Vài ngày sau, Vô Ưu để ý thấy chị Linh và em Thành mỗi khi rãnh rổi đều luyện tập tinh thần lực cũng thấy vui mừng.
Cô nghĩ đợi họ thành thục cũng sẽ cho họ luyện đan, nhưng họ không có không gian như Vô Ưu muốn thành thục cũng phải đợi thời gian rất dài.
Làm sao đây nhỉ? Đưa vào không gian linh thủy được không? Câu trả lời là "không!"
Bởi vì bên trong, lâu lâu Vạn Mị sẽ cho mấy người Kim Nhân, Vạn Vương vào luyện tập.
Họ đấu pháp lẫn nhau có khi còn hiện nguyên hình nữa.
Nếu để chị Linh và em Thành thấy chắc sẽ sợ hãi vô cùng.
Vậy phải làm sao đây? Nếu cô có thể tạo không gian cho hai người thì tốt quá! Ý nghĩ này chợt lóe, cô vội tiến vào không gian gặp Vạn Mị hỏi hắn.
Vạn Mị nói có thể được, nhưng phải đợi đến khi nào cô đạt đến ký ức mười vạn tiền kiếp đã.
Tuy có hơi thất vọng nhưng Vô Ưu không nản, chưa tạo được cho họ thì cô tạo cho chính mình, sau đó đưa họ vào.
Vậy thì được rồi! Nghĩ vậy cô liền vui vẽ trở lại, nhưng chợt nhớ tới cái không gian của mình cô đúng là mệt thiệt, cô chưa đủ sức tạo a.
Mới chỉ là những đốm sáng nhỏ li ti thôi.
Không biết bao giờ mới có thể hình thành theo ý cô đây?
Cô muốn nó là tập hợp của mọi nơi, mọi thời gian của một ngày trên thế giới trên thế giới, còn có các hệ thống như của Vạn Mị vậy.
À mà phải có thêm một cánh cửa thông với nhiều thế giới khác nữa chứ.
Lúc đó, muốn đi tới thế giới nào cũng được không cần phải hồn xuyên.
Nghĩ thôi đã thấy thích rồi.
Tối hôm đó, Vô Ưu lại nằm mơ.
Cô thấy mình đến một nơi có rất nhiều cánh cửa.
Cô mở đại một cánh cửa ra thì thấy một sa mạc toàn cát vàng, những cồn cát nối tiếp nhau không dứt đến cuối chân trời.
Xa xa còn có thể nhìn thấy một vài ốc đảo và mấy kim tự tháp sừng sững nữa.
Cô vô cùng kinh ngạc, "không lẽ mình đã đến sa mạc Sahara sao?"
Cô thấy xa xa trên đỉnh kim tự tháp có vật gì đó chiếu sáng, cô vọi bay đến bên nó và chạm vào.
Một cảm giác quen thuộc, thân thiết hiện lên.
Cô thầm nghĩ, "không lẽ đây là không gian mình tạo thành sao?" Chợt một ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mặt cô.
Cô bừng tĩnh giấc mộng, nhưng cả người lại mệt mỏi mất sức nữa rồi.
Cô đã hiểu nguyên nhân nhưng không thể chóng lại cơn buồn ngủ ập đến.
Cô từ từ thiếp đi.
Tám người Vạn Mị lúc nào cũng luôn túc trực bên cạnh cô, thấy biểu hiện của cô thì khỏi hỏi họ cũng đã biết nguyên nhân.
Bảy người đồng loạt nhìn vào Mị Cơ.
Mị Cơ lắc đầu nói.
- Lúc trước ta còn khế ước với nàng thì được.
Nhưng nay đã không còn, ta cũng không còn cách nào.
Vạn Vương vuốt cằm nói.
- Nàng đúng lý đã có thể tạo không gian được rồi nhưng sao vẫn còn mất sức chứ?
Mị Cơ đáp.
