***
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thu tàn đông đến, trước cửa Bài Vân động mấy nhánh mai gầy guộc đã đơm nụ đầy cành, một đám mây từ trong động bay ra như vướng vào mấy cành mai tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Tôn Lan Đình khổ luyện Si Tình bí phổ trong Bài Vân động đã được non bốn tháng trời, cái bình dược hoàn chàng cũng đã uống hết hai phần ba. Từ khi chàng được Si Tình cư sĩ đả thông Sinh Tử Huyền Quan, trừ có cảm giác toàn thân khinh khoái ra chẳng có cảm thấy gì khác. Đến giờ khi luyện tập võ công bản môn chàng mới thấy có công hiệu lạ kỳ, thêm được dược hoàn trợ lực nên tuy chàng mới học có bốn tháng chẳng khác nào người bình thường phải học hơn mười năm.
Nguyên võ công chàng đã sẵn có căn bản, vì vốn được luyện nội công huyền môn chính tông, nay cải sang luyện tập bí phổ, tiến bộ cực mau, chỉ trong vòng bốn tháng chàng đã tập luyện quá nửa cuốn bí phổ. Chỉ còn lại một chương cuối cùng quan trọng là Tam Thanh Nhất Khí thần công.
Chương tối hậu này là toàn bộ tinh hoa của bí phổ, đặc biệt khó luyện. Tôn Lan Đình bắt tay vào chương ấy tự biết nếu không mất ba năm khó mà luyện xong.
Tam Thanh Nhất Khí thần công gần các chiêu thế tấn công là Nhất Khí Hóa Tam Thanh và các phương pháp phòng ngự là Tam Thanh Quy Nhất Khí luyện tập hết chương cuối cũng gồm hai phần ấy mới gọi là viên mãn, đại công cáo thành. Chàng đọc kỹ qua phương pháp luyện một lượt rồi bắt đầu tập luyện nhưng lần này sự tiến bộ xem ra rất chậm. Luyện tập võ công không thể gấp được, chàng cứ tuân theo các bí pháp trong bí phổ tĩnh tọa, dưỡng khí tuần tự tiệm tiến. Hôm ấy, Tôn Lan Đình bước ra ngoài động, chợt chàng nhìn thấy cành mai ra nụ, chàng bật kêu “a” một tiếng, tự lẩm bẩm một mình:
‐ Tới tháng chạp rồi đây!
Chàng quay vào trong động đến chỗ mọc của cây Tiên Chi nhìn nó, cành lá vẫn xanh non nhưng chưa hề có một cánh hoa nào.
Chàng nghĩ thầm: “Xem ra năm nay cây Tiên Chi này vẫn chưa chịu nở hoa!”.
Tiên Chi có kết hoa hay không đối với chàng cũng chẳng có gì là quan trọng, chàng vẫn tiếp tục khổ luyện Tam Thanh Nhất Khí thần công. Chiều hôm ấy chàng đang ngồi khoanh chân trong động tĩnh tọa, dần dần nhập vào cảnh giới phản bổn hoàn nguyên, âm dương hòa hợp, bỗng nhiên chàng nghe thấy ngoài cửa động có những tiếng loạt soạt, chàng giật mình cả kinh, cái giật mình cả kinh ấy khiến khí chàng đảo lộn cơ hồ sắp tẩu hỏa nhập ma, chàng vội ngưng thần điều tức, chuyển khí tới thập nhị tầng lâu mới thấy bình hòa, từ từ mở mắt nhìn ra ngoài động, nhưng thị tuyến chàng bị cây đá che lấp không nhìn thấy gì.
Vừa lúc ấy, một loạt tiếng động lại nổi lên, thanh âm phát ra từ một lùm cây thấp ngoài cửa động, tiếng một người nói:
‐ Sư phụ sai chúng ta canh giữ ở đây lại không chịu cho chúng ta vào động xem thử, mỗi ngày lão nhân gia đều đến tra xét một lần, chúng ta phải canh giữ ở đây liên tục trong một tháng đấy.
Một người khác đáp:
‐ Sư phụ thật quá cẩn thận, nơi hiểm độc hoang dã này nào ai biết trong động lại có Tiên Chi.
Tên đầu tiên lên tiếng:
‐ Điều ấy chưa nhất định, chúng ta không nên sơ ý quá, mau chuẩn bị sẵn sàng tín hiệu, nếu xảy ra việc bất thường lập tức phát ra tín hiệu báo cho sư phụ biết!
‐ Tín hiệu vốn chuẩn bị sẵn sàng, trong hai người ai là người muốn ngủ trước thì đi ngủ đi chứ đừng thức trắng cả hai thế này!
‐ Sư đệ ngủ trước đi để ta canh giữ cho, sáng mai sẽ tới phiên ta ngủ, còn thực phẩm đã có sư phụ mang đến mỗi ngày rồi.
Từ đó hai người chẳng nói gì nữa, có lẽ một người đã ngủ mất rồi. Tôn Lan Đình nghe chúng nói chuyện lòng lấy làm lạ: “Cây Tiên Chi này đối với ta chẳng có gì quan trọng nhưng không ngờ lại có người thèm muốn nó, nếu bọn chúng vào đây tất làm trở ngại đến việc học tập võ công của ta, nếu tìm chỗ khác luyện tập lại bị hai tên gác cửa ngay cửa động, làm sao ta có thể ra được?”.
Chàng suy nghĩ một lúc chẳng tìm được kế sách gì, đang lúc trù trừ, bỗng nghe ngoài động có người gọi nhỏ:
‐ Sư đệ dậy đi, nhìn kỹ, sư phụ đến rồi đấy!
Ngữ âm vừa dứt bên ngoài thêm một âm thanh già lão:
‐ Thanh nhi, phải chăng có người ngoài mới đến?
Người bị gọi là “Thanh Nhi” đáp:
‐ Thưa sư phụ không có!
Thanh âm già lão:
‐ Thế thì quái thật, xem các dấu hiệu ngoài động tựa như thường có người đi vào ra nơi này, các con có vào động lần nào chưa?
‐ Thưa không, sư phụ đã dặn, chúng con nào dám trái lời?
‐ Được lắm...!
Tôn Lan Đình nghe chúng nói chuyện trong bụng hoảng kinh nghĩ thầm:
“Nhãn lực của người được gọi là ‘sư phụ’ kia rất lợi hại, tự chàng mỗi ngày ra vào đã bị người ấy phát hiện, chỉ với điểm ấy đủ biết đó là một người nguy hiểm”.
Đột nhiên bên ngoài lại thêm một âm thanh quái dị:
‐ Chúng ta mỗi năm gặp một lần, Lý huynh không ngờ hôm nay huynh lại đến quá sớm!
Tiếp đó lại có một âm thanh lão phụ:
‐ Lý Nhược Vọng, ngươi đến sớm quá, đã vào hang động xem qua chưa?
Tên được gọi là “Lý Nhược Vọng” cười nhạt đáp:
‐ Phàm việc gì người đến trước đều có lợi, năm nay ta đến trước, nếu như Tiên Chi kết hoa tất không đến phần các ngươi, ta có động vào hay chưa, Cưu Trượng Bà, cái ấy lão bà không cần biết!
Lão phụ được gọi là “Cưu Trượng Bà” lảnh lót đáp:
‐ Đồ ngu! Ngươi tưởng chiếm lấy một mình mà được ư?
‐ Nếu Tiên Chi chỉ nở hoa, Thác Bát Tiên Ông, chúng ta sẽ hợp thủ hái trước!
Lại thêm một thanh âm của vùng Sơn Tây nói:
‐ Chớ vội, còn có ta cũng chủ ý nhiều năm nay rồi, chẳng lẽ không có phần gì ư?
Bọn chúng cãi nhau bên ngoài, Tôn Lan Đình ở bên trong nghe rõ mồn một, chàng lấy làm kinh dị vì mấy tên ấy chàng đã nghe Thần Long tôn giả nói qua, toàn bộ chúng là lão ma đầu quy ẩn lâu năm, cứ đến tháng chạp lại đến đây, sau đây còn không biết còn tên nào tìm đến nữa hay không, thân chàng đang bị kẹt ở trong động, xem ra lành ít dữ nhiều. Chàng đang có ý nếu có cơ hội thuận tiện sẽ thoát khỏi nơi nguy hiểm này.
Bốn nhân vật cao thủ ngoài cửa đông đã phát hiện trong động có tiếng động dù rất nhẹ. Cưu Trượng Bà hậm hực buông tiếng:
‐ Hay lắm, Lý Nhược Vọng ngươi dám giấu người trong động đánh cắp Tiên Chi trước phải không?
Lý Nhược Vong không thèm lý đến lão bà, lão ma đầu nhìn vào trong động quát lớn:
‐ Ai ở trong động đó? Ra mau!
Tôn Lan Đình tự nghĩ dù có ẩn thân cũng chẳng được nữa, chi bằng cứ thẳng thắn bước ra gặp chúng. Chàng thu đảm khí bước ra cửa động hai tay vạch cây cối che lấp ngang nhiên đứng vững.
Bốn tên bên ngoài vừa nhìn thấy chàng nhất tề nghĩ thầm: “Thì ra chỉ là một tên tiểu tử tuấn tú còn trẻ tuổi!”.
