Vô Tự Thần Bi

***
Hôm ấy trời đã hoàng hôn, phương tây ánh nắng chiếu vẫn còn lẻ loi.
Trên sông Gia Lăng dĩ nhiên ánh đèn chài lưới đều đã thắp sáng, lửa đèn chiếu xuống dòng sông thành vô số vảy sáng lâp lánh.
Bên sông có một tòa tửu lầu trên ấy có một lão già râu tóc bạc phơ đang ngồi uống rượu một mình nhìn ra sông trước, lão già có uy võ kinh người. Bỗng cầu thang lầu rung lên vì nhiều bước chân, đầu tiên xuất hiện bốn nhân vật có dáng như người hầu, sau lưng tiếp theo là hai lão nhân trên dưới sáu mươi. Tửu bảo vừa nhìn thấy họ lên lầu lập tức tươi cười nghênh đón:
‐ Tất cả đã chuẩn bị xong đang đợi các khách quan giá lâm.
Hắn mời sáu người vào một bàn có trải khăn tươm tất sạch sẽ:
‐ Kính mời khách quan an vị!
Cái bàn ấy tròn rộng đã bày sẵn bát đũa rất tinh khiết. Một lão nhân trong bọn nói:
‐ Dẹp hết bát đũa này ra chủ nhân ta đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Tửu bảo vâng dạ liên hồi thu dọn tất cả bát đũa bày sẵn, một lão nhân khác mở cái bao mang theo bên người dọn ra. Cầu thang lầu lại rung lên trước tiên hai tiểu đồng bước lên, cả hai mặc một bộ quần áo màu tía mặt mũi vô cùng lanh lợi, một tiểu đồng ôm theo thanh trường kiếm và đứa ôm cây đàn cổ. Hai tiểu đồng ấy vừa đến sáu người lên trước liền nghiêm hẳn sắc mặt thòng tay cung kính chờ đợi.
Theo sau hai tiểu đồng là một vị công tử, công tử ấy bước lên liếc mắt nhìn lão già râu tóc bạc phơ uống rượu một mình y hơi có vẻ giật mình kinh ngạc. Vị công tử ấy chỉ độ hơn hai mươi một chút, sắc diện vô cùng thanh tú hai mắt ẩn hiện có ánh thần quang chứng minh hỏa hầu nội công hơn người. Lão nhân ngấm ngầm kinh dị vì nội công vị công tử này so với tuổi tác không hề tương xứng chút nào nhất là diện mạo của y có nét gì quen thuộc lắm nhưng ta không nhớ y là ai.
Vị công tử ấy vừa ngồi xuống các người hầu cận đã gọi dọn đồ ăn, y ăn chớp nhoáng rồi gọi gia nhân xuống lầu, thái độ rất kỳ dị và thỉnh thoảng lại liếc lão nhân mỉm cười mơ hồ. Lão nhân lấy làm lạ vội vã trả tiền bước theo ra ra cửa cầu thang. Nhìn xuống đã thấy vị công tử nọ bước lên kiệu do bốn gia nhân khiêng chạy như bay về phía bắc.
Bấy giờ trời đã tối đen, lão già ra khỏi trấn liền triển khai thân pháp người như mũi tên bắn khỏi dây cung phi thân vùn vụt đuổi theo một lúc mà vẫn không thấy đoàn người khiêng kiệu đâu, lão hà một tiếng thân hình chậm lại, tự nghĩ nơi đây đã gần núi Nga My dù cho không đuổi kịp sao không lên núi thăm sư đệ Thanh Dương chân nhân một phen? Thì ra lão là một trong Võ Lâm Thất Tuyệt Phan Vân Tẩu Chu Thục Tuyền, lão là đệ tử tục gia của phái Nga My, nếu luận về võ công trong môn phái lão đứng vào hàng cao thủ đệ nhất nhưng vì phái Nga My không truyền ngôi chưởng môn cho đệ tử tục gia nên phải đành để sư đệ là đệ tử đạo gia Thanh Dương chân nhân nối ngôi chưởng môn.
Bình thường lão rất thích du lãm giang hồ ít khi về núi, lần này lão từ xa trở về lại đúng lúc gặp bọn người kỳ dị nọ xuất hiện gần chân núi. Lão ngoặt về hướng Nam, đi được chừng mười dặm trước mặt cây cối chằng chịt, dãy lâu đài Nga My nằm ở cuối tầm mắt, khi đi qua một gốc cây lớn bỗng nhiên có một tiếng quát:
‐ Bắn!
Một luồng ngân quang bắn tới, Chu Thục Tuyền phất mạnh ống tay áo một mũi Nguyệt Nha Tiêu bị quét vọt lên trên không, tiếp sau gốc cây vọt ra một người, trường kiếm đảo lộn vây khốn lấy toàn thân Chu Nhược Tuyền.
Lão nhân không thèm tránh kiếm, lão vươn tay phải duỗi hai ngón tay kẹp trúng ngay thân kiếm đồng thời quát to:
‐ Huyền Chân, ngươi điên rồi sao mà không nhận ra ta?
Đối phương cũng nhận ra ngay lão bật kêu lên:
‐ Thì ra là sư bá quang lâm, xin tha tội đệ tử lỗ mãng.