- Khẳng định không gian của nàng phải rất đặc biệt!
Mọi người đều gật đầu, Vạn Mị trầm ngâm một chút rồi hỏi Mị Cơ.
- Mị Cơ tỷ.
Khi xưa tỷ dùng cách nào để giúp nàng khôi phục lại?
Mị Cơ đáp.
- Dùng máu của ta cho nàng uống...!
Như nghĩ ra điều gì Mị Cơ lặp tức nhìn chầm chầm Vạn Mị.
- Vạn Mị.
Chẳng lẽ đệ muốn...!
Vạn Mị gật đầu.
- Đệ có khế ước linh hồn với nàng, khế ước này mãi mãi không thể giải trừ được.
Nên đệ cũng muốn thử xem sao.
Mị Cơ lại nói.
- Nhưng nó khác với khế ước bình đẳng.
Bởi một khi đã dùng máu thì phải cho uống đến khi nào nàng tĩnh lại thì thôi.
Nhưng nếu không đủ lượng máu thì nếu đệ có mệnh hệ nào thì cả hai sẽ cùng vong.
Khế ước bình đẳng thì không, nếu một bên chết bên kia cũng sẽ không có gì.
Kim Nhân lên tiếng.
- Nếu ta cũng khế ước với nàng thì tốt quá.
Mọi người cũng cùng lên tiếng.
- Ta cũng vậy.
Vạn Mị nhìn tất cả, rồi nhìn Mị Cơ nói.
- Mị Cơ tỷ! Yên tâm đi.
Ta sẽ không sao.
Chỉ là tỷ có đan dược nào có thể nhanh chóng khôi phục lượng máu vừa mất không.
Ta sợ giữa chừng mất máu quá nhiều mà bất tĩnh nàng cũng sẽ không tĩnh lại.
Mị Cơ gật đầu lấy ra cho hắn một bình đan dược đưa cho hắn rồi nói.
- Phục huyết đan cấp tốc.
Trong hai phút có thể khôi phục 1000cc máu tức 1lit máu.
Nhưng một lần chỉ có thể dùng một viên, nếu dùng nhiều máu sẽ bị loãng.
Vạn Mị gật đầu,
- Đệ biết rồi! Cái này đệ sẽ không dùng ngay, nếu một lát thấy đệ thiếu máu, tỷ hãy cho đệ uống.
Mị Cơ gật đầu, đã biết phải làm thế nào.
Vạn Mị đưa Vô Ưu và bọn họ vào không gian, đặt Vô Ưu nằm lên giường sau đó cắt đứt mạch ngay cổ tay mình đưa vào miệng Vô Ưu.
Vạn Mị đã thành người nên máu cũng có màu đỏ, nhưng không có mùi tanh như của con người mà ngược lại có mùi rất thơm.
Mọi người kể cả Mị Cơ lặp tức phong bế khứu giác của mình, không cho ngửi phải mùi hương đó.
Vì trong đó có mị lực của Vạn Mị, nếu ngửi nhiều họ sẽ không tự chủ được mà nhào lên hút sạch sẽ máu hắn.
Đừng quên mị lực thu hút người của Vô Ưu cũng là nhờ hắn mà có.
Tuy nhiên, khi chuyển qua cơ thể Vô Ưu thì sẽ biến thành một loại mị lực khác.
Thay vì, mị lực của Vạn Mị chỉ kích thích lên dục vọng muốn đạt được nó, nhưng đến Vô Ưu chẵn những vậy mà còn thêm cả tình yêu lẫn tương tư nữa.
So ra Vô Ưu vẫn lợi hại hơn.
Một lúc sau, thấy Vạn Mị khuông mặt đã tái nhợt mà Vô Ưu vẫn chưa có sự hồi tĩnh, Mị Cơ bèn đút cho Vạn Mị một viên thuốc màu đỏ.
Hai phút sau, Vạn Mị cũng đã khôi phục huyết sắc lúc ban đầu nhưng máu vẫn không ngừng chảy vào miệng Vô Ưu.
