kỳ lạ nhưng trong một gia tộc lớn thì nó lại có nhiều vấn đề.
“Ba chồng tôi chết là do đột quỵ đúng không?” Dương Ái Vân có nghe Sầm Cảnh Đông nhắc qua nên biết điều này.
“Vâng, lúc đó ông ấy ở biệt thự riêng lại không có ai nên không cứu kịp.
Sáng hôm sau trợ lý bên cạnh đến đưa tài liệu mới phát hiện ra.” Ông Từ nhăn mày nói.
Dương Ái Vân cảm thấy Sầm Gia đúng thật là họa vô đơn chí, chẳng trách lúc đó một tập đoàn đang phát triển lớn mạnh lại đi xuống.
Song cũng may có Sầm Cảnh Đình chèo chống, nếu không đến giờ này e là không có cái tên Sầm Gia rồi.
“Tai nạn này thật trùng hợp.” Dương Ái Vân nói.
Ông Từ nhìn cô một cái bảo: “Suy nghĩ của thiếu phu nhân là điều mà ai cũng hoài nghi, ông chủ và đại thiếu gia cũng từng điều tra một phen nhưng quả thật chỉ là tai nạn mà thôi, có lẽ đây là đại kiếp của nhà họ Sầm.”
Nghe ông giải thích Dương Ái Vân cũng không hỏi tiếp nữa, lại quay về vấn đề chính: “Không nói chuyện này nữa tôi muốn biết thêm một điều, con cháu trong nhà ngoài Thanh Phong ra thì hình như ai cũng có cổ phần, tại sao Cảnh Đông lại không được?”
Cũng chính vì điều này mà bà Nhung luôn đau đáu trong lòng, đã vậy còn muốn Cảnh Đình giao lại cổ phần của mình cho em trai, chuyện vô lý như vậy bà ấy cũng có thể làm được khiến cô hoàn toàn khó hiểu.
Dù thiên vị Cảnh Đông cũng đâu đến mức phải ra điều kiện với Cảnh Đình như vậy, còn lấy tình thương ra trao đổi đúng là không biết phải nói gì với người mẹ này.
“Ông chủ đã kiểm tra tư chất của nhị thiếu gia, cậu ấy hoàn toàn không hợp với kinh doanh.
Mặc dù không cho cổ phần nhưng ông chủ đã bù lại cho cậu ấy vài bất động sản khác, chẳng qua là phu nhân dường như không hài lòng, một hai muốn để cậu Đông vào công ty.” Ông Từ giải thích, vài năm nay ông chủ và đại phu nhân vì chuyện này mà lời qua tiếng lại không ít lần.
“Là vậy sao, mẹ chồng tôi có vẻ cố chấp chuyện này, ông Từ, đáng lẽ ra tôi không nên can thiệp quá sâu về mối quan hệ của mẹ chồng và hai anh em Cảnh Đình nhưng tôi cứ cảm thấy thái độ của mẹ chồng không đúng lắm, đều là con trai nếu ghét phải ghét cả hai đằng này…” Dương Ái Vân không nói hết nhưng ông Từ lại hiểu ý cô.
“Thiếu phu nhân nói đúng, đã là con của mình thì không lý nào lại ghét bỏ được, hơn nữa đại thiếu gia lại xuất sắc như vậy, nếu xét về yêu thích thì đáng lẽ ra dù có hận đại gia chủ thì phu nhân vẫn phải yêu thích cậu Đình hơn.
Có điều mọi việc lại không theo lẽ thường.” Ông Từ gật gù nói, mấy năm nay ông quan sát bà Nhung nhưng không phát hiện ra dị thường.
Dương Ái Vân lại hỏi: “Anh ấy luôn khao khát tình cảm của mẹ nhưng đến ngày hôm nay thái độ của bà ấy làm người ta hoàn toàn lạnh tâm, mặc dù anh ấy nói không hy vọng nữa nhưng trong lòng lại rất đau, dường như vẫn còn nút thắt nào đó chưa gỡ, ông Từ, tôi có quá phận không khi muốn tìm hiểu nguyên nhân?”
“Thiếu phu nhân lo nghĩ cho đại thiếu gia là chuyện tốt, cô cứ làm theo ý mình đi, ông chủ cũng sẽ không trách cô.” Không hiểu sao ông Từ lại có lòng tin vào vị thiếu phu nhân này, từ ngày cô đến dường như nhà họ Sầm cũng theo đó có nhiều chuyển biến.
Dương Ái Vân nghe vậy cũng yên tâm hơn một chút, cô nói chuyện với ông Từ xong cũng đã gần trưa, trên đường trở về biệt thự phía đông thì bất chợt đụng phải Sầm Hạo Nhiên.
Dương Ái Vân không lướt qua mà đối diện với người trước mặt hỏi: ‘Tôi có thể nói chuyện với cậu không?”
“Tất nhiên là được.” Sầm Hạo Nhiên mỉm cười đồng ý.
Hai người một trước một sau đi đến cái đình nghỉ mát ở ngã rẽ nói chuyện, vừa ngồi xuống Dương Ái Vân đã đi thẳng vào vấn đề: “Cậu với Khánh An là thế nào?”
“Chị dâu muốn câu trả lời thế nào?” Sầm Hạo Nhiên cười như có như không.
Dương Ái Vân nhăn mày: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với câu nên mong cậu cũng trả lời thật lòng.”
“Chị dâu thấy tôi không thật lòng à?” Sầm Hạo Nhiên vẫn không trả lời thẳng thắn.
Dương Ái Vân không tài nào nhìn ra được tâm tư của người này, cô nói: “Khánh An là một cô gái lương thiện và trong sáng vẫn mong Nhiên thiếu không nên trêu đùa.
Tôi không cần biết cậu thật lòng hay giả ý nhưng nếu cậu làm tổn thương Khánh An tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Đây vẫn là lần đầu tiên Sầm Hạo Nhiên tôi bị người cảnh cáo, xem ra Liễu Khánh An rất quan trọng với chị dâu.” Sầm Hạo Nhiên đầy thâm ý nói.
Dương Ái Vân cũng không giấu diếm: “Đối với tôi cô ấy còn thân thiết hơn cả chị em ruột.
Tôi nói đến đây thôi hy vọng cậu hiểu.”
“Ồ, chị dâu suy nghĩ sao về việc theo tôi.” Sầm Hạo Nhiên thay đổi tư thế, chống tay lên cằm nhìn cô hỏi.
Dương Ái Vân còn chưa hiểu ngụ ý trong lời nói của hắn thì một giọng nói vang lên: “Ái Vân.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...