Tên ấy chính là nhị đệ tử của Thanh Dương chân nhân là Huyền Chân đạo nhân, y vội thu kiếm cung thân xuống:
‐ Đêm nay trên núi có biến cố các đệ tử được lệnh cảnh giác, xin mời sư bá lên núi.
Chu Thục Tuyền chưa vội tra hỏi liền bước tới, dọc đường còn gặp hai chốt canh nữa đủ biết biến cố đêm nay rất nghiêm trọng, nếu không Thanh Dương sư đệ đâu có bố trí nghiêm ngặt đến thế?
Thoáng chốc đã đến trước cửa hạ viện Nga My, chỉ thấy hai cánh cổng mở rộng bên trong tối đen như mực và lặng im không một tiếng động. Chu Thục
Tuyền buột kêu ủa một tiếng nữa biến sắc mặt thân hình vọt mau vào. Vào đến trong sân nhìn Tam Thanh điện đã thấy Thanh Dương chân nhân ngồi khoanh chân giữa điện, hai bên có bảy tám người nữa vừa đệ tử tục gia vừa đạo gia đều là đệ tử đời thứ nhất của Nga My, ai nấy đều ngồi gục đầu tới sát ngực hình như đã chết từ lâu rồi, kinh dị nhất là trên mặt ai cũng có một tia nước vàng chảy xuống, hình như thi thể sắp bắt đầu rữa.
Chu Thục Tuyền hết sức kinh động, lão ngửa mặt hú một tràng dài vô cùng thê lương bi tráng chấn động cả ngàn cây nội cỏ trên núi. Hai mắt lão đỏ ngầu nghiến răng:
‐ Kẻ nào to gan dám giết sạch Nga My phái thế này?
Nói xong thân hình vội lướt về sau hạ viện tuần tra xem xét một vòng, trừ phát hiện thêm hai xác đệ tử Nga My trong hậu viện tuyệt không tìm ra một ai còn sống sót. Lão bước lại trước mặt Thanh Dương chân nhân kiểm tra kỹ các xác chết phát hiện ra toàn bộ chết vì một loại chỉ công, vết thương do chỉ công ấy tạo thành rất đặc biệt, với bản lĩnh là một trong Võ Lâm Thất Tuyệt mà lão vẫn không nhận ra đó là loại chỉ công gì.
Chợt lão ngẩng đầu lên nhìn thấy sau bức hoành đề ba chữ Tam Thanh điện có treo lơ lửng một tờ giấy phất phơ bay theo gió, thân hình lão vọt lên liền giật lấy tấm giấy xuống chỉ thấy mặt giấy viết:
‐ Tất cả đều chết vì Huyền Thiên chỉ hãy mau đi đi.
Chữ viết rất tháu chứng tỏ lúc viết rất gấp và bên dưới không hề ghi tên người viết và không biết do ai để lại.
Chu Thục Tuyền càng hoảng kinh! Ồ, đó là một tuyệt học đã thất truyền võ lâm đã lâu, hôm nay lại tái xuất hiện ở nơi đây. Chính đang lúc trù trừ, đột nhiên ngoài viện có một tiếng gầm lớn, thân pháp mau không thể tưởng nổi đã hiện ra năm tên bịt mặt đứng sừng sững trước cửa. Tất cả đều mặc áo đen tuyền chỉ để lộ hai con mắt sáng long lanh. Năm tên áo đen bịt mặt dàn hàng ngang trước mặt Chu Thục Tuyền, tên đứng giữa ra vẻ người cầm đầu bật tiếng cười quái dị:
‐ Lão sát phu, vừa rồi tiếng hú là của ngươi.
Chu Thục Tuyền đáp:
‐ Đúng vậy, phải chăng các ngươi đã dung Huyền Thiên chỉ giết môn nhân bản phái?
Tên bịt mặt đầu đảng cười hăng hắc:
‐ Lão sát phu không thẹn là một trong Võ Lâm Thất Tuyệt, đã nhận ra Huyền Thiên chỉ, bản sơn chủ đang muốn bỏ đi lại bị tiếng hú cầu hồn của ngươi giữ lại, ngươi chết cũng đáng lắm.
Chu Thục Tuyên trợn trừng hai mắt gầm to:
‐ Chớ có cuồng ngôn. Ta hỏi ngươi môn hạ Nga My có oán thù gì với ngươi mà các ngươi nỡ hạ độc thủ?
‐ Lão Thanh Dương tặc đạo và bản sơn chủ thù sâu tợ biển, đêm nay ta đến để trả mối thù cũ.
‐ Đồ chuột ngươi hãy báo danh tính đi, lão phu không giết kẻ vô danh!
Tên bịt mặt cười hăng hắc:
‐ Ngươi mà cũng xứng danh hỏi tên ta nữa ư?
Chu Thục Tuyên tức giận đến nỗi râu tóc đều lay động, lão gầm lên dữ dội:

‐ Đồ chuột hôi hám đêm nay chớ có thoát thân!
Dù quát vậy nhưng Chu Thục Tuyên dư biết đối phương bản lĩnh tuyệt kỹ, không dám khinh địch, lập tức lão đã vận cương khí lên toàn thân chuẩn bị xuất thủ. Tên bịt mặt cũng ngầm vận âm công, tay phải đưa lên ngang ngực đẩy
Huyền Thiên chỉ lên song chưởng chuẩn bị phát chiêu. Chính đang lúc ấy hai người cung giật mình, thu hồi kình lực nhất tề lùi lại ra sau một bước chuyển đầu nhìn ra cửa vì ngoài ấy có tiếng quát lớn:
‐ Hãy khoan động thủ!
