Phu....phu nhân tỉnh rồi.
Còn đang ngỡ ngàng với mọi thứ trước mắt, giọng nói non trẻ của một người con gái cất lên khiến cô giật bắn cả người.
Xoay đầu nhìn về phía cánh cửa đã vừa được mở, hiện nó đang khép lại.
Nhưng chắc chắn lát nữa sẽ được mở ra.
- Không được rồi, phải nghĩ cách trước đã.
Kim Tinh nhìn cánh cửa, trong lòng liền bất an lo lắng không hoi, cô nhìn xung quanh.
Ánh mắt lướt qua, rồi bỗng quay lại.
- Nhà vệ sinh,
- Là nhà vệ sinh, sau mình không nghĩ ra chứ.
Kim Tinh chạy nhanh về phía nhà vệ sinh, vừa vào cô liền đóng cửa lại.
Quả thật căn phòng này đều sử dụng các thiết bị vô cùng tiên tiến, đến cả ổ khóa cũng được sử dụng bằng điện tử và cảm ứng.
Những thứ này quả thật rất mới mẻ và vĩ đại với cô, từ trước đến nay thứ như ổ khóa có chuông báo động đã là thứ tiên tiến nhất đối với nơi cô sống rồi, nhưng lại không ngờ trên đời này còn nhiều thứ hơn thế.
Dù rất ngạc nhiên và thích chúng nhưng đối với lúc này sợ hãi vẫn chiếm trong tâm trí cô nhiều hơn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2.
Yêu Thầm Vợ Cũ
3.
Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
4.
Đại Chúa Tể
=====================================
(Ting) cánh cửa vừa mở ra, một đám người mặc đồng phục đen, có mặc kèm theo tạp dề trắng giống nhau.
Chắc chắn họ là người hầu của Nam Gia, còn đám người theo sau thì mặc quần âu, áo sơ mi trắng có thắt cà vạt, phía bên phải còn cày theo một kí hiệu của chim Đại Bàng.
Chắc hẳn họ là cận vệ hoặc vệ sĩ của Nam Gia.
- Phu....p...hu nhân, đâu mất rồi?.
Đám người hầu nữ bước đến hoang mang, khi trên giường lẫn xung quanh đều không một bóng người.
- Người đâu, mau tập hợp lại.
Vây bắt phu nhân.
Một trong số đám người đứng sau, một tên có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt rõ nét hơn so với bọn họ.
Hắn ta là Cận Lực là một trong những cánh tay đắt lực cho Nam Gia và cũng là cận vệ trung thành nhất đối với Nam Mộ Phong, hắn ta lun hoàn thành nhiệm của Mộ Phong giao một cách xuất sắc.
Đồng thời hắn cũng là Trưởng thủ lĩnh của Nam Gia.
- Tìm mọi ngóc ngách, không được bỏ xót.
Khuôn mặt của hắn đang hừng hực khí chất, đôi mắt sắp phun ra lửa của hắn khiến những người khác ai cũng phải dè chừng không dám đến gần hay động vào.
- Phù uuuu....
Kim Tinh thở vào nhẹ nhỏm, khi cảm nhận được đám người họ đã đi hết, cô quay đầu vào trong đảo mắt nhìn xung quanh, thấy một bộ đồ tắm cô liền chạy đến lấy rồi mặt vào.
- Mình phải trốn thoát, nếu không chúng bắt được thì khó mà sống.
Kim Tinh đảo mắt nhìn xung quanh, liền thấy cửa sổ trong nhà tắm.
Nó cao hơn cô khá nhiều, nhưng quả thật đây là cửa sổ cuối cùng không bị khoá, nên không còn cách nào khác.
Dù gì cô cũng từng dùng nhiều cách để chết mà, đây thì là gì.
Cô thà tự chết chứ nhất quyết không rơi vào tai đám bắt cóc ấy.
Kim Tinh nhìn xuống thấy chiếc thùng rác khá cao và chắc chắn, nên cô quyết định dùng nó làm ghế đứng cho bản thân.
Tay đã đụng vào thành cửa, cô liền dùng lực kéo đầu ra ngoài trước.
- Uiiii...., sao lại cao quá chứ?.
