[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Kiếm khí vững chắc tựa như khiên cùng kiếm khí hoa mĩ như ngàn cánh hoa tiếp tục giằng co, tiếng vang xuy xuy càng lúc càng lớn. Tựa hồ đều biết được rằng không thể làm gì tổn hại được tới đối phương, song phương càng thêm dốc sức, đồng quy vu tận, bạo khai.

Vòng khí gợn sóng có thể thấy rõ được, người bị lan tới liền ngã xuống đất, dựa theo võ công cao thấp đồng nhất đều bị nội thương, một cỗ máu đỏ tươi phun ra. Nhiều người như vậy cùng lúc hộc máu, có thể nói là một cánh tượng tráng lệ, bất quá lúc này không ai để ý tới.

Các đại cao thủ đứng ở trên nóc nhà, đã làm tốt phòng ngự hoàn hảo, vẫn còn khí lực để ổn định được thân người, không có lui ra phía sau, nhưng mà nội tức bị rối loạn. Người không có làm ra phòng ngự lui ra sau, nhưng mà nơi này là nóc nhà, lui cũng không thể lui, chỉ có thể hạ xuống mái hiên, chịu vết thương nhẹ, không nghiêm trọng.

Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng trong chỗ này là thương tổn nhẹ nhất, có thể nói căn bản là không có thương tổn.

Trên lôi đài, kình khí tán ra, hiện lên góc áo cùng sợi tóc của hai người, đối với hiện trạng thê thảm dưới mặt, nơi đấy đều coi như không thấy.

Mặc kệ người nơi này bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng, mặc kệ bọn họ nghĩ cái gì, hai người trên lôi đài không quan tâm lại tiếp tục động thủ.

Kiếm khí tung hoành, lúc này đây kiếm khí không ngừng khắc lên trên lôi đài từng vết rạch dài, người chung quanh cũng không có may mắn thoát khỏi. Người đứng cách đó gần thì bị kiếm khí chém, máu đỏ tươi nóng hổi đánh tỉnh mọi người. Không thể đứng ở nơi này nữa, rời đi, phải nhanh chóng rời đi, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Đám người bắt đầu bối rối, bọn họ hối hận vừa rồi vì sao không nghe khuyên bảo. Lui về phía sau còn chưa đủ, bọn họ hẳn là nên rời đi nơi này. Người có năng lực, vận đủ nội tức liền dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát khỏi nơi đây.

Nhóm người chưởng môn ở trên nóc nha hơi xa một chút, tu vi cũng cao hơn một chút, nhưng mà lúc này kiếm khí trên lôi đài càng ngày càng dày đặc, cũng càng ngày càng thêm mạnh, bọn họ đã khó lòng chống đỡ, chỉ là né tránh của hai người trên lôi đài, hoặc là kiếm khí đã bị triệt tiêu một phần. Nhưng mà kiếm chí như vậy, bọn họ chạm một cái liền bị nội thương, hai người này tới tốt cùng là có bao nhiêu mạnh? Bọn họ đã không thể suy xét, bọn họ đã không thể chống đỡ kiếm khí kia, bọn tiểu bối của mình ở tại giữa sinh tử giãy gụa, bọn họ vô lực cứu viện, bởi vì bọn họ bên này cũng giống tiểu bối bên kia.

“Minh chủ, bảo bọn họ dừng tay a.” Người còn có dư lực suy nghĩ gian nan đề nghị.

Bảo bọn họ dừng tay? Dương Hùng cười khổ, như thế nào có thể. Một người là Hoàng đế một người là Vương gia, ai sẽ nghe lời của hắn, một minh chủ võ lâm nho nhỏ. Vừa rồi hẳn là nên nghe theo lời Trấn vương, rời xa khỏi nơi này, nhưng mà chỉ là một cuộc tỷ thí, có cần dùng chiêu thức mạnh như vậy không? Nhìn xem, lôi đài đều đã ở bộ dạng lúc nào cũng có thể bị hủy.


“Đi tới chỗ đó của Hằng.” Đã chịu tới cực hạn, Tố Linh nhìn thấy hai người trên lôi đài lại tăng thêm lực độ vài phần, nhớ tới lời nói của Quân Thường Hằng, phân tâm nhìn thoáng qua hướng Quân Thường Hằng bên kia. Cùng là chịu đừng vài phần áp lực, nhưng mà nhìn tới Quân Thường Hằng bên kia hoàn toàn là địa phương an toàn nhất, không ai bị thương đổ máu

“Đi.” Sắc mặt Lãnh Phong khó coi, bất quá vẫn là đồng ý với đề nghị của Tố Linh.

“Các vị võ lâm đồng đạo, chúng ta liền di chuyển hướng tới Trấn vương bên kia.” Dương Hùng cũng cho rằng đó là một ý kiến hay, tán thành.

Những người khác cũng chú ý tới Trấn vương bên kia bình ổn, vừa rồi cũng là Trấn vương nhắc nhở bọn họ, hơn nữa nơi đó có hai vị tông sư, hẳn là không có vấn đề gì. Mọi người không có phản đối. Về phần tiểu bối ở bên gần lôi đài, nhìn thấy bọn họ đã cách xa nơi này, tuy rằng vẫn có thương ổn, nhưng mà muốn cứu bọn họ đã là không có khả năng, chỉ hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng rời đi.

Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng bên này đã tận lực chống đỡ, bọn họ so với những người khác tốt hơn nhiều, trên lôi đài hai người dùng lực lượng đối với những người khác mà nói có lẽ là rất mạnh nhưng mà đối với hai người bọn họ thì vẫn là trong trình độ có thể thừa nhận. Đám thị vệ cấp bậc tông sư kia, sau khi hợp tác cùng nhau di chuyển, thối lui tới bên cạnh Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng, cùng lực lượng của Phượng Cửu và Quân Thường Hằng tiếp nối thành một khối phòng ngự. Trước mắt mà nói bọn họ còn có thể chống cự, mấy tiểu bối ở phía sau bọn họ cũng bình yên vô sự, bất quá chứng kiến thảm trạng tràn ngập, sắc mặt hoảng sợ.

Mà không bao lâu sau, Quân Thường Hằng liền nhìn thấy đám người Tố Linh kia, Quân Thường Hằng đột nhiên có chút đau đầu. Gã chỉ gọi mấy người Tố Linh lại đây, kết quả những người này đều cùng nhau tới. Tuy rằng trong kiếm khí dày đặc đã bị triệt tiêu một phần, thế nhưng, Hoàng thượng cùng Tín vương bên kia áp lực càng lúc càng lớn, bọn họ có thể chịu đựng được sao?

Mặc kệ Quân Thường Hằng nghĩ như thế nào, gã cũng không thể nào giống Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm coi nhẹ tất cả. Ở thời điểm một hàng người Tố Linh tới, Quân Thường Hằng không có nhiều lời, để cho bọn họ tiến vào trong lưới phòng ngự.

“Đa tạ.” Nhân sĩ võ lâm đều nhất trí tạ ơn, vừa rồi chạy tới nơi này, bọn họ đã không còn khí lực, tê liệt ngồi bệt xuống đất điều tức. Thật sự là một đường nguy hiểm, tuy rằng ngắn, nhưng mà so với bất cứ thứ gì đều muốn mạo hiểm hơn. Vứt bỏ phòng ngự, toàn lực trốn tránh tránh né, chỉ cần không chú ý sẽ lập tức bị kiếm khí dày đặc ở chỗ này tập kích. Có không ít người liền bởi vì nguyên bản kiếm khí công kích tới làm cho nội thương hao hết nội lực, trở thành thi thể. Ngồi bệt dưới đất, hai người trên lôi đài tới tột cùng là đang luận võ hay là tỷ thí xem ai phóng được nhiều kiếm khí hơn a, hay là nói, bọn họ là muốn hủy cả võ lâm.Phải biết rằng ngày hôm nay ở nơi này đều có thể nói là tinh anh trong võ lâm, mà một hồi ngay tại nơi này, đã muốn mất đi ba phần.

Quân Thường Hằng không để ý tới bọn họ, trừ bỏ mấy người Tố Linh là bạn tốt ra, gã cùng những người khác cũng không thân thuộc, hơn nữa gã đã phải toàn lực chống đỡ áp lực càng ngày càng mạnh, những người này lại ở đây gia tăng không ít gánh nặng.


“Phượng tiền bối, có thể hay không làm cho Phượng công tử dừng tay a.” Có người đối với Phượng Cửu nói. Lôi đài đã bị kiếm khí làm cho bụi bay bao phủ, bọn họ xem không ra được tình huống làm sao, nhưng mà kiếm khí bay múa vẫn còn nhìn thấy được, không thể để cho bọn họ tiếp tục kéo dài nữa.

Phượng Tuyệt là đồ đệ của Phượng Cửu, trên giang hồ mọi người đều biết, Phượng Cửu hẳn là có thể ngăn cản. Thực lực của tông sư quả nhiên sâu xa khó lường, chính là đồ đệ này làm cho bọn họ vô lực chống đỡ.

“Không có khả năng.” Phượng Cửu đạm mạc nói. Ông như thế nào có thể ngăn cản được Hành Tuyệt, cho dù ông có ngăn cản được Hành Tuyệt thì vẫn còn Tín vương đáng sợ kia.

“Phượng tiền bối, sự tình liên quan tới tồn vong sinh tử của võ lâm, tiền bối không cần khư khư cố chấp.” Người nói chuyện có chút căm tức. Nguyên bản là sự kiện võ lâm, hiện tại biến thành như vậy, đệ tử của chính mình chết liền chết, thương liền bị thương, ngay cả bản thân cũng bị nội thương thực nghiêm trọng. Người trên lôi đài căn bản là không hề quan tâm tới sống chết của những người bọn họ này. Đệ tử tông sư thì thế nào, thương tổn nhiều người vô tội như vậy, đã làm cho vô lâm công phẫn, “Phượng công tử tuy là đệ tử của Phượng tiền bối, nhưng mà tàn bạo như vậy, cũng thỉnh Phượng tiền bối thanh lý môn hộ.”



(công phẫn: mọi người căm giận _ thanh lý môn hộ: tu chỉnh lại môn phái đệ tử hoặc người trong nhà của chính mình)

Ngu xuẩn. Dương Hùng, Lãnh Phong cùng Tố Linh trong lòng mắng. Hai cái người trên lôi đài kia có thân phần gì, một người là thân phận Hoàng đế không nói, cũng là quan hệ huyết thống của Phượng Cửu. Bảo Phượng Cửu thanh lý môn hộ, Phượng Cửu như thế nào có thể làm. Một người là Tín vương, theo như trong lời của Quân Thường Hằng biết được, y chính là thân thủ một người giết hại mười vạn đại quân của Viêm quốc, có thể nói là người mạnh nhất đương thời, Phượng Cửu căn bản không có năng lực để ngăn cản.

Nghe được lời nói của người này, Phượng Cửu cũng không nhiều lời, chính là chân vừa nhấc, đem kẻ kia đá ra khỏi vòng phòng ngự, sau đó không biết bị kiếm khí từ chỗ nào bay tới đánh trúng, máu tươi vẩy ra, té ngã trên mặt đất.


“Phượng tiền bối.” Một ít người kinh hô, cho dù đắc tội Phượng Cửu, cũng không đến mức như thế a.

“Đi qua? Tên đó bảo ta đi ngăn cản hai cái người kia, các ngươi cũng không phải không biết bọn họ hai người là cái thực lực gì. Muốn ta đi ngăn cản bọn họ, không phải bảo ta đi chịu chết sao?” Thanh lý môn hộ, động thủ như trong lời nói kia, người bại tuyệt đối là ông. Ngăn cản, ông có bản lĩnh ngăn cản sao? Phượng Cửu ông chưa bao giờ là hạng người thiện lương, đắc tội người của ông, trừng mắt hồi báo. Bảo ông đi giết Hành Tuyệt, người kia đúng là nên chết.

Ngụ ý chính là hai người trên lôi đài so với ông còn cường hơn, điều này sao có thể. Phượng Tuyệt là đồ đệ của Phượng Cửu, Phượng Cửu là tông sư a. Mọi người không tin.

“Được rồi, Phượng Cửu, đừng để ý tới đám người bọn họ, lưới phòng ngự sắp bị phá.” Quân Thường nhắc nhở Phượng Cửu đem khí lực nên đặt tại nơi này.

Phượng Cửu vội vàng đem tinh lực phóng tới bên này.

“Diêm La, nhanh tới hỗ trợ.” Quân Thường Hằng đối với Diêm La vẫn khoanh tay đứng nhìn nói.

Người ở đây ánh mắt cũng hướng tới nam tử lãnh túc không có biểu tình gì kia.

Người này là ai? Tố Linh, Dương Hùng, Lãnh Phong còn chưa có gặp qua Diêm La.

Ba người Lãnh Vô Ngân nhớ tới uy thế của Diêm La ngày đó, còn có người này gọi Tín vương là chủ nhân, như vậy thực lực của Tín vương hẳn là so với biểu hiện hiện tại bên ngoài còn cường hơn. Diêm La ngày đó, chính là thể hiện ra thực lực tựa như thần tích. Bọn họ có phải hay không vẫn là nên rời đi nơi này mới tốt. Ba người vốn ở dưới sự bảo vệ của Phượng Cửu và Quân Thường Hằng, còn có dư sức chú ý tới tỷ thí trên lôi đài.Chính là chỉ cần tưởng tượng, hai người trên lôi đài còn chưa dùng hết toàn toàn, nếu là cái loại trình độ của Diêm La ngày đó, nơi này quả thực liền khó đảm bảo. Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy được Trấn vương là đại kinh tiểu quái, hiện tại bọn họ là thấy Trấn vương phản ứng rất đúng.

(đại kinh tiểu quái: ý chỉ phản ứng thái quá)

“Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta.” Diêm La bình thản vô ba mở miệng. Chủ nhân cùng Quân Hành Tuyệt đại nhân không có cấp cho người này quyền hạn được ra lệnh cho hắn, cho nên yêu cầu của người này có thể cự tuyệt.


“Ta không có ra lệnh cho người, ta là nhờ ngươi hỗ trợ.” Quân Thường Hằng biết Diêm La trừ bỏ Tín vương cùng Hoàng thượng ra thì ai cũng không nghe lệnh, chỉ có thể phóng thấp tư thái mà nói.

“Từ chối. Ta không có nghĩa vụ giúp ngươi.” Diêm La tiếp tục cự tuyệt Quân Thường Hằng, chủ nhân không có hạ qua loại mệnh lệnh này cho hắn. Hơn nữa chuyện tình của Quân Thường Hằng cùng hắn đâu có liên quan gì đâu.

“Ngươi không hỗ trợ như ta nói, mọi người nơi này đều sẽ chết.” Quân Thường Hằng một bên giữ vững phòng ngự, một bên chịu đựng tính khí đối với Diêm La thuyết minh, hy vọng có thể làm cho Diêm La có tâm đồng tình.

“Không làm, lời nói của người như thế nào có thể thành sự thật. Người nơi này sẽ không chết toàn bộ, ngươi cùng với Phượng Cửu có thể sống sót.” Diêm La lý trí phân tích, chủ nhân cùng Quân Hành Tuyệt địa nhân căn bản không có dùng toàn lực, nếu Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng buông tha bảo hộ cho những người này, bọn họ tuyệt đối có thể sống sót.

“Những người khác sẽ chết.” Quân Thường Hằng hy vọng có thể kích thích một chút tâm thương hại của Diêm La.

“Một đám kiến hôi, chết cũng không đáng tiếc.” Người không có thực lực bị đánh chết cũng tốt, không hề gì.

Quân Thường Hằng không nói thêm được gì.Được rồi, gã như thế nào có thể quên Diêm La là người của Tín vương, cùng Tín vương vô tình giống nhau. Diêm La trừ bỏ Tín vương ra, tuyệt đối không thèm để ý bất luận kẻ nào, như thế nào sẽ có loại cảm tình thương hại này nọ, thất sách a.

“Ngươi nói ai là kiến hôi.” Có người bất mãn.

Diêm La căn bản không để ý tới, ánh mắt không có cảm tình kia quét qua những người này một vòng, thực rõ ràng, kiến hôi là để chỉ bọn họ.

Mà vào lúc này, kiếm khí dày đặc toàn bộ tiêu tán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui