Vô Ưu trở về hang động, tìm một chổ vắng vẽ nào đó treo trên cây nằm ngủ.
Cô không thể ở gần mấy con khỉ quá, phải cách ba bước chân.
Ngủ chung bầy khó mà cách nên mới phải ngủ chổ vắng vẽ thôi.
Nhưng mà hôm nay cô không muốn ngủ, chuyện lúc chiều gặp Tôn Ngộ Không cô cứ không an tâm làm sao.
Cô nghĩ có lẽ nên rời khỏi hoa quả sơn đi ra ngoài tìm xem, cũng tránh được lão già khỉ kia.
Vì thế, cô rón rén nhẹ nhàng trong đêm tối chạy vụt khỏi hoa quả sơn.
Với kỷ năng của khỉ cộng thêm kỷ năng của mèo, cô nhanh nhẹn chuyền từ cành cây này qua cành cây khác, cảnh giác nguy hiểm, an toàn rời khỏi hoa quả sơn.
Sau đó, chui vào không gian ngủ một giấc, sáng ra ngoài tiếp tục rà soát tìm kiếm.
Tôn Ngộ Không trở về, đã thay đổi hình dạng khiến bầy khỉ một phen tâm nở hoa.
Đại vương đẹp trai ra rồi! Bắn tim bắn tim.
Đá lông nheo đá lông nheo.
Khá là phiền, hắn bèn bay đi nơi khác, định tìm Vô Ưu thì đột nhiên phát hiện cô đã biến mất khỏi hoa quả sơn.
Hắn nghĩ hay là hôm qua hắn làm cô sợ rồi nên bỏ đi.
Hắn chỉ muốn chọc ghẹo cô chút thôi.
Không ngờ cô bỏ đi thật! Hắn phải đi tìm cô!
Nhưng mà hắn tìm kiếm khắp cả ngọn núi, thậm chí cả bán kính mấy trăm km cũng không thấy bóng dáng của cô đâu.
Hắn tự hỏi làm sao cô có thể đi nhanh như thế.
Cô đâu có cân đẩu vân như hắn có thể nhúng một cái là mấy ngàn dặm.
Rốt cuộc là cô đã đi đâu? Dù thế nào hắn cũng phải tìm cho ra cô.
Tất nhiên, là hắn sẽ không tìm ra Vô Ưu rồi, vì cô đang ở trong lòng núi a.
Sự việc như sau, sau khi rời hoa quả sơn cô lại leo lên một ngọn núi khác gần đó tìm kiếm, và cuối cùng cũng tìm thấy.
Nhưng nó lại nằm ở một hốc cây cheo leo giữa lưng chừng vách núi.
Cô phải vận dụng sức của chín trâu hai hổ.
Mà không phải! Là sức của chín khỉ hai mèo.
Trâu với hổ đâu có leo trèo được.
Leo xuống lấy được một viên ngọc nhỏ nằm trong hốc cây đó.
Tuy nhiên, khi leo lên cô bị trượt chân nghĩ sẽ rơi xuống, ai dè bị một cái động hút vào trong, đồng thời cô vừa vào cửa động đã tự khép lại.
Cô hỏi Vạn Mị đây là nơi nào? Hắn đáp có thể là trong bụng núi.
Miệng núi năm trăm năm mới mở một lần, mỗi lần mở ra chỉ vài phút.
Những vật gì đến gần sẽ bị hút vào trong không thoát ra được.
Cô coi như là người xui xẻo nhất trong năm trăm năm đi.
Cô cũng có thể trở về nhưng thân xác này là mượn không thể bỏ lại được, phải trở về hoa quả sơn trả lại.
Xui xẻo thì xui xẻo nhưng cũng không phải không có kỳ ngộ, còn phải xem vận may của cô nữa.
Cô lấy ra một viên dạ minh châu to bằng bàn tay, lấy được ở hoa quả sơn ra chiếu sáng.
Hoa quả sơn cũng có rất nhiều báu vật đấy, trong hang động chiếu sáng toàn bằng thứ này thôi.
Cô lấy một viên cũng không ảnh hưởng gì.
