Dương Ái Vân được ông Sầm tín nhiệm trong lòng thở ra một hơi, cô biết nhờ Cảnh Đình nên ông mới tin mình, thế nhưng dù lý do gì đi nữa ông cho bọn họ tự giải quyết là đủ rồi.
“Cháu cảm ơn ông.”
Có điều có người không đồng ý, bà Nhung tưởng chừng như không có gì đế nói lại lên tiếng: “Ba, ba đừng để Dương Ái Vân dắt mũi.”
Ông Sầm nhìn qua con dâu cả một cái, nói cũng không thèm nói quay đầu rời đi, ông đã để Sầm Cảnh Đình giải quyết thì sẽ không nói gì nữa chỉ chờ kết quả mà thôi.
Bà Nhung thấy ông rời đi không cam tâm mà Lâm Vĩnh An cũng không nghĩ mình đến đây công cốc, hắn cắn chặt răng nói: “Mấy người đang tự lừa mình dối người sao? Dương Ái Vân, cô quyến luyến gì một thằng mù chứ hả, đi theo tôi không phải tốt hơn sao? Cô cần gì phải tự thanh minh cho mình bằng lý lẽ vô căn cứ như vậy, điều tra? Tôi xem cô điều tra được cái gì?”
“Cảnh Đình, con có phải hồ đồ rồi không, chắc chắn Dương Ái Vân cho con ăn bùa mê thuốc lú rồi, sao con có thể tin tưởng cô ta như thế, mẹ không cần biết con điều tra cái gì, mau bỏ nó cho mẹ, nếu không con đừng làm con mẹ nữa.” Bà Nhung cũng làm nhặng lên, chuyện đến nước này rồi mà Dương Ái Vân vẫn còn được sự tín nhiệm của ba chồng và con trai bà ta sao có thể cam tâm.
“Mẹ, đủ rồi đấy.” Sầm Cảnh Đình dường như cũng không còn nhẫn nại, anh đối diện với mẹ mình, tuy không thể nhìn nhưng có thể hình dung được vẻ mặt của bà.
Anh nói: “Không ai có thể chia cắt con cùng Ái Vân, ngay cả mẹ cũng vậy.
Từ trước đến nay mẹ chưa từng xem con là con trai nên không nhất thiết phải nói câu ‘con đừng làm con mẹ nữa’, chuyện mẹ để phóng viên lên phòng con làm loạn con không tính toán với mẹ nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau, mẹ đừng bao giờ can thiệp vào chuyện của con nữa, càng đừng nghĩ đến chuyện đuổi Ái Vân.
Bất cứ ai trong căn biệt thự này cũng không có cái quyền đuổi cô ấy đi.”
“Con…” Bà Nhung trố mắt, lúc trước quan hệ mẹ con đã tệ bây giờ càng thêm đứt gãy.
Sầm Cảnh Đình không để bà có cơ hội nói gì ra lệnh: “Dọn dẹp sạch chỗ này đi.”
Nói rồi anh nắm tay Dương Ái Vân bảo: “Về chỗ của chúng ta.”
“Được.” Dương Ái Vân cũng không muốn ở đây lâu, chuyện này tạm thời được giải quyết nhưng cô biết còn nhiều vấn đề cần có câu trả lời xác thực, nhất là người đã mạo danh cô, bà Tuyết rốt cuộc đã làm thế nào mà kiếm được một người giống cô như vậy?
Lâm Vĩnh An bị người đưa đi thật sự không cam tâm liên tục dãy dụa: “Dương Ái Vân, trước sau gì cô cũng phải rời khỏi tên mù đến bên cạnh tôi thôi, ha ha ha.”
“Câm miệng lại, còn nói nữa ông đây cắt lưỡi.” Phong Đại nhanh chóng bịt mồm tên không biết sống chết này lại, không thấy thiếu gia còn chưa nguôi giận sao tên này còn oang oang cái mồm, đúng là muốn chết sớm mà.
Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình quay trở về phòng của mình, bà Nhung không thể đạt được mục đích trong lòng tức anh ách, lại gọi điện cho người của mình.
Nhà họ Dương.
Bà Tuyết uống trà xem tin tức mới nhất sáng nay miệng không thể khép lại, chỉ trong một buổi sáng hình ảnh của Dương Ái Vân bị bêu rếu khắp nơi khiến ai cũng buông lời chửi rủa cô.
Lúc này có một vệ sĩ từ bên ngoài đi vào báo cáo: “Thưa phu nhân, đã giải quyết xong mọi chuyện rồi.”
“Tốt lắm, có xử lý sạch sẽ con nhỏ đó không?” Bà Tuyết đặt ly trà bên môi thổi thổi vài cái hỏi.
Tên vệ sĩ trả lời: “Vâng, chúng tôi đã xử lý nó, đảm bảo không có sơ hở gì, bà yên tâm.”
“Làm rất tốt, tuyệt đối không được để nó bị phát hiện, các anh đi nhận thưởng đi, tôi sẽ cho mỗi người gấp đôi số tiền ban đầu.” Bà Tuyết đạt được mục đích nên không tiếc tiền.
Tên vệ sĩ mừng thầm trong lòng đang định rời đi thì một tên vệ sĩ khác hấp tấp chạy đến nói nhỏ bên tai bà Tuyết mấy câu, vừa nghe xong bà ta vỗ ghế bật dậy.
“Cậu nói cái gì? Người đã bị đưa đi rồi? Các cậu làm ăn kiểu gì vậy hả?” Bà Tuyết đen mặt tức giận.
Tên vệ sĩ kia giải bày: “Người của Bạch Long đến chúng tôi không cản được.”
“Bạch Long, Bạch Long là nơi quỷ quái nào? Bọn chúng làm sao lại nhúng vào chuyện này?” Bà Tuyết xém chút không đứng vững, mọi chuyện đang theo hướng tốt đẹp ở đâu lại nhảy ra người của Bạch Long.
Hiển nhiên bà Tuyết không biết đến nơi này, thế nhưng mấy vệ sĩ ở đây lại đổ mồ hôi khi nghe đến tên này, người kia nói: “Bạch Long là tổ chức ngầm làm việc trong bóng tối, bọn họ rất có quyền lực ở thành phố Ban Mai, không, là cả đất nước này.”
“Tôi không cần biết bọn chúng là ai, các anh làm mất người thì mau chóng tìm lại, nếu không đừng hòng lấy lại một đồng nào.” Bà Tuyết sốt ruột ra lệnh.
Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, tầm ảnh hưởng của Bạch Long vô cùng lớn bọn họ nghe tên cũng không dám đụng vào.
“Phu nhân, thứ lỗi, chúng tôi thà không nhận tiền chứ không dám đắc tội Bạch Long.” Tên vệ sĩ vừa đến báo cáo run rẩy nói, dứt lời cũng quay ngắt rời đi.
Bà Tuyết thấy vậy trong lòng càng thêm giận dữ: “Các người, các người…”
Tên vệ sĩ bên cạnh đột nhiên nói: “Phu nhân, bà muốn dành người từ Bạch Long không phải không có cách, nhưng mà cần phải ra một cái giá lớn.”
“Cậu nói đi, cách gì, dù phải ra giá bao nhiêu tôi cũng bằng lòng.” Đến nước này rồi bà ta cũng không còn tiếc cái gì nữa.
Tên vệ sĩ nhếch môi nói: “Trong thế giới ngầm không phải chỉ có mình Bạch Long, hiện nay có một tổ chức đang ngầm đối đầu với Bạch Long, tôi sẽ giúp bà liên hệ với bên này.”
“Được, cậu cứ làm đi.” Bà Tuyết quyết tâm nói, cũng không để ý tổ chức mà tên vệ sĩ nói là nơi nào, chỉ cần hoàn thành mục đích là được.