Tôn Lan Đình bước ra rồi tuyệt nhiên không buồn nói gì, đưa mắt quét một vòng bốn tên. Bên tả là một lão đầu lùn mập đội một cái khăn nho, thân khoác trường bào, râu tóc đều bạc trắng mặt xem ra cũng có phần trung hậu, tay hữu ôm một bàn toán. Chàng biết lão đầu ấy nhất định mấy chục năm trước nổi tiếng giang hồ về gian trá tên Ngô Tỉnh Ngô. Đứng cạnh lão đầu họ Ngô là một lão phụ tóc trắng, hai gò má cao vượt lên, hai mắt bị đẩy lõm xuống, vết nhăn trùng điệp mặc áo đen toàn thân tay cầm Cưu Đầu trượng tất có biệt hiệu là Cưu Trượng Bà. Bên hữu là một lão mập vừa phải, đầu trọc lóc chỉ để lại một chỏm tóc bạc da dẻ khá hồng nhuận, dưới cằm không có sợi râu nào, tay cầm một cái bát rất lớn, do cái bát ấy biết lão là Thác Bát Tiên Ông Trác Bất Quần.
Đứng cuối cùng là một lão nhân tóc bạc phơ, mũi to mắt diều hâu, mặt rất âm hiểm chính là Bát Tý Ma Quân Lý Nhược Vọng. Sau lưng Lý Nhược Vọng còn có hai đồng tử một mặt đen, một mặt vàng.
Bốn tên thấy thái độ ung dung của Tôn Lan Đình chẳng có chút vẻ sợ sệt, Bát Tý Ma Quân Lý Nhược Vọng đảo lộn cặp mắt diều hâu lên tiếng:
‐ Tiểu tử, ngươi dám lớn gan tự vào trong động chắc hẳn có ý ăn trộm vật quý võ lâm?
Tôn Lan Đình cau mày lớn tiếng:
‐ Cây Tiên Chi trong ấy đâu có gì quý báu, tại hạ hoàn toàn không có ý muốn lấy nó.
Lý Nhược Vọng hỏi:
‐ Thế tên tiểu tử ngươi vào đó làm gì?
‐ Tại hạ đã coi động này như nhà và cư trú trong ẫy đã mấy tháng nay.
‐ Nói nhảm, nơi nào chẳng thể là nhà sao chọn đúng động này? Tiểu tử, ngươi hãy nói cho thật may ra sống sót!
‐ Tại hạ đã nói sự thật, tin hay không xin tùy!
Lý Nhược Vọng âm hiểm ra lệnh:
‐ Chúng ta lập tức vào đây quan sát, nếu như cây Tiên Chi bị tổn hại, tiểu tử ngươi chớ hòng sống sót!
Nói xong lão đưa tay tách bụi cây mọc che kín cửa động ra hai bên định bước vào động.
Bên cạnh Ngô Tỉnh Ngô quát to:
‐ Lý huynh chậm đã, hãy đợi lão phu vào trước xem tình hình ra sao đã!
Thác Bát Tiên Ông Trác Bất Quần không chịu kém vội can thiệp:
‐ Nhị huynh chớ tranh chấp hãy đợi Trác mỗ vào xem trước cho!
Cưu Trượng Bà đập vút Cưu Đầu trượng tới lảnh lót hét lên:
‐ Các ngươi chớ hòng vào động trước ta!
Lý Nhược Vọng âm hiểm gọi lại:
‐ Lão Bà Tử định làm gì đó?
Cưu Trượng Bà chưa kịp đáp, xa xa đã có người trả lời:
‐ Các vị khoan vào động đã, có lão phu đến đây!
Bọn người đứng trước cửa động nhất tề nhìn theo hướng tiếng nói, người ấy Tôn Lan Đình có biết, chính là Bất Lão Thần Hư Lưu Linh Hư, lần này có lẽ lão vì đường núi quá chật hẹp nên không đem đoàn tùy tùng theo được, nên lão chỉ xuất hiện có một mình. Thoáng chốc lão đại ma đầu đã đến trước mặt mọi người.
Cưu Trượng Bà thu hồi Cưu đàu trượng hòa hoãn nói:
‐ Lưu huynh đến đây đêm nay thể nào tiểu muội cũng có phần cái hoa Tiên Chi kia.
Lưu Linh Hư hỏi:
‐ Các vị tranh đoạt quyết liệt phải chăng vì Tiên Chi đã nở hoa?
‐ Tiểu muội và các vị chưa hề vào động, không biết nó đã nở hoa hay chưa!
Trác Bất Quần ngửa cái đầu trọc cười “ha ha” hai tiếng:
‐ Lão Bà Tử, chớ có vội mừng, cây Tiên Chi ấy chưa chắc ai đã chiếm phần!
Cưu Trượng Bà nổi giận xung lên gầm to:
‐ Lão trọc, lão dám động tới lão nương ư?
Cưu Đầu trượng quét một luồng kình phong tới Trác Bất Quần. Lão họ Trác lật tay đẩy cái bát to lớn đỡ trượng. “Choang” một tiếng dữ dội rung chuyển rừng cây, tiếng dội lại từ vách động liên miên bất tận.
Lý Nhược Vọng trừng hai mắt:
‐ Hai người muốn đánh nhau tránh xa xa mà đánh đừng trở ngại chúng ta vào động!
Cưu Trượng Bà thu hồi Cưu Đầu trượng:
‐ Chưa chắc ai dám vào trước ai!
Lưu Linh Hư đã nhận ra Tôn Lan Đình có mặt ở đó, lão cười ha ha như điên cuồng:
‐ Tiểu tử ngươi cũng dám đến đây tranh đoạt Tiên Chi nữa ư?
Chàng đáp:
‐ Tại hạ không có ý đấy bất quá tại hạ đã coi động này như nhà.
‐ Là coi động như nhà?
‐ Tại hạ chẳng thấy cây Tiên Chi ấy có gì lạ nhưng không nỡ hủy đi dị vật nên di cư đến động này, nếu như hoa nó nở mà không ai biết tại hạ sẽ hái lấy, nhưng hôm nay các vị đã vì nó tranh đoạt, tại hạ tình nguyện không cần.
Lý Nhược Vọng lạnh lùng:
‐ Nếu ngươi cần ngươi định làm sao?
Lưu Linh Hư hỏi:
‐ Cây Tiên Chi trong động phải chăng đã nở hoa?
Tôn Lan Đình đáp:
‐ Không hề nở!
Đột nhiên xa xa có tiếng người gọi.
[Thiếu một đoạn]
... riêng Tôn Lan Đình đã nhận ra đó là ai thôi, chàng bước lên một bước cung thân sát đất:
‐ Thì ra là Hạ Hầu tiền bối, lần trước ở Đoạn Trường cốc được ân cứu mạng của tiến bối, vãn bối chưa kịp đến quý trang khấu đầu không ngờ hôm nay lại gặp ở đây!
Hạ Hầu Vân cười ha ha, nét mặt rất ôn hòa:
‐ Ta và phụ thân ngươi là bằng hữu, có chút việc nhỏ ấy đáng gì mà nhớ!
Hắn lại chuyển sang năm người ôm quyền thi lễ:
‐ Chào các vị tiền bối, tại hạ Hạ Hầu Vân, các bị tiền bối tuy không biết tại hạ nhưng tại hạ ngưỡng mộ các vị đã lâu. Hôm nay được gặp đây thật tam sinh hữu hạnh.
Lý Nhược Vọng mặt lạnh như sương giá âm âm hỏi:
‐ Phải chăng các hạ đến đây cũng vì cây Tiên Chi?
Hạ Hầu Vân ôn hòa đáp:
‐ Đúng vậy, bất quá tại hạ hoàn toàn không có ý định tranh đoạt, đã lâu nghe trong này có loại thần vật, tại hạ chỉ muốn đến nhìn tận mắt để mở mang kiến thức. Nếu tại hạ nhận định không sai, tiền bối chính là Bát Tý Ma Quân Lý Nhược Vọng danh chấn giang hồ khi xưa?
Lý Nhược Vọng lấy làm lạ:
‐ Các hạ làm sao nhận ra lão phu?
‐ Mấy chục năm trước, tiền bối oai chấn giang hồ vì ám khí và Thần Ma chưởng ai mà không biết!
Cưu Trượng Bà đứng bên cạnh “hừ” một tiếng lạnh:
‐ Bản lĩnh của hắn đáng gì mà gọi là oai trấn giang hồ?
Hạ Hầu Vân chuyển thân vái dài, mỉm cười:
‐ Tiền bối nhất định là Cưu Trượng Bà m Tam Nương, với một thanh Cưu Đầu trượng vô địch, tiền bối với Lý Tiền Bối danh xưng là Nhị Tuyệt.
Nói xong lại chuyển thân qua Lưu Linh Hư vái dài một cái:
‐ Lưu tiền bối vĩnh viễn trường thọ, đúng là nhân vật trong giới thần tiên, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.
Trác Bất Quần thấy lâu quá chưa được nhắc tới, lão xưng mặt:
‐ Ngươi bảo ta với họ Ngô không bằng bọn ấy ư?
Hạ Hầu Vân vội vàng cười ha ha:
‐ Tại hạ không dám có ý ấy, phi bát của tiên ông là thần kỹ, còn bàn toán sắt...
[Thiếu một trang ]
Cưu Trượng Bà m Tam Nương tính tính rất nóng nảy cất cao liền Cưu
Đầu trượng, lảnh lót quát:
‐ Muốn thử thì thử, có ai sợ ngươi?
Ngô Tỉnh Ngô cười gian xảo:
‐ Các ngươi hãy khoan động thủ, chúng ta chưa vào được động là đã trúng kế khích tướng của tiểu tử rồi đó!
Hạ Hầu Vân cười ha hả:
‐ Quả nhiên Ngô tiền bối túc trí đa mưu nhưng lần này đoán sai mất rồi, tại hạ không có ý khích tướng.
Ngô Tỉnh Ngô cười gian ác:
‐ Chúng ta đã đến nơi đây, không nên hao tổn sức lực, đợi lão phu vào động thử xem trước rồi sẽ tính.
Vừa dứt câu, thân hình lão liền bắn tới trước, hai tay vẹt hai bụi rậm mọc trước cửa động ra bước thẳng vào. Sau lưng lão liên tục mấy tiếng quát tháo, kình phong rít lên, Cưu Trượng Bà múa trượng điểm vào lưng lão, bát đồng của Thác Bát Tiên Ông cũng bay vọt tới quét trước mặt lão, cây cối bị bạt vẹt ra chận đường lão lại.
Ngô Tỉnh Ngô bị bức bách phải dừng chân, tay phải lão cầm bàn toán bằng sắt đánh ngược về sau “keng” một tiếng, bật Cưu Đầu trượng sang một bên, chuyển thân quát lớn:
[Thiếu một đoạn]
‐ Trác huynh chớ loạn động chủ ý, sau khi nhặt bát phải lập tức lui lại!
Cưu Trượng Bà và Ngô Tỉnh Ngô nghe câu ấy đồng thời chuyển thân lại nhìn lão Thác Bát giám thị, Trác Bất Quần tự biết không thể vào đông một mình được, sau khi thu hồi bát đồng liền quay về:
‐ Trác mỗ không có dạ hẹp hòi như người khác đâu!
Lưu Linh Hư đứng bên cạnh lên tiếng:
‐ Bốn vị đã không chấp thuận cho bất cứ ai vào động quan sát, chẳng nhẽ cứ cầm cự với nhau ở đây suốt một tháng ư?
Cả bốn đều biết công lực thâm hậu của Lưu Linh Hư, nếu như một chọi một không ai đáng là địch thủ của lão ma họ Lưu ấy, bây giờ bị lão chất vấn, bốn tên nọ chỉ cần lão ma vọt thân tới, bốn người sẽ hợp thủ đối phó liền.
Lý Nhược Vọng lạnh lẽo đáp:
‐ Bốn người chúng ta đã ở đây liên tiếp mười năm, nếu các hạ muốn chiếm đoạt Tiên Chi, chớ trách chúng ta lấy nhiều thắng ít.
Hạ Hầu Vân đứng bên nói:
‐ Tại hạ xin lấy lập trường kẻ bàng quan hỏi các vị, các vị tranh chấp quyết
liệt như thế không biết có ai biết cái cây Tiên Chi hình người kia có công dụng gì?
Câu hỏi ấy của hắn khiến ai nấy đưa mắt nhìn nhau vì thực sự chẳng có ai biết công dụng của cây Tiên Chi ấy là ở chỗ nào cả.
Lâu lắm, Ngô Tỉnh Ngô mới miễn cưỡng đáp:
‐ Đã gọi là thần vật cứ uống vào bụng là có ích chứ đâu tổn hại gì?
Đúng lúc ấy bỗng nhiên trong động đưa ra một mùi hương thơm thoang thoảng, mùi hương ấy càng lúc càng thơm nồng, tỏa ra khắp không gian, chúng nhân vừa ngửi được mùi thơm ấy lập tức thấy tinh thần sảng khoái và đều biết cây Tiên Chi trong động đã nở hoa không lâu sau hoa ấy rụng xuống kết thành quả.
Tôn Lan Đình lấy làm kỳ lạ:
‐ Vừa rồi cây Tiên Chi chưa hề nở hoa, tại sao trong một thời gian ngắn nó lại phát ra hương thơm đến thế? Loại thần vật này thực sự là khó hiểu!
Tình hình trước cửa động thêm căng thẳng, bọn bốn người Lý Nhược Vọng quên cả sự liên kết chống lại Lưu Linh Hư... [Thiếu một đoạn ]
... dài độ một khắc mùi hương hết tức thì hoa rụng kết thành trái, thời gian bức bách đến gần.
Bát Tý Thần Quân Lý Nhược Vọng phát động trước, lão thi triển Bát Bộ Hãm Thiềm bắn thân tới bụi cây trước cửa động. Lão đã mau, Cưu Trượng Bà m Tam Nương còn mau hơn, “xoẹt” một tiếng trượng thế mang theo kình phong quét ngang lưng Lý Nhược Vọng.
Họ Lý cả giận, lão cong lưng gập xuống né qua Cưu Đầu trượng vọt thân vẫn tiến tới đồng thời sử xuất Thần Ma chưởng đánh ngược lại Cưu Trượng Bà, cuộc ác đấu bắt đầu tính danh...
[Mất một đoạn nữa]
... này cái đã!
Lão lao tới trước tay lật bát đồng lên, hai tiếng rú thảm, hai tên tiểu đồng đã biến thành hai đống thịt nát. Lưu Linh Hư vẫn đứng bên cạnh hoàn toàn khinh thị, lão cất tiếng cười lạnh từ từ bước về phía cửa động. Trước mặt lão nhân ảnh chuyển động, Ngô Tỉnh Ngô và Trác Bất Quần song song chặn đầu lão.
Lưu Linh Hư gầm to:
‐ Tránh ra!
Hữu chưởng lão phiên cao, một luồng kình phong đánh thẳng tới trước ngực hai người, đồng thời tả chưởng cũng phiên động, lại tạo một đạo kình phong khác quét sạch bụi cây mọc trước cửa động. Hai đối phương một cử cao bát đồng, một đưa bàn toán sắt bảo vệ thân đồng thời nhất tề phát ra tả chưởng nghênh tiếp luồng kình phong.
[Thiếu một trang ]
... cao đập xuống Lưu Linh Hư. Công lực của Lưu Linh Hư vô cùng thâm hậu đã trải qua hàng trăm trận đấu nên không hề hoảng loạn, tay tả lão quét nhẹ đẩy Cưu Đầu trượng bật ra rồi chớp nhoáng triển khai thân hình xuyên qua xuyên lại thấp thoáng giữa bốn địch thủ như con bướm vờn giữa vườn hoa, lúc công lúc thủ không phí sức chút nào, nhưng bốn phương đều là ma đầu ẩn cư lâu năm, muốn thắng được cũng không thể dễ dàng trong nhất thời.
Trận ác đấu giữa năm người càng lúc càng quyết liệt, kình phong cuốn lên mù mịt một vùng cây cỏ lay động dữ dội. Hạ Hầu Vân đúng một bên quan sát trận đấu ngấm ngầm kinh hoảng, hắn suy tính: “Không ngờ lão Lưu Linh Hư này lại lợi hại đến thế, nếu bây giờ lão lọt được vào động còn lại bốn ma đầu kia tất sẽ quay ra liên thủ đối phó với một mình ta. Hiện bây giờ mùi hương thơm chưa tan hết, cây Tiên Chi chưa kết quả, chi bằng ta cứ bàng quan may ra được ngư ông đắc lợi”.
Trước đây Tôn Lan Đình thấy bốn tên ma đầu hục hặc tranh giành lẫn nhau chàng còn đỡ lo, bây giờ thấy chúng liều minh quyết đấu lại càng lo hơn, nghĩ thầm bọn này đều là những ma đầu thành danh vì sao lại đến độ quên cả nghĩa khí đối xử với nhau man rợ như thế? Chàng không muốn thấy cảnh chém giết này nữa liền chuyển thân bước đến bên cạnh vực sâu, hai tay chắp sau lưng chàng nhìn lam chướng bốc lên xa xa.
Đột nhiên những tiếng “ột” “ột” vang lên từ bốn hướng, chàng quay đầu lại nhìn thấy khắp núi rừng xuất hiện vô số khỉ vượn ùn ùn kéo đến trước cửa động. Núi này vốn là nơi cư trú của muôn ngàn con khỉ, vừa rồi mùi hương thơm trong động thoảng ra bị gió đưa đi hấp dẫn bọn khỉ kéo tới, khỉ là loài chuyên bắt trước, con này học theo con kia tranh dành xông vào nơi phát ra mùi hương.
Tôn Lan Đình nghĩ tới trận náo nhiệt sắp tới, lúc nãy là người tranh đoạt với người bây giờ lại sắp xảy ra cuộc tranh đoạt giữa người với thú. Đột nhiên một luồng kình lực vô hình không biết từ đâu xô vào lưng chàng, sức đẩy rất mạnh, chàng lại không hề đề phòng bị nên sức xô chạm thẳng vào mình chàng phát ra một tiếng “bình” đẩy chàng văng luôn xuống vực núi, đáy sâu có đến vạn trượng, thân hình chàng lọt ra ngoài khoảng không chẳng có chỗ nào mượn sức để kháng đành cứ để thân thể tự do rơi xuống.
Hạ Hầu Vân thấy Tôn Lan Đình bị rơi xuống vực thẳm, hắn bước đến bên bờ vực cúi cẩn thận nhìn xuống hoàn toàn không còn thấy bóng dáng Tôn Lan Đình đâu, hắn tự nghĩ: “Vừa mới vài tháng không gặp tên tiểu tử nào ngờ y đã đả thông được Sinh Tử Huyền Quan, nếu có thời gian lâu hơn nữa không biết y còn tiến bộ tới đâu nữa?”.
Hắn cười gằn vài tiếng chuyển thân nhìn đàn khỉ hàng trăm con xông ào ạt đến. Trong bụng sợ hãi bọn khỉ sẽ phá hoại Tiên Chi trong động, Hạ Hầu Vân nhân cơ hội không ai chú ý đến hắn, hắn quát lớn tiếng:
‐ Các vị tiền bối, bọn khỉ kéo đến đông lắm, hãy để tại hạ giữ cửa động để cây Linh Chi không bị bọn khỉ phá hoại!
Năm tên lão ma đầu tuy vẫn động thủ nhưng quan sát rõ cảnh tượng chung quanh. Bốn tên ma đầu phe Bát Tý Ma Quân Lý Nhược Vọng thấy Hạ
Hầu Vân đang lao về phía động, rất lấy làm nóng vội nhưng bị Lưu Linh Hư cản trở...
[Thiếu một đoạn]
... Sau khi rớt xuống đất hắn còn cất tiếng cười ha ha:
‐ Xin tiền bối chớ hiểu lầm, tại hạ thực không có ý muốn tranh giành Tiên Chi đâu.
Vừa nói hắn vừa bước từ từ đến cửa động. Bấy giờ bầy khỉ đã xông đến, chúng nào biết lợi hại là gì cứ liên hồi kêu “chí, chí” tranh giành nhau chui vào động. Lưu Linh Hư múa liền mấy chưởng đánh bật gần mười con khỉ văng ra rơi xuống vực, chưởng hai tay họ Lưu liên tiếp xuất phát, lại có một luồng kình phong nhằm Hạ Hầu Vân ào tới.
Song chưởng Hạ Hầu Vân vội vàng đưa lên đẩy văng mấy chục con khỉ ra xa rồi đảo chưởng lại nghêng tiếp chưởng phong của Luu Linh Hư. “Bình” một tiếng, hắn tuy chưa bị thụ thương, nhưng bị sức chấn động phải lui lại bảy tám bước.
Bên cạnh bốn tên bọn Lý Nhược Vọng cũng bị bầy khỉ bu lại, bọn chúng con này bị đánh ra con khác lại nhảy đến, bầy khỉ quá đông không thể nào đập chết hết được.
Trong lúc vội vàng hoảng loạn, Bát Tý Ma Quân Lý Nhược Vọng động tâm nghĩ thầm: “Hà tất ta chịu rắc rối vì bầy khỉ này làm tiêu hao nguyên khí vô ích, công lực Lưu Linh Hư đã thâm hậu đến thế, ta muốn tranh đoạt Tiên Chi đâu phải chuyện dễ dàng. Chi bằng ta bắn ám khí đánh lén bọn chúng mà hay hơn!”.
Bấy giờ bụi cây trước cửa động đã bị quét sạch. Hạ Hầu Vân tuy đứng ngay cửa động nhưng bị Lưu Linh Hư và bầy khỉ quấn lấy chân không thể bước vô động được. Chúng nhân nhìn sâu vào động, ai nấy đều nhìn thấy những cánh hoa cây Tiên Chi bắt đầu héo rụng, nhụy hoa kết thành một trái tròn tròn dài dài độ một đốt ngón tay hình thể y như người đỏ chói, rất đẹp. Lá Tiên Chi chuyển qua màu vàng nhạt tức là sắp khô chết.
Chúng nhân nhìn thấy quả Tiên Chi càng thêm nóng vội. Cưu Trượng Bà m Tam Nương, Thác Bát Tiên Ông Trác Bất Quần và Ngô Tỉnh Ngô không cam tâm để bầy khỉ xông vào hái mất trái cây quý, nhất tề chuyển thân hình nhảy vào cửa động. Vô số khỉ con tranh giành chạy vào lập tức người và khỉ hỗn loạn, trật tự không còn giữ được nữa.
Hạ Hầu Vân tự biết thời cơ đã đến, song chưởng hắn đẩy mạnh một luồng kình phong cuốn tới Lưu Linh Hư, thừa thế hắn hơi lui lại như lấy thế vọt thân mạnh và cửa động. Bát Tý Ma Quân Lý Nhược Vọng bật cười gằn, song thủ vung lên bắn ra sáu mũi ám khí, hai chân lão đồng thời điểm xuống đất thân hình mau như điện chớp lọt vào cửa động.
Sáu mũi ám khí của lão phân thành sáu màu đỏ, vàng, lam, trắng và xám, thế bay cực mau tấn công Lưu Linh Hư và bốn đối thủ đồng thời bắn luôn vào bầy khỉ nhỏ. Chính lúc ấy ba người bọn Cưu Trượng Bà cũng đang nhảy vào đông bỗng nghe sau lưng có tiếng gió lạ, biết liền đó là ám khí, đồng thời cả ba đều cong gập lưng xuống né ám khí bay vụt qua đầu, tuy vậy thân hình bọn chúng không hề chậm chễ chút nào vẫn lao vào động.
Mấy chục năm trước đây ám khí của Lý Nhược Vọng danh chấn giang hồ, sự lợi hại của ám khí lão, cả ba người bọn Cưu Trượng Bà không ai biết, nếu là lúc bình thường với công lực ba người còn có thể phá được nhưng ngay lúc này ai nấy đang lo sợ quả Tiên Chi bị bọn Hạ Hầu Vân đoạt mất, đầu óc tham muốn hôn mê nên coi như bị thất thủ.
Ba tên ấy đang khấp khởi mừng vì mình tránh được ám khí, nào ngờ Bát Tý Ma Quân Lý Nhược Vọng tính toán thời gian cực chuẩn xác, ba loại ám khí màu lam, trắng và xám vừa vượt được qua trước mặt ba người bỗng phát lên “oa” “oa” vài tiếng, tự nổ tung tỏa ra ba cụm khói màu lam, trắng và xám chụp xuống đầu ba người.
Ba tên thấy thế nguy vội vàng nín thở bế khí nhưng đã muộn mất rồi, lập tức ba tiếng “bình” “bình” nổi lên, ba tên đồng thời cũng ngã xuống đất. Công lực cả ba đều vào hạng thâm hậu vừa ngã xuống liền lập tức bật dậy đưa mắt nhìn chung quanh cửa động đã bị lửa bén vào cây cỏ bốc cháy lớn, mỗi tên vội tự đề vận chân khí loạng choạng mỗi người tìm một mặt đá phẳng ngồi xuống điều tức trị độc.
Đồng thời với lúc cả ba lo tránh khỏi ám khí, một mũi ám khí đỏ chói bay thẳng về phía Bất Lão Thần Quân Lưu Linh Hư. Lão họ Lưu đẩy hữu chưởng đánh bật chưởng phong Hạ Hầu Vân bật ra rồi quét tay áo định đoạt ám khí, nào ngờ tay áo chưa kịp chạm vào ám khí đã nghe “bình” một tiếng lớn chấn động cả núi rừng, ám khí ấy nổ tung bắn ra vô số viên đạn sắt nho nhỏ phá nát ống tay áo rồi bay tứ tán vào người Lưu Linh Hư.
Họ Lưu thấy ám khí bá đạo như thế liền cả kinh quát to một tiếng thi triển thân pháp Thiết Bản Kiều, đây chỉ là một thân pháp bình thường trong võ lâm nhưng do Lưu Linh Hư thi triển khác hẳn mọi người vì thân pháp lão mau không kém gì điện chớp.
Lão vừa xoay lại, các viên đạn sắt vùn vụt bay lướt qua thân lão, đợi đạn sắt vụt qua hết thân lão như cái chong chóng lại xoay tròn tiến lên, song chưởng đảo lộn đánh tới Lý Nhược Vọng.
Bấy giờ Hạ Hầu Vân cũng vừa bước vào trong động, bỗng một ánh vàng bắn tới trước mặt hắn, hắn đưa hữu chưởng lên đỡ định dùng chưởng phong đẩy ánh vàng ấy ra, nào ngờ ngay lúc hắn vừa đưa chưởng lên ánh vàng ấy nổ một tiếng nhỏ hóa thành năm ánh vàng nhỏ khác bay vọt ra ngoài. “Bình” “bình” mấy tiếng trúng bầy khỉ con văng ra cửa động. Năm ánh vàng bay không xa, tự động nổ một tiếng nhỏ nữa biến thành năm luồng khói vàng, tức thì trong động mù mịt toàn là khói.
Hạ Hầu Vân đánh một chưởng lên không trung, tự biết trong khói ấy ắt có chứa chất độc, không dám chậm trễ vội vàng điểm cước vọt ra ngoài cửa động.
Hắn vừa ra khỏi động, một ánh sáng như vàng lại nổ một tiếng bắn ra một cụm lửa làm bầy khỉ kinh dị bỏ chạy tứ tán, không dám đến gần nữa. Hạ Hầu Vân nổi giận, song chưởng múa liên hồi quét cụm lửa dạt về phía sau bắt vào bụi cây mọc chung quanh động, tức thì khói cuồn cuộn bốc lên, những tiếng cây tươi bị nổ lốp bốp liên hồi. Khi Hạ Hầu Vân đang bận bịu với cụm lửa, Lý Nhược Vọng vột thân tới bên cạnh cây Tiên Chi vươn tay chụp lấy liền. Hai tiếng gầm đồng thời của Lưu Linh Hư và Hạ Hầu Vân cùng bật lên:
‐ Ngươi định trốn chạy ư?
Song song cùng xuất toàn lực, bốn luồng chưởng phong tấn kích vào giữa thân Lý Nhược Vọng. Bản lĩnh hai người quả là ghê gớm, bốn luồng chưởng lực chiếm một diện tích khá rộng, lại thêm Lý Nhược Vọng đã đoạt được Tiên Chi, tinh thần có hơi phân tán “bình” “bình” hai tiếng, Lý Nhược Vọng lãnh trọn bốn chưởng thất khiếu đều tuôn máu, thân hình như chiếc diều đứt dây văng ra xa hơn mười trượng rơi xuống giữa bầy khỉ nhỏ.
Khỉ là loại rất sợ lửa, chúng thấy trước cửa động lửa bốc lên ngùn ngụt lập tức hò hét nhau bỏ chạy tứ tán, đến khi thấy Lý Nhược Vọng bị trúng chưởng văng từ trên cao rơi xuống trong tay vẫn nắm chặt cây Tiên Chi, chúng ào tới tranh nhau giành giật cây quý ấy.
Giữa lúc hỗn loạn, hai luồng kình phong cuốn tới, Lưu Linh Hư và Hạ Hầu Vân đã song song phi thân đến nơi. Hai thân hình vừa rơi xuống đất, bọn khỉ rú lên nhào tới hai người, bốn chưởng cùng phát ra, tiếng khỉ rú thảm liên hồi, bọn khỉ liên tục ngã nhào, bọn chúng hình như nhận ra nguy hiểm, không dám nhào tới nữa lập tức gọi nhau chạy bay biến vào rừng.
Hai người Hạ Hầu Vân và Lưu Linh Hư vội vàng nhìn tới bàn tay Lý
Nhược Vọng, bỗng không ai còn thấy cây Tiên Chi mà lão họ Lý nắm trong tay đâu nữa, có lẽ nó đã rơi vào tay bọn khỉ con kia rồi. Hai ma đầu cùng hú lên hai hồi dài đồng thời đuổi theo bầy khỉ. Hơn trăm xác con khỉ bỏ lại không có con nào cầm Tiên Chi trong tay, không hiểu cái cây linh vật ấy đã biến mất đi đâu.
Cả hai cắm cổ phi hành bất giác đã vượt qua hai đỉnh núi.
Lưu Linh Hư nghe thấy tiếng hú ấy ngẩng đầu nhìn theo họ Hạ Hầu thấy hắn đang đứng trên đỉnh núi trước mặt nhìn lão vẫy tay...
[Thiếu một trang]
‐ Nhìn xem kìa, kia là người nào?
Nơi ấy cách Bài Vân động không xa, Lưu Linh Hư nghe nói nhìn kỹ quả nhiên thấy trước cửa động có ba bóng đen xuất hiện cõng ba người bọn Cưu Trượng Bà m Tam Nương bất tỉnh lên vai phi hành vào rừng, vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ nhân dạng ba bóng đen ấy ra sao. Lão họ Lưu nổi giận tự nghĩ: “Bọn nào lớn gan dám loạn động trước mắt lão phu?”.
Không nói một lời, thân hình lão triển khai như mũi tên rời cánh cung phi thân về phía Bài Vân động.
Đến trước cửa động không còn thấy bóng người nào nữa chỉ còn trơ lại một tảng đá lớn đè xuống bốn dải lụa viết chữ, lão đang định tiến lên lật đá lên coi bỗng nghe Hạ Hầu Vân nói sau lưng:
‐ Bọn nào liều lĩnh dám đùa giỡn trước mặt lão tiền bối?
Lưu Linh Hư nhấc tảng đá lên nhặt bốn dải lụa đưa lên đọc hàng chữ:
“Bản giáo đã đem ba người đi rồi, không nên đuổi theo”.
Dải thứ hai viết:
“Giáo hữu dự bị Bất Lão Thần Quân chớ nên chống lệnh Hắc Y giáo chủ!”.
Xem xong hai dải lụa ấy Lưu Linh Hư “hừ” lên một tiếng cười gằn:
‐ Hắc Y giáo chủ là cái quái gì, ai thèm là giáo hữu dự bị của chúng?
Lão vứa nói vùa đọc hàng chữ ở dải lụa thứ ba:
“Rất mong mời được Bất Lão Thần Quân gia nhập bản giáo! Hắc Y giáo chủ!”.
Lão đọc xong vò dải lụa trong tay rồi quăng xuống chân núi, một luồng gió thổi qua, những mảnh vụn bằng lụa ấy bay tứ tung trong gió núi. Còn giải lụa cuối cùng lão liếc qua trao lại cho Hạ Hầu Vân, dải lụa ấy viết:
“Nếu Thất Tuyệt chịu gia nhập bản giáo, sẽ có thể tránh được cái chết! Hắc Y giáo chủ!”.
Hạ Hầu Vân vừa cất dải lụa ấy vào áo vừa nói:
‐ Dòng chữ này chẳng khác nào Hắc Y giáo muốn khiêu chiến với Thất Tuyệt Võ Lâm!
Lưu Linh Hư hỏi:
‐ Hắc Y giáo chủ là ai? Giáo đàn đóng ở chỗ nào?
Hạ Hầu Vân đáp:
‐ Điều đó tai hạ cũng không biết rõ, tại hạ chỉ biết đó là một giáo phái mới thành lập, trong giáo có rất nhiều cao thủ, không biết lão tiền bối có ý muốn cứu bọn Cưu Trượng Bà hay không?
Lưu Linh Hư hơi trầm tư “hừ” một tiếng:
‐ Bọn ấy sống hay chết có liên quan gì đến lão phu, lão phu không thể lãng phí thời giờ vì bọn chúng nhưng lão phu quyết phải tìm hiểu xem bọn Hắc Y giáo kia là cái quái quỷ gì.
Vừa dứt lời, thân hình lão liền động, phi thân vùn vụt đi về núi trước mặt.
Hạ Hầu Vân nhìn theo bóng lão, thở phào nhẹ nhõm, lão ma đầu ấy công lực quả nhiên thâm hậu.
Lão Lưu Linh Hư hôm nay đến đây chỉ có mục đích tranh đoạt cây Tiên Chi quý báu nọ, nào ngờ uổng công, đang lấy làm hậm hực lại bị Hắc Y giáo chủ khiêu khích nên càng cáu giận, cắm cúi phi hành không bao lâu đã ra tới cửa núi.
Đột nhiên lão dừng cước bộ, cúi đầu trầm tư. Lão dự cảm hành vi của tên Hạ Hầu Vân kia rất khác thường, nãy hắn cố ý gọi lão vượt qua mấy đỉnh núi rời xa cửa động phải chăng để tạo điều kiện cho Hắc Y giáo dễ bề hành động.
Trầm tư hồi lâu, hốt nhiên như phát hiện ra điều gì, Lưu Linh Hư ngẩng cao đầu nhìn ra cửa núi, ngoài ấy có ba người vừa già vừa trẻ đang chầm chậm đi tới, đi đầu là một lão bà bà, sau lưng theo một thiếu nữ và tiểu cô nương.
Ba người ấy dần dần đến gần, lão bà cũng nhận ra lão họ Lưu bên ngoài có hình bên ngoài như một vị công tử, thoạt đầu bà lão cứ tưởng đó là Tôn Lan Đình nhưng khi đến gần mới nhận ra đó chỉ là một người lạ ước độ hai mươi năm hai mươi sáu tuổi.
Lão bà ấy chính là Kim Phát Man Bà Mạnh Ngọc Trân và hai đồ đệ. Vương Mai Sương và Quế nhi. Ba sư đồ xuống núi tìm hiểu về bọn Hắc Y giáo không được tin tức gì nay đành quay về núi.
Chỗ đứng của Lưu Linh Hư rất gần cổng Tam Thanh điện của phái Thanh Thành khiến lão bà Mạnh Ngọc Trân lầm tưởng đó là đồ đệ Thanh Thành, lão bèn lên tiếng nói trước:
‐ Các hạ phải chăng do chưởng môn nhân họ Ngô phái đến đón ta chăng?
Không biết “chưởng môn nhân họ Ngô” là ai nhưng Lưu Linh Hư vẫn đáp bừa:
‐ Vâng... vâng... Xin mời lão tiền bối!
Mạnh Ngọc Trân nhìn lên cái cổng tam quan viết ba chữ vàng Tam Thanh Quán, bà xoay người lại ra hiệu cho hai nữ đệ tử tiến vào giữa sân quán. Nhân lúc quay lại, Lưu Linh Hư đã kip vọt thân vào rừng biến mất, lão ma đầu này không muốn đụng độ với phái Thanh Thành ngay lúc này vì lão đang băn khoăn về hành vi của Hạ Hầu Vân. Giữa lúc ấy trong đại điện Tam Thanh Quán có tiếng vang ra như chuông ngân:
‐ Mạnh nữ hiệp giá lâm tệ quá, xin tha tội nghênh tiếp quá muộn!
Tiếng vừa dứt, một lão đạo sĩ mặc áo vàng râu tóc bạc xám lưng đeo trường kiếm bước ra vồn vã, lão đạo sĩ chính là chưởng môn đời thứ tám của phái Thanh Thành có pháp hiệu Nhất Biều Tử Ngô Huyền Thông. Ngô chưởng môn dẫn ba thầy trò vào đại điện rộng lớn. Sau khi an tọa, chưởng môn gọi đệ tử dẫn ba vị trưởng lão đến ra mắt Mạnh Ngọc Trân, đó là hai vị đạo nhân và một vị tục gia đệ tử, cả ba râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần xem ra còn rất tráng kiện.
Nhất Biều Tử Ngô Huyền Thông chỉ vào lão đạo sĩ gầy nhất, giới thiệu:
‐ Đây là nhị sư thúc của bần đạo Tĩnh Trần chân nhân Triệu Vô Cực.
Rồi lại chỉ tiếp một lão đạo sĩ thứ hai và một lão nhân tục gia đứng cạnh:
‐ Còn đây là tam sư thúc của bần đạo Hoàng Diệp chân nhân Lý Vô Vi và ngũ sư thúc Bạch Y Tẩu Vương Tử Hòa.
Thì ra ba lão nhân trưởng lão này trong Thanh Thành phái được xưng tụng là Thanh Thành Tam Lão.
Họ cùng an vị hàn huyên một lúc, Nhất Biều Tử Ngô Huyền Thông hỏi:
‐ Mạnh nữ hiệp đến tệ quán hôm nay không biết có gì chỉ giáo?
Mạnh Ngọc Trân đáp:
‐ Không dám, lão thân dẫn hai đồ đệ mạn du giang hồ, thuận đường về ghé lên đây xin bái yết chưởng môn và ba vị trưởng lão đây!
‐ Đa tạ nữ hiệp, ngoài lý do ấy xin hỏi còn lý do gì nữa chăng?
‐ Hắc Y giáo đang tung tin khắp nơi là sẽ tiêu diệt Tam Kỳ giết hết Thất Tuyệt, gần đây nghe nói chúng gây hấn với cả quý phái, chẳng hay quý phái có biết gì về tình hình của bọn Hắc Y giáo ấy không?
‐ Hắc Y giáo rất thần bí, không ai biết nội tình chúng ra sao, bần đạo cứ tưởng ắt nữ hiệp phải biết rõ hơn tệ phái chứ?
‐ Trước đây bốn tháng, lão thân may nghe bang chủ Cái bang cho biết Hắc Y giáo rất nhiều cao thủ, chúng còn chiêu dụ được khá nhiều lão ma đầu ẩn cư lâu năm, nhưng lão thân chỉ biết có thế, ngoài ra không biết gì hơn!
‐ Nữ hiệp đến đây phải chăng vì muốn trợ giúp tệ phái?
‐ Hắc Y giáo là kẻ thù chung, lão thân đâu dám nói hai tiếng “trợ giúp”.
‐ Mỹ ý của nữ hiệp tệ phái xin tâm lãnh nhưng vì chuyện giữa tệ phái và Hắc Y giáo không ai giúp gì được, nếu thật nữ hiệp có mối thâm thù với Hắc Y giáo xin cứ đi tìm chúng, còn nếu nữ hiệp không muốn đi, khi nào Hắc Y giáo tìm đến đây, bần đạo xin nữ hiệp chớ xen vào chuyện riêng của tệ phái và Hắc Y giáo.
Mạnh Ngọc Trân ngạc nhiên:
‐ Ủa! Chưởng môn nói vậy là Hắc Y giáo sắp đến đây ư?
‐ Họ sắp đến, vì an nguy của nữ hiệp, xin nữ hiệp cứ coi như là kẻ bàng quan được chăng?
‐ Được, lão thân coi mình như là kẻ bàng quan nếu Hắc Y giáo không trực tiếp khiêu chiến với lão thân.
Thời gian dần dần qua mau, họ ngồi trong đại điện bàn các chuyện mới xảy ra trong võ lâm, bất giác đã gần đến canh ba.
Ngô Huyền Thông bỗng xoay ra ngoài điện gọi lớn:
‐ Đến giờ rồi, hãy gọi họ vào đây cho xong việc!
Rồi đó, ngoài cửa xuất hiện sáu đạo nhân rồi chia ra ngồi hai bên, thì ra sáu người ấy đều là các sư đệ của Ngô Huyền Thông, sáu người kia vừa yên vị, chưởng môn họ Ngô liền hỏi:
‐ Hắc Y giáo sao chưa thấy đến?
Ngay lúc ấy một tiếng rổn rảng đáp lại ở bên ngoài:
‐ Sứ giả Hắc Y giáo đến từ lâu, đang chờ lệnh mời vào đây!
Ngô Huyền Thông lớn tiếng:
‐ Các hạ đã là đại biểu Hắc Y giáo thì xin mời vào!
Tên ấy hoàn toàn không thèm khách sáo, mạnh dạn ngang nhiên bước vào không thi lễ với một ai ngồi liền xuống ghế. Điều ấy thật khác xa với dự liệu của mọi người vì ai nấy đều nghĩ Hắc Y giáo đã khiêu chiến với cả võ lâm thì tìm đến đây tất phải là các cao thủ chứ đâu ngờ chỉ vỏn vẹn có một người mà lại là người không có võ công cao nhất trong Hắc Y giáo. Y chỉ là một tên trung bình có biệt hiệu Nhân Yêu Triệu Tú Nam.
Trước đây tên Nhân Yêu Triệu Tú Nam này võ công chỉ trung bình nhưng thiện dụng mê dược và rất háo sắc, không biết bao nhiêu thiếu nữ, phụ nhân đã thất thân hoặc táng mạng trong tay y.
Sau khi ngồi xuống, y cất giọng the thé:
‐ Các người chớ có khinh thường tại hạ, kẻ sĩ chỉ cần vắng mặt ba ngày đã đổi khác huống gì tại hạ vắng mặt trong giang hồ đã lâu, hiện tại tại hạ đã cải tà quy chính về Hắc Y giáo, được giáo chủ yêu quý truyền dạy võ công và cho giữ chức Tuần Sơn sứ giả kiêm phụ trách việc thu giữ vàng bạc, không biết hôm nay quý phái đã chuẩn bị đủ một vạn lạng bạc nạp cho Hắc Y giáo hay chưa?
Khi y nói, sư tỷ muội Vương Mai Sương quan sát y rất kỹ, đầu y tròn láng, mặt lại thoa phấn trắng sắc diện vừa xanh vừa trắng tuổi đã hơn bốn mươi tuổi, khi nói chuyện hai môi bẻ qua bẻ lại biểu lộ là một tên bất thiện.
Riêng Triệu Tú Nam, y vừa nói vừa...
[Thiếu một trang]
‐ Kẻ này bất thiện mong ba vị sư thúc cảnh giới giùm!
Thanh Thành tam lão nghe lệnh không nói một lời, nhẹ nhàng rút ra ngoài điện. Hai con mắt tham sắc của Triệu Tú Nam không rời Vương Mai Sương.
Ngô Huyền Thông thấy y quá lộ liễu vô sỉ, Mạnh Ngọc Trân nóng lòng động thủ trước, lão vội xen vào:
‐ Nhân Yêu, vàng bản phái đã chuẩn bị đủ, nhưng nếu chỉ có ngươi chúng ta không thể đưa ra, mong ngươi hãy gọi hết cao nhân đi cùng với ngươi xuất hiện để chúng ta được lãnh giáo mới đủ cho chúng ta tâm phục khẩu phục.
Triệu Tú Nam giật mình như tỉnh mộng xoay đầu lại cười gằn một tiếng lảnh lót nói:
‐ Bản giáo không muốn mất hòa khí hai bên nên mới đặc biệt phái tại hạ đến đây, các người chớ ngu dại. Chỉ cần một mình Triệu Tú Nam đây đủ khiến các người tâm phục khẩu phục rồi!
Ngô Huyền Thông không chịu kém:
‐ Ngươi chớ vội cuống ngôn, bản nhân đây muốn biết mấy năm vắng bóng ngươi đã luyện được tuyệt kỹ gì?
Nhân Yêu Triệu Tú Nam the thé:
‐ Hay lắm, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, đừng trách Hắc Y giáo ta độc ác, bây giờ có thể nói thẳng cho ngươi biết, nếu mỗi năm các ngươi đem vàng bạc nạp cho Hắc Y giáo đầy đủ may ra còn yên thân, ngược lại, Triệu Tú Nam ta sẽ phụng lệnh tiếp nhận ngôi vị chưởng môn Thanh Thành phái thay cho ngươi đấy!
Ngô Huyền Thông nổi giận:
‐ Hừ! Đồ ăn nói vô lễ, chúng ta sẽ xem ai cao ai thấp!
‐ Được lắm!
Rầm một tiếng, y lật đổ các bàn trước mặt nhảy vọt ra chỉ vào mặt Ngô Huyền Thông the thé quát:
‐ Lão tạp chủng kia, muốn chúng ta tỷ thí trong đại sảnh hay ở ngoài sân?
‐ Mời ra ngoài sân!
Triệu Tú Nam không đáp, thân hình đã phi ra đại điện. Nhất Biều Tử Ngô Huyền Thông và sáu sư đệ cũng liên tục phóng thân vọt ra theo. Mạnh Ngọc Trân và hai nữ đệ tử cũng vội theo ra sân.
Triệu Tú Nam ngang ngược chỉ vào mặt Ngô Huyền Thông:
‐ Lão tạp chủng có giỏi tới gần đây!
Ngô Huyền Thông đang định bước lên nhưng sư đệ Nhất Bình Tử vội kêu:
‐ Chưởng môn nhân dừng bước, đối phó với tên dâm tặc này hà tất phải cần sư huynh động thủ, để đó sư đệ bắt sống y cho!
Vừa nói trường kiếm vừa bật kêu ngân nga rút ra khỏi vỏ bước vào đấu trường, Nhân Yêu Triệu Tú Nam thấy đối phương tay trái cầm kiếm, tay phải bắt quyết khí độ an nhàn mặt đầy vẻ nghiêm túc, y biết đối phương tuy ngoài miệng đại ngôn như thế nhưng thực sự không hề khinh địch. Nhất Bình Tử tay tả nâng kiếm ngang vai, tay phải bắt ấn quyết chỉ thẳng về trước sau đó lại hướng về hữu đưa ngang cùng với vai trái lập thành một đường thẳng với chữ “nhất” đó là chiêu thế khởi đầu của kiếm pháp Nhất Tự kiếm đã từng làm cho Thanh Thành kiếm pháp danh chấn võ lâm, chớp nhoáng hai cánh tay Nhất Bình Tử gập cong lại, kiếm quang chuyển động biến thành tay hữu cầm kiếm, tay tả bắt ấn quyết, miệng quát lớn:
‐ Mời!
Ấn quyết tay trái vừa bung ra, kiếm tay phải chớp nhoáng đâm thẳng ngang với vai thành hình chữ “nhất”, mũi kiếm rung mạnh biến thành hàng chục ánh sao đâm thẳng tới ngực Nhân Yêu Triệu Tú Nam.
Đại hành gia xuất thủ liền biểu lộ bản lĩnh. Nhất Bình Tử vừa bắt đầu hai chiêu thức Triệu Tú Nam đã thấy rõ công lực đối phương là thâm hậu, tạo chỉ kiếm thuật cao minh, không dám sơ hốt y lập tức vận âm công lên bảo vệ thân thể. Nói thì chậm, sự thực rất mau, trường kiếm Nhất Bình Tử vừa điểm tới, lập tức Triệu Tú Nam đã dồn âm công lên ngực không thèm né tránh cứ đưa ngực ra đỡ. Đầu kiếm Nhất Bình Tử đâm tới chỉ có cảm giác như bị một bức tường vô hình ngăn cách lại, hắn cả kinh vội vận hết huyền môn cương khí dồn lên mũi kiếm đâm mạnh vào bức tường vô hình ấy.
Triệu Tú Nam đột nhiên có cảm giác kiếm lực đối phương mạnh thêm, âm công cơ hồ không chống cự nổi, y vội hít một hơi chân khí, âm công đẩy mạnh hơn cho ngang bằng sức mạnh đối phương. Hai bên tương trì cầm cự một lúc, đồng thời cùng bật ra tiếng “hừ” lạnh lẽo, cùng tự bước lui lại một bước. Cả hai vừa lui lại bước lên, kiếm khí Nhất Bình Tử như một mống cầu vồng, liên tiếp xuất từng chiêu trong Nhất Tự kiếm ra thi triển. Triệu Tú Nam cũng khai triển chưởng pháp quái dị mà y mới học được, thân hình như gió, chưởng ảnh tung hoành, trong vòng kiếm quang của Nhất Bình Tử y vẫn tiến thoái ung dung lúc công lúc thủ.
Ở bên cạnh Nhất Biều Tử Ngô Huyền Thông ngấm ngầm kinh hoảng không ngờ chỉ mấy năm vắng bóng họ Triệu đã học được võ công lợi hại thế, bất giác lão lấy làm lo lắng cho người sư đệ.
Hai người ác đẫu đã quá trăm chiêu bất phân thắng bại, Triệu Tú Nam đã nổi máu hung ác, y hú lên một tiếng the thé xuyên không trung vọt lên cao, tiếng sắc nhọn rất khó nghe. Tiếng hú the thé ấy vừa cất lên từ xa xa cũng có tiếng hú the thé đáp lại, chưa dứt tiếng hú ấy đã lại xuất hiện một bóng người trên nóc nhà.
Trên nóc nhà có tiếng quát của Hoàng Diệp chân nhân Lý Vô Vi:
‐ Tên nào đó? Xuống đi!
Tiếp đó là hai tiếng “bình” “bình” từ trên nóc nhà rơi xuống hai người nhưng không phải là địch nhân mà là Hoàng Diệp chân nhân và Bạch Y Tẩu, toàn thân hai người đã bị trọng thương rơi xuống đất bất động.
Ngô Huyền Thông thấy đối phương quá hung ác tự biết hôm nay Thanh Thành phái khó tránh khỏi được kiếp nạn liền gầm lớn:
‐ Rút kiếm!
Kiếm quang chớp chuyển liền thành những tiếng ngân kinh người. Ngô Huyền thông và năm sư đệ còn lại nhất tề rút trường kiếm khỏi vỏ. Ngô Huyền Thông quắc mắt nhìn lên nóc nhà, trên ấy có một lão phụ nhân áo đen đứng sừng sững tay cầm Cưu Đầu trượng hình dạng rất hung ác dễ sợ. Ngô Huyền thông động tâm, không biết lão phụ nhân ấy là ai đang định cất tiếng hỏi bỗng thấy lão phụ ấy xoay lại đẩy ra một người chính là Tĩnh Trần chân nhân Triệu Vô Cực. Lão họ Triệu ấy khúm núm:
‐ Lão đạo không ngờ công lực cao đến thế lại là Cưu Trượng Bà m lão tiền bối!
Ngô Huyền Thông giật mình kinh sợ, trước đây lão cũng đã từng nghe sư phụ nói qua lão ma đầu này đã quy ẩn gần bốn mươi năm không ngờ xuất hiện ở đây. Đang suy nghĩ bỗng nghe sau lưng có tiếng rú thảm, lão chưởng môn vội xoay thân lại thấy sư đệ Nhất Bình Tử đã bị đánh văng bật ra rơi xuống đất chết ngay lập tức.
Thì ra trong lúc ác đấu Nhất Bình Tử phân tâm nhìn lên nóc nhà lập tức lộ sơ hở, sau đó lại nghe Cưu Trượng Bà xuất hiện, Nhất Bình Tử càng hoảng loạn, kiếm pháp hơi chậm một chút. Triệu Tú Nam nhân cơ hội ấy đập chưởng trúng Thiên Linh cái hắn vỡ nát sọ não chết liền tại chỗ.
Đang lúc Ngô Huyền Thông bi thảm bởi cái chết của sư đệ bỗng nghe “bộp” một tiếng, sư thúc Tĩnh Trần chân nhân đã bị quăng xuống đất, thế nhưng lão không hề bị thương vì vừa chạm đất lão đã tung thân đứng dậy thẹn đỏ mặt.
Cưu Trượng Bà m Tam Nương vẫn đứng trên mái nhà nói vọng xuống:
‐ Vì ngươi lần này biết bản lĩnh Lão Bà Tử nên Lão Bà Tử tha chết cho một lần đó!
Dứt lời chẳng thấy thân hình lão bà di động gì cả người như người đá rơi thẳng xuống đất êm không một tiếng động. Sau khi lão bà đã rơi xuống đất, trong lúc vô ý Vương Mai Sương nhìn lên mái nhà, cái nhìn ấy khiến toàn thân nàng run lên vì ngay lúc nàng nhìn lên giữa song mái nhà có hai con mắt hiện ra chăm chú nhìn nàng, hai con mắt ấy khá quen thuộc với nàng khiến nàng càng run sợ.
Nàng kêu lên:
‐ Sư phụ nhìn kìa, hai con mắt đó lại xuất hiện.
Mạnh Ngọc Trân nhìn lên mái nhà nhưng cặp mắt đã biến mắt, lão bà trừng nhìn Vương Mai Sương một cái. Bấy giờ Cưu Trượng Bà m Tam Nương đã đứng sừng sững giữa sân:
‐ Chưởng môn nhân, bây giờ ngươi chỉ còn hai con đường, một là hãy nạp một vạn lương vàng từ nay ngươi sẽ được Hắc Y giáo bảo vệ, hai là ngươi hãy nhường ngôi vị chưởng môn cho Tuần Sơn sứ giả Triệu Tú Nam.
Nhất Biều Tử tự biết mình không phải đối thủ của Cưu Trượng Bà, nhưng vì thể diện chưởng môn nhân, lão liền quyết đoán quay lại nhìn các sư đệ:
‐ Các vị sư đệ, nhị vị sư thúc bị thương không nhẹ, hãy mau đem hai sư thúc vào hâu viện lo liệu giùm.
Lão có ý ngầm bảo các sư đệ hãy đào tẩu để tránh kiếp nạn sư môn bị tận diệt, bảo lưu được tinh hoa Thanh Thành phái và sau này còn cơ hội báo thù rửa nhục.
Cưu Trượng Bà m Tam Nương hoành ngang đầu trượng chặn đường của chúng nhân Thanh Thành phái, lão bà quát:
‐ Khoan đã, đợi ta giải quyết xong chuyện ở đây rồi muốn đi đâu thì đi, hai lão già ấy chưa sao đâu, ta bảo đảm chúng chưa chết!
Ngô Huyền Thông nổi giận gầm to:
‐ Lão ma đầu, bản tòa có thể chết ngay tại đây chứ không thể chịu nhục, dù biết lấy trứng chọi đá cũng liều mạng với lão ma đầu một phen. Tiếp chiêu đây!
Trường kiếm lập tức rung lên, thế kiếm hết sức nhanh nhẹn quét tới bên hữu Cưu Trượng Bà vẽ thành đóa hoa kiếm lớn, giữa kiếm hoa điểm thành nhiều nhụy hoa rít lên những tiếng “ong”, “ong” đâm thẳng vào sườn phải đối phương. Cưu Trượng Bà m Tam Nương vốn không coi Ngô Huyền Thông vào đâu, lão bà quát lên một tiếng quái dị, trượng trong tay phải rít gió đập tới cổ tay cầm kiếm của Nhất Biều Tử, đồng thời tau trái lão bà chỉ vào mặt Mạnh Ngọc Trân quát:
‐ Lão bà này có phải Mạnh Ngọc Trân?
Mạnh Ngọc Trân đáp:
‐ Chính là vãn bối!
Nào ngờ Nhất Biều Tử Ngô Huyền Thông là một chưởng môn nhân tất công lực kiếm thuật phải có chỗ hơn người. Cưu Trượng Bà không buộc họ Ngô lui lại được, lão di thân hoán vị chuyển về sau lưng của Cưu Trượng Bà trường kiếm vừa kéo vừa chém vào thân trượng định chém ngay tay cầm trượng của đối phương.
Cưu Trượng Bà đứng im bất động, tay phải thu về sau, trượng tách rời khỏi tay hay tấc, đầu trượng chúi xuống quét thân dưới Nhất Biều Tử, ngay lúc ấy “xoẹt” một tiếng, kiếm của Nhất Biều Tử vượt qua tay.
Trường kiếm vừa vượt qua, Cưu Trượng Bà nhấc trượng chậm lại, thủ pháp mau, khéo, tuyệt, khiến cả Mạnh Ngọc Trân đứng bên cạnh kinh ngạc đến ngẩn người.
Tuy Cưu Trượng Bà đang động thủ nhưng miệng vẫn quát hỏi Mạnh Ngọc Trân:
‐ Trong Võ Lâm Thất Tuyệt quả có Nhất Tuyệt mò tới đây, báo cho ngươi biết, ngươi cũng chỉ có hai con đường thôi, một là chết hai là phải gia nhập bản giáo.
Mạnh Ngọc Trân đáp:
‐ Cả hai con đường ấy xin thứ cho vãn bối không thể theo được, hãy đợi tiền bối và Ngô chưởng môn động thủ xong vãn bối xin hầu tiếp tiền bối.
Bấy giờ Ngô Biều Tử Ngô Huyền Thông phải rạp hẳn toàn thân xuống, tránh chiêu Cưu Trượng Bà. “Vút, vút, vút” ba tiếng, lão liền thi triển tuyệt chiêu liên hoàn tam kiếm trong Nhất Tự kiếm, chiêu thế này có tới ba tầng ngân quang liên tiếp, như ba đợt sóng lớn, như vạn đóa hoa cùng nở một lúc, trong lớp kiếm quang lại lóe ra tầng tầng cương khí thực là mười phần uy lực lợi hại vô cùng.
Cưu Trượng Bà hú lên the thé, trong tiếng hú thân hình lão bà chuyển mau, trượng thế cuốn lại thành một vòng đen xám thọc vào tầng kiếm quang, công lực lão bà cực thâm hậu, tầng cương khí của kiếm quang không hề đánh bật được Cưu Đầu trượng, hai vũ khí chạm nhau, Nhất Biều Tử bị chấn động phải lui lại năm bước.
Sử dụng kiếm kỵ nhất là trực tiếp chạm vào vũ khí đối phương, vừa rồi Nhất Biều Tử định lợi dụng cơ hội đối phương đang bận tâm đối đáp với Mạnh Ngọc Trân, vận hết cương khí toàn thân dốc kiếm định đánh rới trượng đối phương, nào ngờ lộng xảo thành xuyết, trái lại chính lão lại bị đau nhói hai tay cơ hồ không cầm nổi kiếm nữa.
Ngô Huyền Thông liên tục lui lại, nhất thời ngẩn người, Cưu Trượng Bà không thèm truy kích, lão bà hoành ngang Cưu Đầu trượng chỉ đầu trượng vào mặt lão họ Ngô quát mắng:
‐ Lão tạp chủng, dù ngươi có mọc thêm hai tay nữa cung không thê cầm cự quá ba chiêu, hiện tại ta tạm tha cho ngươi, may chạy cút đi cho khuất mắt.
Nhất Biều Tử Ngô Huyền Thông gầm lên:
‐ Lão ma đầu, ngươi khỏi cần nhân đạo, hôm nay bản tòa không thiết sống nữa!
Cưu Trượng Bà m Tam Nương bật cười quái dị:
‐ Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi, trong vòng ba chiêu ta sẽ cho ngươi chết!
Bầy giờ Nhất Biều Tủ đã quyết liều mạng, trường kiếm rung lên, lão đạp vào trung cung chấn rung đầu kiếm đâm thẳng tới ngực Cưu Trượng Bà.
Lão bà tránh thân sang bên cho kiếm vọt qua, Cưu Đầu trượng quét mạnh xuống hai đùi đối phương, cát bụi bay mù, thanh thế cực uy mãnh. Nhất Biều Tử không hề tránh né, chân phải lão chỉ hơi nhảy lên, trường kiếm rít mạnh đâm thẳng vào vai trái lão ma đầu.
Cưu Trượng Bà thấy đối phương liều lĩnh bật tiếng cười quái dị, Cưu Đầu trượng giật mạnh về, thân hình cúi xuống về trước đợi kiếm vượt qua đầu mới chuyển thân như chớp tay tả xuất trảo chụp xuống chân địch nhân kéo mạnh,
Nhất Biều Tử chưa kịp kêu to người đã ngã ngồi xuống đất.
Nhất Biều Tử nghiến răng thở dài giơ cao kiếm định chém vào đầu mình.
Bỗng nhiên cổ tay lão đau nhói, “keng” một tiếng trường kiếm rơi xuống đất, nguyên vì Mạnh Ngọc Trân đã dự phòng trước vừa thấy lão rơi vào thế bại lập tức phi thân tới, Long Đầu trượng văng ra điểm vào ma huyệt Ngô Huyền Thông.
Đồng thời bên cạnh nhảy ra hai người chính là hai sư đệ Ngô Huyền Thông, một người nhặt kiếm, một người dìu họ Ngô lên ra khỏi đấu trường.
Cưu Trượng Bà cười gằn:
‐ Ta cho các ngươi thời gian suy nghĩ cho kỹ, hôm nay nếu không đầu hàng thì phải chết, không quyết định không được!
Nói xong chuyển quay về Mạnh Ngọc Trân:
‐ Ngươi cũng vậy, lại gần đây chúng ta thử qua vài chục chiêu để ngươi tâm phục.
Từ khi Cưu Trượng Bà xuất hiện, Mạnh Ngọc Trân biết mọi việc hôm nay coi như bị dồn vào thế cực hiểm, chẳng những không giúp gì được ai mà chính bản thân cũng khó giữ, bây giờ lại nghe đối phương muốn động thủ, lão bà vội ngầm vận khí bươc lên một bước:
‐ Xin được lãnh giáo!
Cưu Trượng Bà hoành ngang đầu trượng:
‐ Lão bà tử, tiến lên!
Mạnh Ngọc Trân đặt đơn chưởng trước ngực cung thân trước mặt Cưu Trượng Bà:
‐ Vãn bối xin đắc tội!
oOo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...