“Không phải nói hưởng tuần trăng mật sao?”
“Ừ.”
“Sao chúng ta lại ở trong này?”
“Không xung đột nha.”
“Anh gặp qua đôi vợ chồng mới cưới nào đi hưởng tuần trăng mật ở trường thi chưa?”
“Chúng ta.”
“…”
Khóe miệng Kira run rẩy nhìn người đàn ông bình tĩnh bên cạnh, đờ mờ, tuần trăng mật tâm tâm niệm niệm, dĩ nhiên là đến thi giấy phép Hunter?!
“Itachi, em nghĩ chúng ta nên ly hôn đi.” Kira mặt không chút thay đổi nói.
Itachi cười ôn hòa: “Nếu em có thể tìm được nơi giải quyết, anh liền cùng em ly.”
=.= Kira đối với người đàn ông thường xuyên phúc hắc này đã luyện thành năng lực chống đỡ rồi.
“Tất cả thí sinh tiến vào trường thi.” Thanh âm êm tai từ Radio truyền đến.
Kira cúi đầu, nhận mệnh theo Itachi đại thần đi vào, tuần trăng mật trong tưởng tượng của cô không phải như thế!!!
Trên đỉnh đầu hơn một bàn tay, chỉ nghe người nọ nói: “Thi xong chúng ta đi ăn điểm tâm ngọt.”
Hai mắt Kira lập tức vụt sáng vụt sáng, hỏi: “Có thể ăn rất nhiều sao?”
Anh hỏi lại một câu: “Em cảm thấy có thể ăn bao nhiêu?”
Kira bĩu môi, chỉ biết người đàn ông này không tốt tâm như vậy! Bất quá, khó được anh đồng ý cho cô ăn ngon!
‘Thu hoạch giấy phép Hunter, thưởng cho một lần xuyên qua.’ Âm thanh máy móc đột ngột vang lên.
Khóe miệng Kira run rẩy, đờ mờ, hiện tại lại lòi ra thêm một của nợ!
Itachi không rõ nguyên do hỏi: “Làm sao vậy?”
Kira hít sâu vài lần, nói: “Ông xã, em phải lấy được giấy phép Hunter.” Cho nên anh hack cho em đi.
Itachi gật gật đầu, xem ra Kira lại muốn làm nhiệm vụ gì đó rồi.
10 ngày sau
“Đau chết em rồi, anh nói xem người phụ nữ kia có phải bởi vì anh mà ra tay nặng với em như thế không?!” Kira thổi thổi miệng vết thương trên cánh tay mình, vẻ mặt oán phụ nói.
Itachi có chút bất đắc dĩ: “Anh chưa làm gì hết.”
Kira trừng mắt nhìn: “Đúng vậy, anh chưa làm gì hết, anh chính là đóa hoa!”
Itachi làm sao có thể không nghe ra lời nói chua xót của cô, khẽ dỗ nói: “Đó cũng là vì phân hóa học của em tốt.”
Kira khó thở: “Anh… Anh mắng em!”
Itachi cười khẽ: “Anh mắng cái gì?”
Kira cắn chặt răng, không chịu nói tiếp, chẳng lẽ còn muốn tự mình nói ra, anh mắng cô là phân trâu sao!
Chọt chọt cái trán cô, anh mở miệng: “Giấy phép đều lấy được, hiện tại đi nơi nào hưởng tuần trăng mật?”
Kira cười gian một chút: “Itachi đại thần, anh đừng giật mình nha!”
Itachi bất đắc dĩ lắc đầu: “Còn gì đáng để anh giật mình, người chết rồi đều có thể sống lại.”
Thật sự là người đàn ông không có tế bào lãng mạn! Kira thở phì phì xoay mặt qua, được rồi, kỳ thật cô cũng không biết hệ thống sẽ đưa cô đến thế giới nào, a di đà phật, cầu trời là một thế giới an toàn!
‘Mục tiêu tuyển định: Prince of tennis’ thanh âm máy móc vang lên.
Kira chạy nhanh bắt lấy tay người đàn ông nhà mình, hiện tại sẽ xuyên đó! Itachi chỉ ôm lấy cô, cũng có chút dự cảm…
Hai người cảm thấy đau đầu kịch liệt, trước mắt tối sầm, không biết gì nữa…
“Cậu rất lợi hại, HLV của cậu là ai?”
“Cha tôi.”
“Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử! Có hứng thú tới nhà tôi chơi không? Kỳ phùng địch thủ khó được!”
“Vậy quấy rầy.”
Kira nhìn người đàn ông trước mắt này, ngay từ đầu cô cũng không thể tin! Ai có thể nói cho cô biết, vì sao Itachi đại thần chưa bao giờ chạm qua tennis vừa ra tay liền y như mở bản hack vậy! Còn có vì sao thần thoại một thời Echizen Nanjirou lại là đối thủ của Itachi đại thần?! Mợ nó, thật sự là trải qua giống như thần!
“Bạn gái của cậu… Thật thích ngẩn người sao?” Echizen Nanjirou nghiền ngẫm nhìn Kira.