Ánh sáng chiếu ra cô nhìn thấy xung quanh toàn tượng đá có nhiều hình thù kỳ quái.
Cô không khỏi tò mò lại nhìn cho thật kỹ.
Những bức tượng này đều được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ nhìn cứ y như thật ấy.
Cô nhìn hình dạng của các bức tượng thấy gồm có trâu, chuột, gấu, bộ xương, nhệnh, rết, sủ tử, hổ, báo có cả hình người tất cả đều rất to.
Cô hỏi Vạn Mị vì sao ở đây lại có những bức tượng tinh xảo thế này? Hắn nói, ở đây có ảo trận sẽ đưa người ta vào ảo cảnh và sống trong đó cho đến chết.
Đây đều là những yêu quái vào đây bị trúng ảo cảnh chết và hóa thạch nói chính xác là thành thức ăn cho núi.
Éc...cô hơi sợ rồi nha! Nhưng Vạn Mị nói mị lực của cô mạnh hơn ảo cảnh rất nhiều nên sẽ không bị nó ảnh hưởng.
Có đôi khi có mị lực cũng là một điều hay.
Tuy rắc rối nhưng mà nguy hiểm cũng bảo vệ được tính mạng.
Cô nhìn những tượng này mà nghĩ đến mấy con yêu trong tây du ký.
Trâu là ngưu ma vương nè, bộ xương là bạch cốt tinh nè, nhện là bảy chị em yêu nhền nhện mà cũng có bảy tượng nhền nhện thật.
Phải chăng thế giới này do mấy con yêu này bị chết ở đây nên không có xuất hiện đường tăng đi thỉnh kinh như trong Tây du ký.
Nhưng theo sự hiểu biết của thân thể này, thế giới này cũng không có con người, chỉ có yêu tu luyện sau khi hóa hình người sẽ sống và sinh hoạt như loài người.
Đây giống thế giới của loài yêu vậy không có sự tồn tại của nhân loại.
Cô tiếp tục đi sâu vào trong, cũng có khá nhiều ngã rẽ, cô cũng không biết phải đi hướng nào.
Bèn lấy ra một con dao gâm, để lên một hòn đá cho nó xoay tròn, mũi dao chỉ về hướng nào thì đi hướng đó.
Coi như cầu may vậy, nếu xui thì bắt quá trốn vào không gian hoặc quay lại là xong.
Theo hướng mũi dao chỉ, cô đi vào trong lối đó.
Đi một đoạn lại gặp hai đường tẻ, cô chọn đi thẳng luôn, vì con đường này rộng hơn.
Cô cũng không chắc sẽ an toàn nhưng cô vẫn thích rộng hơn.
Đi một khoảng khá xa chợt cô thấy phía trước có ánh sáng nhè nhẹ.
Cô không khỏi vui mừng chạy theo hướng có ánh sáng đó.
Đến một nơi khá rộng rải, và cô thấy cái gì nào? Mắt Vô Ưu hiện hai chữ $ $.
- Oa...mình giàu to rồi! Kho báu cướp biển vùng cà ri dê...!
Cô hét lên sung sướng, vui mừng nhảy cởn lên thật giống y chang con khỉ đột.
À mà hiện tại cô là khỉ mà! Nhưng vui thì vui sướng thì sướng, cô cũng không dám vội vã nhào lại.
Phải khen sự bình tĩnh của cô đấy! Đứng trước một đống vàng bạc châu báo mà còn giữ vững được tinh thần.
Nhưng cũng đúng thôi! Trong không gian của cô cũng có rất nhiều nha! Lần xuyên thành hoàng tử và lần xuyên thành mèo, của cải gôm được không ích à! Cũng gần bằng đống kho báu này đấy chứ.
Cô cẩn thận đi xem xung quanh xem có cạm bẩy gì không.
Trong lòng núi đột nhiên xuất hiện mớ châu báo này thật đáng khả nghi.
Nó không thể tự nhiên xuất hiện được, phải có ai đó mang vào đây.
Nhưng người vào được nơi này phía trước thì đã bị biến thành đá.
Ngoại trừ người có khả năng chống lại ảo cảnh như cô hoặc là...có một con đường khác đi vào đây.
Ý nghĩ chợt lóe cô không khỏi vui mừng vì có thể có đường ra.
Đây đã là ngỏ cụt, cô bắt đầu sờ soạng vách đá xung quanh xem có cơ quan nào đáng khả nghi có thể mở ra không.
Nhưng sờ mãi cũng không thấy cục đá nào nhúc nhích, nhìn dưới đất cũng không.
Chợt cô nghĩ, " hay là cơ quan nằm bên dưới đống châu báu này?" Cô bèn dùng ý nghĩ thu hết chúng vào không gian.
Thu xong, cô nhìn xuống mặt đất thấy có một đồ án kỳ lạ.
Một vòng tròn thật lớn với những hoa văn hình vuông, tròn, tam giác, ngôi sao còn có hình giống đôi mắt nữa.
Cô không dám bước vào, sợ không biết sẽ là cái gì, cô hỏi Vạn Mị, hắn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Không chừng là truyền tống trận.
Có thể di chuyển người hoặc vật từ nơi này sang nơi khác.
Với điều kiện nơi đó cũng có một đồ án truyền tống giống như vậy.
Thật thần kỳ! Vô Ưu hô trong lòng nhưng cô lại thắc mắc, Vạn Mị chỉ ở trong không gian suốt mấy vạn năm sao cái gì bên ngoài cũng biết hết vậy? Cô cũng mở miệng hỏi hắn.
Vạn Mị đáp là do ký ức truyền thừa.
Vô Ưu cũng gật đầu hiểu rỏ.
Không biết truyền tống trận này sẽ dẫn đi đâu và ai lại có thể vào được đây để vẽ nó.
Vạn Mị suy đoán, có thể là một cao thủ nào đó vốn có một truyền tống trận bên ngoài nên khi bị lạc vào đây đã vẽ lên để thoát thân.
Rồi lại vì nguyên nhân gì đó nên truyền tống mớ kho báu này vào đây cất dấu.
Ừ...suy luận này cũng rất có lý.
Không biết bên kia sẽ là nơi nào?
Cô hỏi làm sao để đi? Vạn Mị nói chỉ cần dùng đá linh lực đặt vào bốn vòng tròn ở bốn góc, rồi bước vào giữa đứng là có thể hoạt động.
Đá linh lực là một loại đá giống như thạch anh bên trong có mang linh lực, khi linh lực tiêu thụ hết sẽ trở thành đá thạch anh bình thường.
Mà loại đá này hình như trong hang động này cũng khá nhiều đấy, trong mớ kho báu lúc nãy cũng có.
Vạn Mị chỉ cách cô nhận biết đá có mang linh lực và không mang linh lực.
Cách một là nhìn theo độ sáng, chỉ dành cho ai mắt tinh như mắt mèo của Vô Ưu chẳng hạn thì chỉ cần quan sát độ sáng là thấy được vì khi còn linh lực nó sẽ sáng hơn rất nhiều.
Cách hai là cảm ứng, những người tu luyện linh lực sẽ tự động cảm ứng được năng lượng dao động trong đó.
Vô Ưu có linh lực hộ thể nên cũng có thể cảm ứng được.
Vậy là cả hai cách cô đều có thể làm được hết nhé.
Cô nhặt rất nhiều hòn đá linh lực bỏ vào không gian.
Tiếp theo, lấy bốn hòn đá không to mấy đặt vào vòng tròn của bốn góc đồ án.
Vạn Mị nói tùy theo số lượng truyền tống nhiều hay ít mà đặt đá linh lực, nếu không sẽ phí phạm năng lượng.
Ồ, làm gì thì cũng phải tiết kiệm chứ lị!
Vô Ưu đặt đá xong, vào chính giữa đứng.
Ánh sáng từ đồ án phát ra bao phủ lấy cô.
Cô chỉ cảm thấy một trận mặt choáng mắt hoa.
Sau đó thì cô xuất hiện ở một nơi khá là quen thuộc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...