Mọi người vẫn hồi hộp chờ đợi, một cử động nhỏ cũng không có.
Nghe văng vẳng còn có tiếng tim đập của từng người.
Một hồi sau nữa, Vạn Mị cũng bắt đầu tái nhợt thì Vô Ưu đần dần hồi tĩnh.
Cô cảm thấy có chất gì ngọt ngọt, mát mát thơm thơm chảy vào miệng mình.
Cô theo bản năng đưa lưỡi ra liếm thứ đang kề vào miệng mình cho chất đó chảy vào trong.
Như không thỏa mãn còn lấy miệng gặm vào mút luôn.
Vạn Mị vui mừng yếu ớt nói.
- Tiểu U U.
Nàng muốn hút cạn máu của ta luôn sao.
Ta có thể cho nàng uống cạn nhưng ta không muốn xa nàng vì bị nàng uống hết máu mà chết đâu.
Vô Ưu vội mở bừng mắt, thì thấy mình đang gặm cổ tay của Vạn Mị.
Trên cổ tay còn có từng giọt máu đang đổ vào miệng cô.
Cô vội nhả ra thì thấy Vạn Mị khuông mặt tái nhợt, ngã vào người cô vô cùng yếu ớt.
Vô Ưu ôm lấy hắn lo lắng hỏi.
- Vạn Mị! Sao vậy?
Mị Cơ đáp.
- Bị mất máu quá nhiều thôi.
Muội tạo không gian bị mất sức mà ngủ, hắn mới dùng máu của mình giúp muội hồi tĩnh.
Nếu không muội lại không biết bao giờ mới tĩnh lại nữa.
Vô Ưu nhìn mọi người, lại nhìn Vạn Mị đang yếu ớt dựa vào lòng mình, tự trách nói.
- Ta xin lỗi! Đều do ta không tốt.
Ta cũng không nghĩ sẽ tạo không gian.
Nhưng mà...!
Mị Cơ vỗ vỗ đầu cô an ủi.
- Vô Ưu! Đừng tự trách mình.
Đó chỉ là bản năng của muội thôi, dù muội không muốn nó cũng sẽ.
Giống như con người khi đói thì phải ăn, khát thì phải uống vậy.
Muội có tránh cũng không được.
Dù là vậy nhưng Vô Ưu vẫn không thể thoải mái được, nhìn Vạn Mị tái nhợt yếu ớt cô vô cùng đau lòng.
Từ trước tới giờ, Vạn Mị chưa bao giờ có tình trạng này.
Hắn luôn dịu dàng, ôn nhu có đôi khi cũng rất gian xảo nhưng chưa bao giờ làm cô buồn, lúc nào cũng xuất hiện kịp thời bảo vệ cô, khiến cô vui vẽ.
Trái tim như có cái gì đó vỡ ra, cô ôm lấy hắn khóc nức nỡ.
- Vạn Mị.
Muội xin lỗi! Là muội hại huynh! Là muội không tốt.
Hức...hức...!
Vô Ưu khóc, mọi người cũng rất đau lòng.
Vạn Mị đưa bàn tay yếu ớt lên lau đi giọt lệ cho cô.
- Tiểu U U! Nàng lại quên rồi sao? Nàng từng nói sẽ không bao giờ khóc dù bất cứ chuyện gì nữa.
Sao bây giờ nàng lại khóc rồi.
Nàng khóc ta và bọn họ sẽ rất đau lòng a.
Vạn Mị chỉ về phía bảy người, họ cũng đồng loạt gật đầu.
Vạn Mị lại nói tiếp.
- Ta chỉ chóng mặt chút thôi.
Nghĩ vài ngày sẽ khỏi.
Nàng không cần lo lắng.
Bổng nhiên, hắn lại tươi cười nhìn Vô Ưu rồi nhìn bảy người họ.