Itachi thản nhiên cười: “Chúng tôi vừa kết hôn, hiện tại đang hưởng tuần trăng mật.”
Echizen Nanjirou cực kỳ kinh ngạc: “Hai người kết hôn rồi? Sớm như vậy?!”
Kira tức giận châm chọc: “Chú hai, con của anh cũng không còn nhỏ nhỉ?”
Echizen Nanjirou phát điên: “Tôi không phải chú hai! Gọi tôi nii-chan… Con trai tôi chỉ mới 11 tuổi…”
Con ngươi Itachi lóe lên ý cười: “Hẳn là đứa nhỏ thật đáng yêu?”
Echizen Nanjirou bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ là một thằng nhóc rắm thối, cậu gặp mặt liền biết.”
Đó còn không phải thượng bất chính hạ tắc loạn! Có người cha rắm thối như anh, trách được ai!
“Echizen Nanjirou! Anh lại đi lêu lổng nơi nào!” Vừa mới tiến vào cửa liền bay tới một vật gì đó.
Itachi tay mắt lanh lẹ ôm Kira vào lòng, Echizen Nanjirou không có người bảo hộ, bị đánh trúng ngay chóc!
“Đau! Bà xã, anh mang cậu bạn trở về! Em ít nhiều cũng chừa cho anh một chút mặt mũi chứ!” Nanjirou bất đắc dĩ hô to.
“Cha còn kém xa lắm!” Một câu nói nhẹ bổng truyền tới, không phải Ryoma thì còn ai?!
Echizen Rinko sửa lại bản tính mạnh mẽ, rất lễ phép nói: “Ngượng ngùng, để hai người chê cười, mau vào nhà.”
Kira và Itachi cũng lễ phép đáp lại: “Quấy rầy rồi.”
“Nói như vậy, các người quen biết thật đúng là duyên phận!” Rinko ôn hòa cười.
Nanjirou cũng khó được phụ họa: “Là mệnh trung chú định đó!”
Ryoma thiếu niên nhìn Itachi không chuyển mắt, Kira buồn cười hỏi: “Nhóc nhìn chằm chằm Itachi làm gì?”
Ryoma than thở một câu: “Chính là không nghĩ tới Oyaji lại thất bại.”
“Nhóc con thối! Nói mấy lần rồi, ta không phải ông già!”
Có lẽ là ở trên người Ryoma thấy được bóng dáng Sasuke, Itachi không tự giác nhẹ giọng nói: “Ba ba nhóc không có nghiêm túc đánh với anh, cho nên không thể nói rõ thắng thua.”
Ryoma hừ một tiếng: “Dù sao Oyaji đều nói anh rất lợi hại! Đánh với tôi một trận đi!”
Itachi nở nụ cười nhạt: “Hôm nay không được, chúng ta còn phải tìm nơi ở.”
Ryoma nóng nảy: “Vậy ở nhà tôi đi, dù sao cũng chứa được hai người!”
Rinko buồn cười nhìn Ryoma: “Không nghĩ tới Ryoma thích Itachi như vậy!”
Ryoma thở phì phì nói: “Con mới không thích anh ta! Con chỉ muốn đánh một trận với anh ấy thôi!”
Kira do dự: “Đột nhiên quấy rầy… Thật ngượng ngùng…” [ trang ]
Rinko nắm lấy tay cô, ôn hòa nói: “Em coi như theo giúp chị đi, các em không phải đang hưởng tuần trăng mật sao, vẫn ở khách sạn sẽ tốn không ít tiền!”
Echizen Nanjirou cũng kéo Itachi qua, lưu manh nói: “Cậu cứ xem như thay tôi điều giáo nhóc con này đi!”
Điều giáo? Điều giáo? Khóe miệng Kira run rẩy, vì cái lông gì lập tức liền cảm thấy hình tượng của Itachi đại thần…
Itachi nhếch môi: “Vậy quấy rầy.”
Kira nhìn Nanjirou và Itachi đại thần thông đồng cùng một chỗ, cô xem thế nào đều giống như… Là dụ thụ và đại thúc công nha? Itachi đại thần là bên nằm dưới?
“Itachi à, sao tôi cảm thấy ánh mắt Kira không thích hợp?” Nanjirou ngượng ngùng buông tay.
Itachi giọng điệu tương đối ôn nhu: “Cô ấy vẫn như vậy, tôi cần nói chuyện rõ ràng với cô ấy.”
Nói chuyện rõ ràng? Kira hoảng sợ trốn ở phía sau Ryoma, nói: “Ryoma, buổi tối chị ngủ với em được không?”
Ryoma nhìn nhìn Itachi cười ôn hòa, nuốt nuốt nước miếng, thật không nghĩa khí nói: “Yada! Chị nên ngủ với ông xã mình đi!”
“Kira, lại đây.” Itachi đại thần lên tiếng.
Kira cắn khăn tay nhỏ từ từ đi qua, hai mắt đẫm lệ nói: “Anh yêu, nhớ rõ nhẹ một chút.”
Mọi người: “…”
Itachi bất đắc dĩ ôm vợ yêu nhà mình, câu nói này của cô ẩn chứa nhiều hàm ý lắm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...