Sầm Cảnh Đình lúc này mới nhúc nhích một chút, anh định đứng lên thì có hai cậu thanh niên đi đến giúp đỡ: “Để bọn em đỡ anh chị lên.
”
Sầm Cảnh Đình được người đỡ lên trước, lúc này Dương Ái Vân mới được mấy sinh nữ kéo dậy.
“Ôi chao, chị gái, tay chị bị chảy máu rồi này, cả người cũng bị xước xát nữa, phải vào viện thôi.
” Một cô gái đột nhiên hốt hoảng nói.
Dương Ái Vân lại không để ý điều này, cô đến chỗ Sầm Cảnh Đình kiểm tra: “Để tôi xem anh có sao không.
”
“Không cần.
” Sầm Cảnh Đình từ chối lại hỏi: “Cô bị thương sao?”
“Chảy máu chút thôi, không sao.
”
Không biết có cô gái nào đó lên tiếng: “Chị chảy máu nhiều như thế còn kêu không sao, anh trai mau đưa chị gái vào bệnh viện đi, có cần tụi em gọi cấp cứu cho không?”
“Tôi không việc gì, cảm ơn các bạn đã giúp đỡ, tôi…”
Cô chưa nói xong thì bàn tay bị người bắt lấy, Dương Ái Vân kinh ngạc nhìn Sầm Cảnh Đình.
Anh cầm bàn tay cô, cảm nhận được sự nhớp nháp khuôn mặt lập tức tối sầm, cô tính rút tay lại thì anh bảo: “Đi, đến bệnh viện.
”
“Anh…”
“Người đâu, mau đến đây.
” Sầm Cảnh Đình theo bản năng gọi một tiếng.
Dương Ái Vân nói: “Vệ sĩ ở chỗ để xe rồi, không theo chúng ta đến đây, tôi không sao đâu, chúng ta đi thôi.
”
“Chết tiệt.
” Sầm Cảnh Đình đột nhiên gầm gừ một tiếng làm đám sinh viên hết hồn.
“Các bạn giải tán đi, chúng tôi tự lo liệu được, cảm ơn nhiều lắm.
” Nói rồi cô nhanh chóng đứng lên, nhưng chưa đứng vững ba giây thì cả người lại lung lay, ngã nhào vào lòng Sầm Cảnh Đình rồi kêu lên một tiếng: “A.
”
“Dương Ái Vân, cô sao rồi?” Sầm Cảnh Đình nhanh chóng hỏi, giọng lo lắng lại không phát hiện ra.
Dương Ái Vân nhăn mày nói: “Hình như trật chân rồi.
”
“Đi.
” Sầm Cảnh Đình đột nhiên đứng dậy, bế cả cô lên.
Dương Ái Vân trố mắt nhìn anh, khẽ gọi: “Cảnh Đình.
”
Sầm Cảnh Đình cứ thế bước đi, sau đó bỗng chốc dừng bước, hai bàn tay đang ôm cô cũng siết chặt.
Dương Ái Vân nghi hoặc, chỉ thấy Sầm Cảnh Đình đứng yên bất động, vẻ mặt rối ren, bất cam, khổ sở, một hồi cô mới phát hiện ra anh đang bối rối chuyện gì lại nói nhỏ: “Đi thẳng về phía trước.
”
Sầm Cảnh Đình nghe cô nói hai mắt mở to, như bị người ta phát hiện bí mật.
Dương Ái Vân mặc dù đau nhưng vẫn luôn quan sát anh, cô khẽ thì thào: “Không sao cả, sẽ không ai phát hiện đâu, nghe theo tôi chỉ dẫn là được.
”
Sầm Cảnh Đình đúng là lo sợ người ta nhìn ra mình bị mù, đôi mắt anh khẽ rũ xuống, thế nhưng vẫn quyết định bước đi, từng bước vồn vã, vội vàng.
Dương Ái Vân phải nhắc nhở anh: “Từ từ thôi, đừng đi nhanh quá, tôi nói rồi, đừng sợ, không ai để ý chúng ta đâu, ngược lại chỉ có ánh mắt nữ sinh hâm mộ tôi thôi, ai bảo tôi được một người chồng đẹp trai bế đi giữa đám đông như vậy chứ.
”
Cô vẫn không quên an ủi anh, Sầm Cảnh Đình cũng vì lời này mà thả lỏng một chút, bên tai cũng nghe được vài giọng nói ngưỡng mộ.
“Woa, chị gái hạnh phúc quá, anh chàng kia thật đẹp trai.
”
“Hình như chị ấy bị thương, ôi, ước gì tôi bị thương cũng được trai đẹp ẵm như thế, bế kiểu công chúa nữa kìa, trời ơi, bao giờ tôi mới được như vậy.
”
“Nghe thấy không, xem ra hôm nay tôi là cô gái hạnh phúc trong mắt mọi người rồi, thật vinh dự khi được đại thiếu gia bồng bế giữa chốn đông người.
” Dương Ái Vân vẫn nói thầm bên tai anh.
Sầm Cảnh Đình bất tri bất giác đỏ cả khuôn mặt, cũng quên đi nỗi lo của mình.
“Rẽ trái, chồng yêu.
” Đến ngã rẽ Dương Ái Vân thầm nhắc anh.
Hai chữ “chồng yêu” dội thẳng vào tai anh, Sầm Cảnh Đình cứ thế đi theo lời cô, cũng may lối ra bên nay người cũng không đông lắm, anh vẫn có thể tránh được đám người.
Năm phút sau Sầm Cảnh Đình cũng đến được cổng quảng trường, đám người Phong Đại nhìn thấy bọn họ lập tức đi tới.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy…”
“Mau đến bệnh viện.
” Sầm Cảnh Đình lập tức ra lệnh.
Bệnh viện trung ương thành phố Dạ Lan.
Dương Ái Vân được đưa vào phòng cứu thương Sầm Cảnh Đình ngồi bên ngoài không tránh khỏi trông ngóng, trong lòng sốt ruột.
Phong Đại lúc này cầm một túi xách đi tới nói: “Thiếu gia, trong đây là đồ sạch, cậu đi thay trước đi, thiếu phu nhân không sao đâu.
”
“Phong Đại, cô ấy chảy máu có nhiều không?” Sầm Cảnh Đình chẳng quan tâm đến chuyện thay đồ anh chỉ muốn biết cô lúc đó thế nào, nghe đám người la cô chảy máu anh chẳng thể nào bình tĩnh.
Phong Đại nhìn là biết thiếu gia đang lo cho thiếu phu nhân lại bảo: “Chỉ chảy máu một chút thôi, lúc lên xe cô ấy đã tự băng bó cầm máu rồi nên không việc gì.
”
Sầm Cảnh Đình siết chặt hai tay, cảm thấy bản thân càng lúc càng tệ hại, nếu như anh không mù mọi chuyện cũng không đến mức này.
Phong Đại nhìn thiếu gia nhà mình căng thẳng cũng chẳng biết phải nói sao đành đứng bên cạnh chờ đợi.
Có hai cô y tá đi ngang qua cười nói với nhau: “Chị Ý, nay chồng tặng gì cho chị vậy?”
“Anh ấy bảo dẫn tôi đến nhà hàng, còn có tặng quà gì không tôi không rõ, vợ chồng sống với nhau lâu rồi, quà cáp cũng không còn quan trọng nữa.
”
“Sao chị lại nói vậy, dù là vợ chồng lâu năm thì đến mấy ngày này vẫn phải có quà chứ.
”
Hai cô y tá vừa nói chuyện vừa rẻ về phía bên phải.
Sầm Cảnh Đình đang lo lắng thoáng chốc trầm tư, nghe đoạn đối thoại chợt nhớ điều gì đó hỏi: “Phong Đại, những ngày thế này phụ nữ thường thích cái gì?”
Anh không hiểu lắm về sở thích của Dương Ái Vân, lúc trước quen Dương Ái Linh cô ta cũng chỉ thích những thứ sang trọng, đắt đỏ, điều này anh đều có nên sảng khoái tặng cho cô ta.
Lúc này đây đổi lại là Dương Ái Vân anh chỉ cảm thấy những thứ đó thật tầm thường với cô.
Phong Đại kinh ngạc khi nghe anh hỏi, sau đó hiểu ra cái gì lại tủm tỉm nói: “Bình thường phụ nữ thích nhất là hoa, không thì có thể tặng gấu bông, trà sữa, kẹo bông gòn…”
Phong Đại kể hết những gì mà bạn gái hắn thích ra cho Sầm Cảnh Đình, anh vừa nghe vừa nhíu mày, phụ nữ thật sự thích những thứ tầm thường này sao?
Sầm Cảnh Đình nghĩ nghĩ lại bảo: “Phong Đại, tôi nhờ cậu một chuyện.
”
……………….
Mười lăm phút sau Dương Ái Vân cũng được sơ cứu xong, tay cô được băng bó lại, chân thì bị bong gân nên cũng được băng ép lại, cô ngồi trên xe lăn được một y tá đẩy ra, nhìn người đàn ông ngồi trên băng ghế cô khẽ gọi: “Cảnh Đình, không sao rồi, chúng ta về nhà thôi.
”
Sầm Cảnh Đình nghe cô nói không chắc chắn hỏi: “Chân cô thế nào?”
“Bong gân nhẹ thôi, bác sĩ bảo về chườm đá thêm là được.
”
“Còn tay?”
“Cũng được băng bó rồi, anh yên tâm.
”
“Những chỗ khác thì sao?” Anh nghe rõ ràng đám người kia nói cô xây xước cả người, cho nên vẫn chưa thôi lo lắng.
Dương Ái Vân thấy anh còn sốt ruột thì cười khẽ nói: “Cảnh Đình, tôi đều ổn cả rồi, nếu anh không tin về nhà tôi cho anh kiểm tra từ đầu đến chân, được không?”
Sầm Cảnh Đình lúc này mới thở phào một hơi lại bảo: “Được rồi, tôi đưa cô về.
”
Anh một lần nữa bế cô trên tay, Dương Ái Vân kinh ngạc ôm lấy cổ anh nói: “Không cần bế đâu, đẩy tôi bằng xe lăn là được, từ đây xuống hầm xe cũng không gần, anh không cần phải…”
“Đừng nói gì cả.
” Sầm Cảnh Đình đánh gãy lời cô, cứ thế đưa cô đi thẳng về phía trước, hai vệ sĩ bên cạnh đi theo, đến khúc cua hay thang máy đều nhắc nhở anh một câu.
Sầm Cảnh Đình bước đi chững chạc như một người bình thường, không có vẻ gì là một người mù.
Dương Ái Vân thấy anh kiên quyết không nói gì nữa, đầu tựa vào ngực anh nở nụ cười thỏa mãn, Sầm Cảnh Đình đúng là hành động đi trước lời nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...