Tuy khuông mặt đã tái nhợt nhưng vẽ mị hoặc vẫn không giảm.
Hắn nói.
- Nếu nàng có thể ký khế ước với họ, thì lần sau tất cả chúng ta đều có thể giúp nàng.
Ta cũng sẽ không bị mất máu quá nhiều mà suy yếu nữa.
Mọi người như bừng tĩnh đại ngộ, vội gật đầu.
- Phải đó! Ký khế ước chúng ta đều có thể giúp nàng.
Mị Cơ liền nói.
- Đúng vậy! Vạn Mị là do có khế ước linh hồn với muội nên máu của hắn mới có thể giúp muội tĩnh lại.
Bởi vậy nếu chúng ta cùng khế ước với muội, lần sau muội có như vậy chúng ta sẽ cùng chia sẽ gánh nặng này với hắn.
Vô Ưu nhìn bọn họ, rồi nhìn Vạn Mị.
Khế ước! Cô từng nghe Vạn Mị nói.
Có hai loại khế ước, một là linh hồn, hai là huyết khế.
Linh hồn thì không thể giải trừ được, dù sống hay chết đều luôn bên nhau.
Huyết khế thì có hai loại bình đẳng và chủ tớ, nhưng có thể giải trừ.
Chỉ là cô thắc mắc, Vạn Mị và cô ký khế ước linh hồn từ bao giờ? Có phải là mười vạn kiếp trước không?
Vô Ưu không phải là không nhận ra điều gì, chỉ là cô lười nghĩ tới thôi.
Mà mặc kệ là từ kiếp nào, hiện tại bây giờ làm sao cho Vạn Mị hồi phục lại đây? Thấy hắn thế này cô thật áy náy.
Vô Ưu hỏi Mị Cơ.
- Mị Cơ tỷ! Có đan dược nào giúp hắn khôi phục lại lượng máu đã mất không?
Mị Cơ lắc đầu đáp.
- Có...nhưng mà vừa rồi cho muội uống máu bị thiếu nêu hắn đã dùng rồi.
Không thể dùng nữa được.
Vô Ưu thất vọng tràn trề, ôm Vạn Mị.
Vạn Vương đột nhiên nhớ ra cái gì bèn nói.
- Ta có một viên phục huyết đan, có thể phục hồi lượng máu đã mất dù sau khi đã dùng đan dược khác.
Mọi người đều vui mừng nhìn hắn, ý bảo "mau đem ra." Nhưng hắn lại chần chừ nói.
- Nhưng mà...!
Tôn Vạn Ngộ nổi nóng nói.
- Con ma nhà ngươi có gì nói mau a! Không thấy Vô Ưu đang lo lắng sao?
Vạn Vương hít thật sâu bèn nói.
- Các ngươi cũng biết mọi đan dược của ta đều có tác dụng phụ là thành xuân dược mà.
Phục huyết đan cũng không ngoại lệ.
Thế là, cả đám nhào vào đánh hắn túi bụi, còn mắn.
- Ngươi đúng là đại ma vương không có nhân tính.
Luyện đan cứu người mà còn thêm tác dụng phụ.
Đánh chết ngươi con ma đáng ghét.
Tên ma vương nào đó vừa chạy vừa hô.
- Ô...ô...ta đâu muốn vậy đâu a! Tại luyện bằng ma lực phải vậy thôi! Linh lực ta đâu có đủ để luyện đan.
Ô...ô...tha cho ta.
Cuối cùng, chạy trốn mệt, rượt đánh cũng mệt.
Vạn Vương mới đem viên thuốc cho Vạn Mị uống và Vô Ưu lập tức ôm Vạn Mị biến mất.
Dĩ nhiên là tìm chổ giải xuân dược rồi.
Cả đám lại một phen ngưỡng mộ, ganh tỵ, hận.
Trừng mắt nhìn Vạn Vương và tiếp tục cuộc rượt đuổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...