Cùng với tiếng nhânh ảnh chuyển động phi thân vào hai lão già rơi xuống đất rất êm ái đứng giữa ngăn cách hai người. Hai lão già vừa ổn định cước bộ liền cung kính nhìn vọng ra ngoài kính cẩn:
‐ Mời sơn chủ vào!
Bốn tên nô bộc bước vào trước, tiếp theo là bốn đại hán thân hình cao lớn khiêng một cái kiệu trên ấy có một công tử tuấn tú, sau kiệu là hai tiểu đồng một cầm kiếm một cầm đàn.
Chu Thục Tuyên nhận ra liền, đó là bọn người lao gặp trong tửu lâu ven sông, trong bụng lấy làm lạ: “Vừa rồi tên bịt mặt tự xưng là sơn chủ, bây giờ hai lão kia cũng gọi vị công tử nọ là sơn chủ, chẳng lẽ có tới hai sơn chủ?”.
Đoàn người ấy vào đến sân liền dừng bước, vị công tử ấy không xuống kiệu, chỉ vào tên bịt mặt:
‐ Lão phu đến chậm một bước khiến môn hạ Nga My bị kiếp nạn, tám mươi năm trươc võ lâm vì Huyền Thiên chỉ quá âm độc từ khi Lãnh Diện Tú Sĩ bị lão thần tiên phế bỏ võ công võ lâm đã đồng ý không cho ai học Huyền Thiên chỉ, không ngờ đêm nay tuyệt kỹ ấy lại xuất hiện ở đây, ngươi học của ai? Nói mau!
Tên bịt mặt giật mình, tự nghĩ vị công tử kia tuổi tác bât quá chỉ hơn hai mươi tại sao lại tự xưng “lão phu”? Đột nhiên hắn nghĩ đến một người bất giác toàn thân chấn động nhưng rồi lại nghĩ: “Người ấy tuyệt tích giang hồ đã bốn mươi năm, nếu nói về tuổi tác không thể nào là y được”.
Hắn vội nói:
‐ Ngươi là người nào hãy báo danh tính!
Công tử ngửa mặt cười lớn:
‐ Ta chẳng ngại gì báo cho ngươi biết, lão phu là Lưu Linh Hư!
Câu ấy vừa thốt xong Chu Thuc Tuyên và năm tên bịt mặt nhất tề kinh dị buột miệng kêu thất thanh, tự động lùi lại ba bước. Thật là ghét của nào trời trao của nấy, lúc nãy tên bịt mặt chính nghĩ đến hắn quả nhiên chẳng sai chút nào, hắn chính là người bốn mươi năm trước nổi tiếng chấn động giang hồ với biệt hiệu Bất Lão Thân Hư Lưu Linh Hư, cứ theo truyền thuyết hắn từng vô ý ăn trúng một loại dị thảo nên trẻ mãi không già, khi xưa trong giang hồ hắn nổi tiếng lúc vui lúc buồn bất chợt và rất độc ác, hai đạo hắc bạch võ lâm đều coi hắn là nhân vật đáng sợ nhất.
Tên bịt mặt suy tính thầm: “Lão ma đầu này tái xuất giang hồ thật là lạ lùng, ta từ khi luyện được tuyệt kỹ thất truyền chưa có ai chống nổi ta, lẽ nào chỉ vì cái tên lão mà ta lại sợ?”.
Nghĩ đến đây hắn lấy lại đảm khí bước lên hai bước cười lạnh lùng hăng hắc:
‐ Lão ma đầu, tên của ngươi chẳng hù dọa được ta đâu, bản sơn chủ khuyên ngươi, ta với ngươi không thù không oán, ngươi chớ có xen vào chuyện của ta!
Lưu Linh Hư nhăn tít cặp lông mày:
‐ Lão phu không thể không xen vào chuyện này, ngươi học Huyền Thiên chỉ của ai? Nói mau!
‐ Bản sơn chủ nể niên kỷ của ngươi đã cao muốn tha ngươi tạm sống nốt chuỗi ngày tàn, ngươi lại muốn tìm chết chớ trách bản sơn chủ sao độc ác đấy nhé!
Bên thân Lưu Linh Hư có người cao giọng:
‐ Khải bẩm sơn chủ, cần gì phí lời với tiểu tử ấy, xin để tiểu nhân bắt sống hắn!
Vừa nói hai lão nhân song song nhảy tới chuẩn bị tấn công. Bên cạnh tên bịt mặt nhân ảnh cũng di động nhảy ra bốn tên bịt mặt khác đứng ngang trước mặt tên bịt mặt cầm đầu.
Lưu Linh Hư và tên bịt mặt cầm đầu cùng quát lớn:
‐ Lui về!
Tiếng gió phiêu động bọn người vừa nhảy ra lập tức bị đẩy lùi lại, Lưu Linh Hư giận quá hóa cười:
‐ Tiểu tử can đảm lắm, lão phu mong được lãnh giao tuyệt nghệ của ngươi.
Tên bịt mặt cầm đầu gầm lên “hay lắm” tay phải hắn giơ ngang ngực, hữu chưởng phát ra ngón trỏ bắn mạnh Huyên Thiên chỉ phát ra một luồng kình khí vô hình nhỏ như sợi tóc bắn tới Lưu Linh Hư.