Bên này, Dương Ái Vân thấy Sầm Cảnh Đình vẫn còn rất kém thì ngồi vào lòng anh nói: “Đình, anh còn tức giận sao? Em nói rồi không đáng đâu mà, thay vì giận dữ chúng ta nói chuyện yêu đương sẽ tốt hơn.”
Cô vừa nói vừa hôn lên khóe miệng anh một cái, đáng ra trong chuyện này người nên giận dữ là cô, thế nhưng anh đã giận thay cô rồi nên cô cũng không có gì để giận nữa.
Nhiệm vụ chính của cô bây giờ là khiến người đàn ông này vui lên.
Sầm Cảnh Đình được an ủi bàn tay to lớn cũng ôm lấy eo cô kéo vào lòng, đồng thời chiếm trọn đôi môi dịu ngọt của cô, nụ hôn hoàn toàn mang theo ý bá chiếm kèm theo cuồng nhiệt điên đảo.
Cô là của anh, chẳng ai có thể tách rời, Sầm Cảnh Đình bị ý nghĩ lần này xâm chiếm nên càng thêm muốn khảm cô vào lòng.
Dương Ái Vân cũng cảm nhận được cảm xúc của anh, cô cũng nhiệt tình đáp trả anh, cho người đàn ông sự an ủi.
Thời gian chậm chậm trôi qua, hai người tách khỏi nhau cũng không biết là lúc nào, Sầm Cảnh Đình thở ra vài hơi có chút khàn giọng nói: “Ái Vân, tôi sẽ không để ai vấy bẩn em.”
“Ừm, em biết, Đình nhất định sẽ bảo vệ em.” Cô đưa tay lên vuốt nhẹ má anh thì thào, hành động của anh cô đã nhìn thấy nên không có gì nghi ngờ.
Sầm Cảnh Đình áp tay vào tay cô, lúc này cảm xúc của anh đã dịu xuống lại hỏi: “Lúc trước em thường xuyên bị sỉ nhục sao?”
Không nghĩ anh lại hỏi đến chuyện này, cô mỉm cười nói: “Không phải quá thường xuyên, hồi đó còn một số người khác cũng giống em nên bọn họ thay phiên nhau trêu chọc từ người này qua người khác.
Em không quan tâm nên cảm thấy bình thường nhưng có một số bạn học không chịu được đã tìm đến cái chết.”
“Ái Vân, cảm ơn em.” Sầm Cảnh Đình đột nhiên nói.
Dương Ái Vân không hiểu hỏi: “Sao lại cảm ơn em chứ?”
“Cảm ơn vì em đã mạnh mẽ, kiên cường, nếu không tôi làm sao gặp được em đây?” Sầm Cảnh Đình thì thào bên tai cô, càng thêm siết chặt cô vào lòng.
Nếu như Dương Ái Vân không xuất hiện bên đời anh không biết bây giờ anh sẽ thành hình dạng nào.
Cô nghe anh nói mỉm cười trong lòng, năm đó cô chẳng còn ai bên cạnh, cũng từng nghĩ đến chuyện lìa xa thế giới này nhưng thật may lúc đó có một cánh tay đưa ra kéo cô từ cõi chết sống lại.
“Thực ra em cũng có những lúc yếu lòng, cũng cảm thấy cuộc đời không có gì đáng sống nhưng em may mắn hơn những người kia, em gặp được sư phụ, bà ấy dạy em tất cả mọi điều trong cuộc sống, dạy em kỹ năng, dạy em những bài học đắt giá trong cuộc sống, để em trải nghiệm và trưởng thành cho đến ngày hôm nay.” Dương Ái Vân nhắc đến người có ơn với mình trong lòng cảm thấy mềm mại.
Sầm Cảnh Đình lắng nghe cô nói không nhịn được hỏi: “Sư phụ em nói đến là Đan Phượng sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...