Khuôn mặt đang hừng hực sức mạnh bỏ trốn, thoáng cái đã chở thành con rùa rút đầu.
Tuy căn phòng này nằm ở tầng năm, cũng khá cao nhưng không đến mức như tưởng tượng của cô, từ bé đến lớn nơi cô sống là thành phố mục nác và lỗi thời, những trường học hay bất cứ gì thì chỉ có lầu cao ba tầng là quá.
Nên khi đối mặt với triệu chứng sợ độ cao và không thích nghi khiến cô sợ đến mức tay chân run rẫy.
- Không, không được, mình là ai.
Mình cũng đâu phải đứa ham sống sợ chết đâu chứ, cùng lắm xui xẻo thì chết.
Còn đỡ hơn bị bọn họ giết.
Tự an ủi bản thân rằng không sao, dù gì cô thích chết sợ sống.
Đối với những thứ này, thì những ngày tàn độc lúc trước còn dữ tợn hơn.
Kim Tinh nhanh chóng lấy lại ý trí, tiếp tục lê lết thân thể ra phía ngoài.
Lúc nữa thân dần đã ra ngoài, vì mệt và đói khát khiến cô kiệt quệ vô cùng nhanh, thoáng tý mà cả thân cô đã lấm tấm mồ hôi.
Khuôn mặt và toàn thân càng lúc càng đau nhức.
- Phu Nhân, người mau mở cửa ngay.
Giọng nói bất ngờ phát ra, khiến cô vô tình loạng choạng làm trượt chiếc thùng ra xa.
Giờ thì chân cô không thể chạm đất, cơ thể thì đã bị kẹt giữa chừng.
- Phu nhân, người còn không mau mở cửa.
Tên Cận Lực đứng phía ngoài đập cửa gọi to vào, hai mắt hắn ta vô cùng đáng sợ.
Cả hai bàn tay hắn từ sớm đã tạo thành nắm đấm để chuẩn bị công kích.
- Phu nhân, người mau mở cửa đi.
- Phải đó phu nhân, mau mở đi.
Thiếu gia mà về thì sẽ....không hay đâu.
Đám người hầu nữ chạy nhanh vào, bọn họ đều bất an và lo lắng cho Kim Tinh, cô ở bên trong lo lắng cũng không kém bọn họ.
Hai chân run rẫy không ngừng, bây giờ nhảy xuống cũng chết, mà ra ngoài mở cửa càng đáng sợ hơn.
- ........
Càng lúc tay Kim Tinh càng toát mồ hôi ra lầm lìa, cô có muốn không sợ cũng không được.
- (Ầm, ầm, ầm)
Tên Cận Lực không ngừng dùng nắm đấm của bàn tay đập mạnh vào cánh cửa, mới chỉ đập vài cái mà trong đây tim của Kim Tinh muốn nhảy ra ngoài.
- Đừng đập nữa,...
Kim Tinh vẫn nhớ mình bị bệnh Động Mạch Vành, nên cô cũng lo lắng, sợ tim đập quá nhanh thì cô sẽ chết ngay lúc này.
- Tôi, tôi mở cửa.
Đừng đập nữa.
Kim Tinh cố bình tĩnh nói với họ, đầu cô cũng lắc lư để tạo lực ma sát đưa cô trở lại vào trong.
Hai phút, rồi mười phút không thấy động tĩnh gì.
- Phu Nhân.
- Tôi biết rồi, tôi đang cố đây.
Giọng nói Kim Tinh có phần nhăn lại, cô đã ở trên đây hơn mười phút chỉ để uốn ép cơ thể có thể lòn lại vào trong, nhưng đến giờ vẫn chưa ra được.
- Uza, uiiiii....
Những vết thương đã có sẵn trên người Kim Tinh, ngay lúc này vì cử động và chạm vào nhiều, khiến nó đột nhiên ứa máu ra, toàn thân bắt đầu đau rát hơn lúc nãy gấp bội phần.
(Ting) lại lần nữa tiếng cánh cửa mở lại phát ra, nhưng lần này là cửa nhà vệ sinh.
Cận Lực đã sai người mang thẻ quét lên, nên cửa đã được mở và cảnh tượng trước mắt khiến cho bọn họ.......
- ......
- .......?
...----------------....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...