Huyền Thiên chỉ quả là lợi hại, ngón tay hắn vừa động đối phương tức thì phản ứng nhanh nhẹn đến độ không có cách nào chống cự hoặc tránh thoát, nhất là chỉ pháp ấy rất độc chỉ cần hơi chạm vào da thit tức thời tắt thở không quá một giờ xác hóa thành nước.
Công lực Lưu Linh Hư tuy cao cường nhưng lão biết sự lợi hại của Huyền Thiên chỉ, tay đối phương vừa động, lão đã từ trên kiệu phi vọt lên trên không, thân pháp nhanh đến nỗi chúng nhân bên dưới không ai nhìn rõ lão đã vọt lên như thế nào, thân hình ở trên không trung, tay áo lão phất mạnh, một luồng kình khí mạnh như di sơn đảo hải ập đến tên bịt mặt.
“Xoẹt, bình” hai tiếng, Lưu Linh Hư rơi xuống chỗ cũ trên kiệu, trên không chỉ còn thừa lại một bóng đen vọt ra phía ngoài tường. Thì ra thân pháp lão tuy cực mau nhưng Huyền Thiên chỉ còn mau hơn, tuy lão có né tránh được chỉ pháp nhưng vạt áo dưới bị chỉ phong xé rách một mảng lớn.
Tên bịt mặt thấy kình khí ập tới, song chưởng liền đẩy mạnh ra định chặn đứng kình khí ấy lại, hai luồng kình khí và chưởng lực chạm nhau tức thời toàn thân hắn chấn động người hắn đảo thân nhẹ nhàng rơi xuống đất, tuy vậy cũng cách chỗ cũ bảy tám thước. Diện sắc Lưu Linh Hư nghiêm trọng lạnh lùng nói:
‐ Huyền Thiên chỉ quả nhiên danh bất hư truyền.
Tên bịt mặt bước về chỗ cũ đáp:
‐ Công lực lão ma đầu quả là thâm hậu!
Vừa lúc ấy ngoài viên có bốn bóng người phi thân vùn vụt vào, bốn tên cùng cung thân cúi đầu trước tên bịt mặt:
‐ Đệ tử cung thủ hạ đến chậm xin sơn chủ trừng phạt! Hiện tại chúng đệ tử đã bắt sống hết bọn đệ tử phái Nga My, xin chờ sơn chủ quyết định.
Tên bịt mặt cầm đầu xua tay:
‐ Ta thanh toán xong mối thù với Thanh Dương tặc đạo rồi các ngươi hãy lui về sau!
Khi bọn chúng nói chuyện với nhau chúng nhân nhất tề quan sát bốn người mới đến, trong ấy ba người ăn mặc giống hệt như năm tên kia, chỉ có một người khác hẳn là một thiếu thiên hai mắt sáng rực và rất anh tuấn. Thiếu niên ấy đảo mắy một vòng nhận ra ngay tình hình cục diện, chàng còn ôm quyền thi lễ với tên cầm đầu bịt mặt:
‐ Mong được tiền bối tương trợ vãn bối xin đa tạ, hãy cho vãn bối hỏi mấy vị Nga My phái đây về một vụ huyết án.

Tên bịt mặt hơi giật mình hỏi lại:
‐ Các hạ là ai?
Thanh niên cung thân:
‐ Con trai của Tôn Bá Dương, Tôn Lan Đình!
Tên bịt mặt càng kinh dị, hắn miễn cưỡng gật đầu:
‐ Nếu các hạ có việc cần cứ hỏi bọn đệ tử Nga My!
Tôn Lan Đình cung thân đa tạ xong quay lại quát:
‐ Xin mời Chu Thục Tuyền lão sát phu trả lời các câu tại hạ cần hỏi!
Nãy giờ Chu Thục Tuyền chưa hề có cơ hội động thủ, lão đang nóng nảy liền bước lên mấy bước đầu tiên lão chuyển thân thi lễ với Lưu Linh Hư:
‐ Việc đêm nay quan hệ tới vinh nhục tệ phái, xin đợi Chu mỗ giải quyết xong sẽ xin chịu tội với Thần quân sau.
Lưu linh Hư đảo mắt “hừ” một tiếng lạnh lùng:
‐ Ngươi cứ tùy tiện đâu có liên quan gì lão phu, lão phu đâu vì bang trợ chúng mà đến đây không cần phải được các ngươi cảm ơn.
Chu Thục Tuyền biết rõ lão ma đầu tuy tính khí thất thường nếu không cẩn thận sẽ biến thành kẻ thù suốt đời của của lão. Chu Thục Tuyền chuyển thân quay sang quát Tôn Lan Đình:
‐ Tiểu tử tránh ra, chưởng lão phu không đánh bọn tiểu sinh hậu bối.
Tôn Lan Đình vẫn đứng sừng sững không hề di động, hai mắt đầy uy lực chàng quát:
‐ Các hạ phải chăng là lão sát phu Chu Thục Tuyền?
Chu Thục Tuyền run lên vì giận dữ:
‐ Chính là ta!
Hai mắt chàng đỏ ngầu:
‐ Lão sát phu, phụ thân Tôn Bá Dương có hận thù gì với lão mà lão nỡ giết chết Thiên Nam Điếu Khách rồi bắt giữ phụ mẫu của ta? Đêm nay nếu như không trao trả phụ mẫu ta, lão chớ hòng sống sót!
‐ Việc của Tôn Bá Dương đã truyền tụng khắp giang hồ chẳng liên quan gì đến ta, tiểu tử định vu oan giá họa cho lão phu ư?
Tôn Lan Đình quát:
‐ Nói bậy lão sát phu chớ dùng xảo ngôn chối tội, theo lời đồn phụ mẫu ta đang bị giam giữ ở núi Nga My các ngươi đấy!
Giang hồ kinh nghiệm của Chu Thục Tuyền vô cùng phong phú, lão nghe qua biết ngay chàng bị lừa đảo, lão chỉ tay về phía tên bịt mặt đầu đảng nói:
‐ Bọn bịt mặt kia phải chăng là cùng bọn ngươi, cứ đáp cho thành thực để tránh lầm lẫn ngộ nhận.
‐ Cùng bọn hay không lão sát phu không cần biết!
Vừa dứt lời cước bộ chàng đạp vào trong môn tiến tới trung cung thi triển liền chiêu Thần Long Thăng Thiên đánh thẳng tới trước ngực đối phương. Chu Thục Tuyền phất mạnh ống tay áo đánh bật Tôn Lan Đình quát to:
‐ Dừng tay, Thần Long tôn giả Cốc Tang Điền là gì của ngươi?
‐ Lão sát phu chớ nói nhiều, đêm nay lão không chết thì ta chết!
Chàng lại lướt tới, tay trái xuất chiêu Thần Long Bái Vĩ tay phải xuất chiêu Hư Không Thanh Vân tấn công hai bên tả hữu. Chu Thục Tuyền thấy chàng toàn xuất chiêu tấn công chứ không thủ đúng là liều chết, lão nghĩ bụng: “Tiểu tử này xuất toàn chiêu số Thần Long chưởng pháp nhất định là đệ tử của Cốc Tang Điền ta không nên vì nhầm lẫn mà đả thương, nhưng y không biết thế nào cứ đánh mãi không thôi...!”.
Lão chưa kịp nghĩ hết ý, Tôn Lan Đình đã đảo lộn song chưởng đánh tới, bị cương khí bảo vệ lão phản chấn dội lại ngã xuống đất. Chu Thục Tuyền không truy kích theo, lão chuyển đầu nhìn tên bịt mặt cầm đầu:
‐ Bọn ngươi cần gì phải lừa bịp tiểu tử đến đây liều mạng, lão phu muốn lãnh giáo Huyền Thiên chỉ của ngươi lợi hại đến mức nào?
Tên bịt mặt cười sằng sặc:
‐ Lão sát phu hãy giải quyết chuyện ngươi cho xong đi. Một chút nữa bản Sơn chủ sẽ không để ngươi thất vọng đâu!
Bấy giờ Tôn Lan Đình mới từ dưới đất nhảy lên, chàng không thèm nói câu nào song chưởng thi triển Song Long Hý Thủy tấn công Chu Thục Tuyền.
Lão cao thủ Nga My phất tay áo quật lớn:
‐ Cút.
Tôn Lan Đình bị kình lực đẩy ngược lại, chàng cương ngạnh phiên thân ngược đến cố tấn công lần nữa. Chính đang trong lúc ấy ngoài cửa có tiếng người gọi lớn:
‐ Lan nhi dừng tay lại!
Từ ngoài ấy bước vào một lão nhân diện mục thanh tú để râu năm chòm, lão nhìn nhìn thấy Bất Lão Thần Hư bất giác giật mình gọi to:
‐ Lan nhi đến đây!

Tôn Lan Đình không dám trái lệnh vội quay lại bước đến gần lão nhân hai mắt rưng rưng:
‐ Sư phụ, phụ mẫu đệ tử hiện bị giam giữ ở núi Nga My này, xin sư phụ giúp con...
Lão nhân quát lớn:
‐ Im miệng!
Lão bước đến gần Lưu Linh Hư cung thân thi lễ:
‐ Phải chăng bốn mươi năm trước huynh đài nổi tiếng giang hồ là Bất Lão Thần Quân Lưu Linh Hư Lưu Sơn chủ?
Lưu Linh Hư đáp:
‐ Chính ta, Cốc Tang Điền nhận ra lão phu thật là nhãn lực khá lắm!
Cốc Tang Điền “hừ” một tiếng:
‐ Lần này Thần Quân tái xuất giang hồ vì việc gì?
‐ Lão phu yên tĩnh lâu quá nên muốn náo động giang hồ một phen xem hiện nay ai là cao thủ võ lâm.
Cốc Tang Điền quay lại Chu Thục Tuyên:
‐ Chu huynh là thân phận trưởng bối, sao lại giao đấu với tệ đồ?
‐ Lệnh đồ bị người lừa bịp, không phân phải trái cứ buộc lão phu xuất thủ, lão phu đâu có đả thương y!
Cốc Tang Điền lại hỏi:
‐ Phu thê Tôn Bá Dương có phải bị giam giữ trong Nga My sơn?
Chu Thục Tuyên giận dữ:
‐ Lệnh đồ tuổi trẻ vô tri, chẳng lẽ Cốc huynh cũng giống y hay sao?
‐ Nhưng lời của tệ đồ đâu phải bịa đặt vu vơ!
Chu Thục Tuyên nhăn tít hàng long mày:
‐ Nói như vậy việc của Tôn Bá Dương, Cốc huynh cũng cho rằng lão phu làm?
‐ Dù Tôn Bá Dương có bị giam giữ ở Nga My sơn cũng chưa chắc do Chu huynh chủ trương nhưng tất phải liên quan đến quý phái chứ!
Chu Thục Tuyên cả giận:
‐ Chớ nói bậy!
‐ Chu huynh khoan nổi giận, đêm nay nếu không giao lại phu phụ Tôn Bá Dương quyết chưa xong chuyên đâu!
Chu Thục Tuyên cố nén giận lạnh lẽo đáp:
‐ Việc của Tôn Bá Dương tuyệt không liên quan tới tệ phái, các ngươi vô lý tới đây náo động, trước đây lão phu tưởng lệnh đồ bị người ta lừa bịp bây giờ mới rõ các ngươi cùng một bầy với bọn bịt mặt kia thôi, Nga My phái xưa nay chẳng thù oán gì với các ngươi, đêm nay các ngươi lại lấy máu rửa hạ viện Nga My phái, nếu không trả lời minh bạch với lão phu, lão phu sẽ lấy máu rửa máu chớ không để các ngươi dễ dàng ra đi đâu.
Cốc Tang Điền giật mình:
‐ Hiện giờ Thanh Dương đạo trưởng đâu rồi?
Chu Thục Tuyên chỉ tay vào bọn người bịt mặt:
‐ Thanh Dương sư đệ và các môn đệ đều tử thương bởi Huyền Thiên chỉ của bọn chúng rồi.
Cốc Tang Điền nghe đến ba tiếng Huyền Thiên chỉ hiểu ngay sự việc đêm nay đã quá phức tạp lập tức quay sang hỏi Tôn Lan Đình:
‐ Bọn bịt mặt kia là do con mời đến trợ giúp đấy ư?
Chàng đáp:
‐ Đệ tử không quen biết bọn chúng, chỉ biết chung có ý muốn cứu phụ mẫu!
‐ Việc ấy làm sao con biết?
‐ Giữa đường đệ tử gặp bọn Kim Đỉnh Tam Thử, từ bọn ấy đệ tử biết đêm nay hạ viện Nga My sơn có việc này nên mới tìm đến đây.
Cốc Tang Điền quát:
‐ Bọn Tam Thử ấy là bọn bất tín, làm sao có thể tin lời bọn chúng được? Đây đúng là chỗ con thiếu hẳn kinh nghiêm giang hồ!
Lưu Linh Hư bực dọc càu nhàu:
‐ Câu chuyện thật là rắc rối, chúng ta đi!
Các bộ hạ của lão chuyển thân khiêng kiệu lập tức khởi hành. Chu Thục Tuyên vội gọi:
‐ Thần Quân khoan đã, Chu mỗ còn có điều muốn hỏi?
‐ Điều gì?
‐ Lúc nãy người treo giày dưới bảng Tam Thanh Quan phải chăng là Thần Quân.
‐ Có gì lạ? Ta cố ý cảnh giới các ngươi không được sao?
Lão quay đầu nhìn tên bịt mắt cầm đầu, gằn giọng quát to:
‐ Tiểu tử kia, đêm nay lão phu tạm tha tính mạng ngươi, sau đây một tháng trên Vu Sơn Thần Nữ Phong chúng ta sẽ gặp nhau ở đấy, hãy nhớ lấy?
Tên bịt mặt cười nhạt:
‐ Hay lắm! Đúng ngày ấy bản sơn chủ sẽ tới, lão ma đầu, lão nên cố giữa mạng lão đến tiết Trùng Dương.

Lưu Linh Hư không thèm đáp, lão quát lớn:
‐ Đi mau!
Đoàn người ra khỏi viên môn mất tích trong đêm tối. Chu Thục Tuyên quay sang Thần Long tôn giả Cốc Tang Điền:
‐ Đồ đệ Cốc huynh bị người lừa bịp, còn cấu kết với ác nhân đả thương môn hạ Nga My. Cốc huynh còn có cưỡng bào chữa, tiếp chiêu đây!
Hữu chưởng của lão theo tiếng nói phát liền tạo thành một luồng kình phong cuốn tới Cốc Tang Điền.
Cốc Tang Điền gầm to:
‐ Giỏi lắm!
Hữu chưởng đưa lên nghênh tiếp. Cả hai lão nhân này đều là nhân vật trong Võ Lâm Thất Tuyệt công lực hết sức thâm hậu, hai luồng kinh lực chạm nhau cuốn lên thành vô số luồng gió xoáy luân chuyển trong sân đồng thời một tiếng nổ lớn chấn động rung chuyển các phòng ốc thành những tiếng động liên tiếp, một cuộn gió cuốn cát bụi lên cao. Khi trận gió ấy tan dưới đất còn lại một cái hố sâu cả thước, vì hai người công lực tương đương nên đều đứng bất động tại chỗ.
Cốc Tang Điền tiếp xong một chưởng không hề phản kích, còn Chu Thục Tuyên râu tóc dựng ngược lướt thân tiến tới tiếp tục thi triển Bạch Viên chưởng là chưởng pháp tuyệt học trấn sơn của phái Nga My. Bạch Viên chưởng này gồm có một trăm lẻ tám thức bao gồm cả ba mươi sáu chiêu cầm nã thủ, hai pháp môn nhu hợp sử dụng, cực lợi hại nhất là lão lại là một trong Thất Tuyệt, uy lực khi thi triển càng phi phàm.
Cốc Tang Điền quát to:
‐ Chu huynh bức bách tại hạ đến thế, chớ trách tại hạ vô lễ!
Lập tức lão thi triển Thần Long chưởng pháp giao đấu với Chu Thục Tuyên. Hai cao nhân động thủ quả là ghê gớm, công lực cả hai đều đã đạt tới mức thượng thừa, nội lục toát ra, chưởng thế chấn động chung quanh khiến đất đá bay mù mịt, cây cối rung chuyển.
Cốc Tang Điền biết mình đuối về lý hơn đối phương, lại không muốn bị hiểu lầm nên thủ nhiều công ít, còn Chu Thục Tuyên quyết tâm báo thù toàn bộ chiêu thức là tấn công, thời gian kéo dài, Cốc Tang Điền bị ép vào thế hạ phong.
Chính vì vậy mà họ Cốc nổi giận, lão hú lên một tiếng dài, chiêu thức đột ngột chuyển từ thủ sang công. Thần Long chưởng pháp của lão xưa nay chưa gặp đối thủ, vừa mới biến chiêu lập tức phát uy lực, người lão biến thành con rồng, chiêu thức như giao long quẫy mình, hai bên xuất toàn chiêu công, trận đấu biến thành vô cùng ác liệt.
Đây là lần đầu tiên Tôn Lan Đình nhìn thấy sư phụ sử dụng Thần Long chưởng chính thức giao đấu với địch nhân, chiêu thức nào cũng ảo diệu vô cùng, chàng chăm chú theo dõi...
Bất tri bất giác hai lão Cốc và Chu đánh nhau gần một ngàn chiêu vẫn bất phân thắng bại.
Tên bịt mặt bên ngoài cuộc đấu âm hiểm:
‐ Thật là hiếm hoi khi được thấy Võ Lâm Thất Tuyệt động thủ tại đây!
Trong lòng hắn ngấm ngầm kinh dị vì võ công của họ, tự nghĩ nếu hắn không được giáo chủ truyền thụ cho mấy pháp môn tuyệt học chắc chắn chưa thể nào là đối thủ của hai lão già này,
Giáo chủ đã dặn đi dặn lại: “Khi lấy máu nhuộm Nga My sơn chỉ chấp nhận cho dùng Huyền Thiên chỉ, chưởng môn Nga My và bọn Võ Lâm Thất Tuyệt quan hệ tới việc mai đây bản giáo chủ bành trướng thế lực, lúc lỡ đụng độ bọn Thất Tuyệt ngươi chớ tùy tiện động thủ!”.
Tên bịt mặt quên sạch lời giáo chủ dặn dò, hắn định tâm lợi dụng cơ hội hai người đang động thủ định ra tay ám hại.
Nào ngờ Chu Thục Tuyên tuy động thủ nhưng mắt vẫn nhìn tám hướng, tai vẫn nghe bốn phương, lão hú lên một tiếng dài, tiếng hú lay động núi non bất tuyệt.
Tên bịt mặt hoảng hốt rống lên ra lệnh:
‐ Vây lấy chúng!
Nhân ảnh chuyển động, bảy tên bịt mặt lập tức tạo thành hình tròn vây lấy hai lão nhân đang động thủ với nhau.
Tên bịt mặt không chần chừ tay phải động chiêu liền, một luồng kình khí bắn thẳng về phía Tôn Lan Đình. Chàng chính đang tập trung toàn tinh thần xem cuộc ác đấu của sư phụ, chợt nghe thấy mấy tiếng “xoẹt” tiếp đó toàn thân chấn động người chàng văng vọt ra “bình” một tiếng chạm mặt vào bức vách huyết khí đảo lộn mắt tóe đom đóm.
Chàng vội ngưng thần điều tức đẩy chân khí đến “thập nhị tầng lầu” vẫn có cái cảm giác khí huyết nhộn nhạo nhưng may chưa đến nỗi thụ thương, chàng thò tay vào túi vải rút ra Phụng Trâm của phu nhân Si Tình cư sĩ tặng chàng, cái Phụng Trâm này là kỳ vật võ lâm, chính nó có khả năng khắc chế Huyền Thiên chỉ. Tôn Lan Đình đã bị chọc giận, chàng bật thân theo thế Tiềm Long Xuất Động phóng lại gần tên bịt mặt. Hắn thấy Huyền Thiên chỉ không đả thương được Tôn Lan Đình trong bụng lấy làm kỳ lạ, từ khi hắn luyện thành chỉ pháp cực độc này, trừ vừa rồi bị Bất Lão Thần Hư tránh được ra có thể nói là chưa hề gặp địch thủ, chỉ cần bắn chỉ phong, địch nhân chắc chắn táng mạng, hắn thấy Tôn Lan Đình lao tới, bật cười một chuỗi hắc hắc, hữu thủ giơ lên ngang ngực tụ công lực, các ngón tay duỗi ra Huyền Thiên chỉ lại bắn tới Tôn Lan Đình.
Trong một sát na chớp mắt trước khi hắn bắn chỉ có một tiếng rú thê thảm, một bóng đen từ đâu đó bay vọt tới trước mặt hắn, chỉ hắn vừa bắn chính trúng bóng đen vừa bay tới “bình” một tiếng, bóng đen bị đẩy dội ngược lại rơi xuống đất bất động. Tên bịt mặt giật mình thu lại chỉ công, khí lại trầm xuống đan điền rồi hơi nghiêng người chỉ phong bắn luôn ra một luồng nữa, chính vì vội, chỉ phong lệch qua xuyên thủng vạt áo của Tôn Lan Đình, đâm thẳng vào thân cây sau lưng chàng. “Soạt” một tiếng dài, chỉ phong xuyên qua thân cây thành một lỗ tròn nước vàng ứa ra, không lâu sau thân cây khô kiệt chết liền.
Tôn Lan Đình ngẩn người vì không ngờ chỉ công của tên bịt mặt quá lợi hại.
Thì ra hai cao thủ lão nhân đang động thủ bị bảy tên bịt mặt vây kín, mỗi người tự đánh một hư chiêu rồi lùi lại ba bước. Sau khi thu chiêu Cốc Tang Điền nhìn thấy Tôn Lan Đình bị tên bịt mặt cầm đầu bắn một chiêu Huyền Thiên chỉ đầu tiên, đến khi hắn chuẩn bị phát chỉ công thứ hai. Cốc Tang Điền quá lo cho sự an nguy của đệ tử, lão liền quát lớn chưởng phong ngưng tụ công lực cách không phát một chưởng về phía tên bịt mặt. Trung gian giữa Cốc Tang Điền và tên bịt mặt cầm đầu còn có hai tên bịt mặt bộ hạ khác, hai tên này lập tức bị chưởng lực họ Cốc đánh bật bay vọt về hướng tên bịt mặt cầm đầu. Chính nhờ vậy Huyền Thiên chỉ thứ hai của hắn bị chệch hướng chỉ xuyên thủng áo choàng và đánh gục cây sau lưng chàng.
Tên bịt mặt cầm đầu bốc lửa giận, hắn cười rú lên kinh dị:
‐ Hai lão sất phu, đêm nay yên ổn không muốn lại muốn tìm cái chết, bản sơn chủ sẽ thành toàn cho các ngươi, các ngươi có cần trăn trối gì cứ nói ra mau bản sơn chủ sẽ thỏa mãn lần cuối.
Cốc Tang Điền vuốt râu ngửa mặt cười lớn:
‐ Suốt đời Cốc mỗ chưa ai dám khinh thị đến thế, các hạ dám mục hạ vô nhân chắc không phải là hạng vô danh, có gan hãy nói ra tên tuổi cho tiện lão phu cầu siêu độ cho ngươi!
Tên bịt mặt cười hăng hắc:
‐ Xưa nay bản sơn chủ chưa hề để tên trong giang hồ, các ngươi hãy chịu khó xuống âm ty địa ngục sẽ biết!
Chu Thục Tuyên bị khiêu khích nổi giận:
‐ Tên tiểu tử giấu mặt, ta không có thì giờ nói nhiều, tiếp chưởng!
Chưởng ấy lão xuất toàn bộ công lực, tiếng rít như xé lụa, thế mạnh như di sơn đảo hải kình phong rợn người đập tới tên bịt mặt. Tên bịt mặt sơn chủ nọ khinh thường không thèm sử dụng Huyền Thiên chỉ, hắn vận khởi chân khí hữu chưởng phiên đảo, một luồng kình phong phát ra nghênh tiếp. Một tiếng “bình” dữ dội, Chu Thục Tuyên vẫn đứng tại chỗ còn thân hình tên bịt mặt lắc lư vài cái cuối cùng phải lùi lại nửa bước.
Cốc Tang Điền cười ha hả:
‐ Công lực ngươi bất quá chỉ có thế mà cũng dám khoa đại!
Cốc Tang Điền tuy nói vậy nhưng cũng không dám sơ sót, lão vận Thái Ất thần công tạo thành một bức vách chân khí chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Tên bịt mặt “hừ” một tiếng lạnh:
‐ Hãy tiếp thêm một chưởng nữa!
Tay hữu hắn đặt ngang ngực, sắp sửa phát động Huyền Thiên chỉ. Nhị Tuyệt ngưng thần tụ khí chuẩn bị nghênh tiếp chỉ phong đối phương. Chính ngay lúc ấy mọt tiếng rú lớn cất lên ở bên cạnh, tất cả vội nhìn tới, ai nấy tái mặt kinh dị quên cả động thủ.
Bên cạnh, một tên bịt mặt lui dần từng bước vào đấu trường, trước mặt hắn là một người bước chầm chậm đến gần hắn. Người ấy không ai khác chính là Thanh Dương chân nhân mà ai nấy đều tưởng là đã chết.
Đầu của chân nhân đã vỡ, cổ họng chảy đầy nước vàng, toàn thân cứng đờ hình dạng đáng sợ như một xác chết. Chúng nhân ai nấy kinh dị, bỗng soạt soạt hai tiếng hai môn đệ Nga My nữa cũng đã chết bỗng bật đứng dậy theo. Một tử thi bị vỡ nát vùng ngực ruột gan còn lòng thòng ra ngoài, còn một tử thi nát nửa đầu, chân nát nhừ một bên đồng thời từ từ di động về hướng hiện trường...
oOo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui