Vô Tự Thần Bi

***
Tôn Lan Đình kể lại cho Vương Mai Sương nghe chuyện của chàng.
Thì ra khi bị giam giữ ở trong thạch động, Phiếu Điểu Tiên Cô Hồ Tú Châu đã tìm tới, nàng ta tự nguyện thả Tôn Lan Đình ra. Khi chàng ra khỏi thạch lao không lẽ chàng lại bỏ đi một mình, chi bằng tìm cách cứu gã Ngô Tiêu Côn ra luôn một thể.
Chủ ý đã định, chàng quay về đường cũ nhưng tìm một lúc khá lâu chẳng phát hiện ra sơn động nào khác, chính cửa động mà chàng vừa thoát thân ra cũng chẳng biết ở chốn nào. Tự biết tìm nữa cũng uổng công, chàng đành nghiến răng phi hành về phía Kinh Tử Quan.
Cùng lúc với chàng thoát thân, Ngô Tiêu Côn bị Ủy Lão Lão điểm huyệt đã dần dần tỉnh lại, khi mở mắt ra họ Ngô chỉ thấy trước mắt có một phiến đỏ sực mùi lan xạ chẳng biết lạc vào nơi đâu. Ngô Tiêu Côn ngẩng đầu lên nhìn mới biết mình đang nằm trên một tấm thảm dày nhưng chẳng thấy Tôn Lan Đình đâu cả, chung quanh toàn màn lụa rủ che, ánh đèn từ ngoài rọi vào khiến nó biến thành màn hoa đào, thêm từng mùi hương cứ xông vào thơm ngát.
Ngô Tiêu Côn nhảy dậy, định thần nhìn màn trướng chung quanh, những tấm màn lục ấy rất mỏng, thêu đầy hoa đào vào giữa rừng hoa đào ấy có thêu nổi bật hai nam nữ khỏa thân đang quấn vào nhau.
Từ nhỏ Ngô Tiêu Côn vốn lớn lên với sư phụ giữa núi hoang chưa hề biết đến tình yêu nam nữ, gã đỏ bừng mặt nhưng vẫn không rời mắt nổi thân thể hai nam nữ khỏa thân thêu trên tấm màn lụa ấy. Bỗng mắt gã như hoa lên vì thấy thiếu nữ khỏa thân dường như gật đầu mỉm cười với gã, gã cả kinh nhìn kỹ lại, thiếu nữ khỏa thân dường như lay động vì gã thấy hai chóp ngực nàng rung rung trắng muốt như ngọc. Đó không phải thiếu nữ thêu trên lụa mà chính là người thật đứng bên ngoài, nàng ấy chẳng ai khác, chính là tam đệ tử của Ủy Lão Lão, Hồng Y Tiên Tử Dương Tuệ Trinh.
Ngô Tiêu Côn hơi giật mình nhưng hai mắt vẫn si ngốc nhìn dán vào thân Dương Tuệ Trinh. Nàng hơi cười bước chầm chậm vào trong màn lụa nói nhỏ:
‐ Ứ! Chàng nhìn gì mà nhìn kỹ vậy?
Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn dựa vào người gã. Bây giờ toàn thân Ngô Tiêu Côn nóng hừng hực, máu sôi lên sùng sục không thể nào ức chế nổi, đột nhiên gã rên nhỏ một tiếng như mèo thấy mỡ ôm chầm lấy nàng, Dương Tuệ Trinh buông chuỗi cười dòn, hai người quấn lấy nhau thật chặt, cuối cùng tất cả đều im lặng...
Lâu lắm, hai người đã mặc xong y phục chỉnh tề ôm nhau thì thầm, Hồng Y Tiên Tử Dương Tuệ Trinh gãi tay lên đùi gã nói nhỏ:
‐ Đàn ông các người đều thiếu kinh nghiệm như nhau.
Ngô Tiểu Côn hơi bĩu môi:
‐ Muội nói gì vậy, sao lại bảo ta thiếu kinh nghiệm?
Khi gã đến đây cùng lúc với Tôn Lan Đình, gã cũng là người đầy ngạo khí, nào ngờ gã quá bạc nhược, bây giờ đã biến thành một người hoàn toàn lệ thuộc vào nữ nhân, cam tâm làm tay sai cho Hồng Y Tiên Tử Dương Tuệ Trinh.
Nàng quyến rũ mê hồn:
‐ Nếu chàng muốn cùng em vĩnh viễn trở thành phu thê, chàng phải theo một điều kiện của em.
Ngô Tiêu Côn siết lấy người nàng:
‐ Đừng nói một điều kiện dù ta tan...
[thiếu dòng]
‐ Người ngoài muốn gia nhập Hắc Y giáo phải lập công ra mắt, bây giờ em có một việc giúp chàng lập công không biết chàng có chịu làm không?
‐ Việc gì thế?
Nàng nép sát tấm thân mềm mại vào người hắn thỏ thẻ nói:
‐ Thiếp muốn chàng hạ sát các sư phụ của chàng.
Ngô Tiểu Côn khẽ rùng mình nói:
‐ Ta... Ta làm sao làm được việc ấy? Hơn nữa ta... ta đâu phải là đối thủ của họ!
Dương Tuệ Trinh mỉm cười nói:
‐ Thiếp đâu buộc chàng phải động thủ với họ, thiếp sẽ đưa cho chàng một gói độc dược chàng chỉ cần tìm cơ hội thuận tiện hạ độc là xong.
Ngô Tiêu Côn hai mắt đờ đẫn đáp:
‐ Được... ta chấp nhận.

Nàng lại vuốt ve cơ thể hắn, hai người lại quấn chặt lấy nhau trong cơn say tình ái...
Hôm sau hai người vẫn quấn quít ái ân, đến ngày thứ ba Hồng Y Tiên Tử mới đưa một gói nhỏ và ngân bài cho hắn nói:
‐ Việc không thể chậm trễ, đây là gói độc dược của bản giáo, người trúng độc chết một cách từ từ hoàn toàn không thể bị phát hiện, việc sử dụng thế nào là dựa vào mưu trí của chàng, còn ngân bài là tín vật của bản giáo, sau khi thành công chàng hãy đến phân đà Lạc Dương đưa tín vật ra sẽ có người dẫn đi tham kiến giáo chủ.
Ngô Tiêu Côn vẫn còn lưu luyến nói:
‐ Lẽ nào nàng bắt ta lên đường sớm vậy ư? Sau khi ta đến Lạc Dương báo cáo, mai này chúng ta gặp lại nhau như thế nào?
‐ Nếu muốn làm phu thê với nhau lâu dài thì đành tạm chia tay một thời gian, tương lai gặp lại nhau bằng cách nào thì...
[thiếu 1 đoạn]
... mà còn chết ngay dưới chưởng của lão bà tử ta đây!
Dương Tuệ Trinh vội vàng chuyển thân cười với Ủy Lão Lão:
‐ Sư phụ bớt giận, huynh ấy sẽ lên đường ngay để con tiễn huynh ấy một đoạn.
Nàng liền nháy mắt cho Ngô Tiêu Côn, hai người dắt nhau ra ngoài động, nàng nhỏ nhẹ nói:
‐ Đợi khi nào chàng quay về, thiếp sẽ tìm một nơi yên tĩnh cách xa nơi sư phụ ở, chúng ta cùng chung sống không sợ bị làm phiền nữa, thôi chàng mau lên đường đi kẻo muộn.
Ngô Tiêu Côn không biết làm sao hơn, đành lên đường đến Kinh Tử Quan.
Hồng Y Tiên Tử đợi gã đi khuất liền buông tràng cười khanh khách quay trở vào động.
Ngô Tiêu Côn dừng chân ở tiểu trấn Kinh Tử Quan và suy nghĩ:
‐ Không biết theo Ủy Lão Lão nói ba vị sư phụ ta bị giam ở Phi Vân sơn trang có đúng không sao ta không thử dò xét thực hư xem sao!
Đang lúc chần trờ thì hắn bỗng nghe tiếng gọi từ phía sau lưng:
‐ Ngô huynh cũng đã thoát thân rồi đấy ư?
Hắn quay lại thì ra là Tôn Lan Đình liền buột miệng nói:
‐ Thì ra Tôn huynh còn thoát ra trước cả đệ.
Tôn Lan Đình thấy gã trốn thoát vui mừng nói:
‐ Đệ mới được thả ra hôm qua chưa dám đi xa vì còn đợi xem tình hình may ra tiếp ứng được cho huynh đài nào ngờ huynh cũng thoát ra sớm thế.
Ngô Tiêu Côn nghe hai tiếng được thả hắn tưởng hoàn cảnh hai người cũng giống nhau liền mỉm cười hỏi:
‐ Tôn huynh cũng bằng lòng việc thành hôn rồi à?
Tôn Lan Đình thở dài nói:
‐ Nói đến chuyện đó càng thêm xấu hổ, đệ hoàn toàn không chấp nhận việc thành hôn, nào ngờ Phiêu Diêu Tiên Cô bỗng nhiên nảy ra ý tốt thả đệ ra, phải chăng huynh đài cũng được Phiêu Diêu Tiên Cô thả ra?
Ngô Tiêu Côn không dám thú nhận chuyện của mình liền hàm hồ đáp:
‐ Đúng vậy đấy không biết Trương huynh có được thả ra chăng?
Tôn Lan Đình cười đáp:
‐ Hắn đã tự nguyện kết hôn, chúng ta không cần phải lo cho hắn nữa, bây giờ đệ có chút tin tức muốn báo cho huynh biết, hôm nay đệ có gặp mấy bằng hữu giang hồ và nghe tin sư phụ huynh Võ Lâm Tam Kỳ đã đến phân đà Lạc Dương của Hắc Y giáo khiêu chiến dưới vỏ bọc Bạch Y giáo.

Sau đó vài hôm họ đến Lạc Dương thì nghe tin Hắc, Bạch nhị giáo ước hẹn quyết đấu tại Manh Sơn. Tôn Lan Đình nghe thêm mới biết Nam Bắc Song Tẩu và Võ Lâm Tam Kỳ đều là người của Bạch Y giáo nhưng điều làm chàng vui mừng nhất chính là tin Vương Mai Sương là giáo chủ Bạch Y giáo.
Nhân đó chàng liền cải trang làm người bịt mắt đến Manh Sơn giúp hôn thê. Khi Tôn Lan Đình kể hết mọi chuyện cho Vương Mai Sương nghe, còn chuyện của Ngô Tiêu Côn thì chàng hoàn toàn mù tịt nên sau này khi nghe tin Võ Lâm Tam Kỳ bị hãm hại họ vẫn không thể nào đoán ra thủ phạm chính là Ngô Tiêu Côn.
Nghe Tôn Lan Đình kể chuyện xong, Vương Mai Sương giận dữ nói:
‐ Cái con hồ ly Phiêu Diêu Tiên Cô Hà Tú Châu này đúng là đồ mặt dày lẳng lơ sau này muội phải cho nó biết tay.
Tôn Lan Đình biết nàng đang nổi máu ghen liền than:
‐ Qua sự việc ở Kinh Tử Quan khiến ta hiểu thêm về thế thái nhân tình, ta cho rằng một người xấu cũng có lúc làm được việc tốt và một người tốt cũng có khi làm chuyện xấu, thiện ác ở tại lòng người, thường chỉ vì một ý nghĩ sai làm khiến lưu hận nghìn năm. Thế nên chúng ta cần phải cư xử một cách bình tĩnh, giao du bằng hữu phải cẩn thận, ngay như Phiêu Diêu Tiên Cô nàng ta tốt hay xấu thật khó mà đoán định.
Vương Mai Sương không đợi hắn nói hết đã chặn lời:
‐ Muội biết rồi huynh định bênh vực con hồ ly tinh Phiêu Diêu Tiên Cô ấy chứ gì, nó tốt thế sao huynh không đi theo nó luôn đi.
Nàng “hứ” lên một tiếng giận dỗi nói tiếp:
‐ Muội thật không ngờ mới xa cách có nửa năm huynh lại biến thành người biện hộ giùm thiên hạ. Cái gì là đạo lý làm người rốt cục cũng là để nói con hồ ly Tiên Cô kia là người tốt, mai kia huynh có lấy con yêu tinh ấy làm vợ chắc là vui lắm!
Tôn Lan Đình ngơ ngác nghe nàng nói xong vội biện hộ:
‐ Ta tuyệt không có ý đó.
‐ Thôi muội cũng không muốn nói về chuyện đó nữa. Bây giờ huynh sẽ đi đâu?
‐ Đi đâu bây giờ nhỉ? Để ta nghĩ cái đã.
‐ Tối qua trên Manh Sơn huynh nói với Nam Bắc Song Tẩu có việc cần làm, vậy mà bây giờ lại nói không biết đi đâu? Huynh học thói nói dối đó từ khi nào vậy?
Tôn Lan Đình nghiêm mặt nói:
‐ Ta không nói dối tại vì lúc đó ta chợt nhớ ra có việc cần làm nên cần nhanh chóng đi về phương Nam.
‐ Thế sao bây giờ huynh không đi tiếp đi?
‐ Tuy ta bây giờ vẫn đi về phương Nam nhưng để tới đâu thì để từ từ ta nghĩ thử xem.
‐ Nói đi nói lại thì huynh vẫn chẳng có mục đích gì cả, huynh nhớ ra việc gì cần làm? Bây giờ huynh đang suy nghĩ điều gì?
‐ Ta hỏi muội khi Bạch Y giáo ước hẹn quyết đấu với Hắc Y giáo ở Manh Sơn cách nhau mấy ngày.
‐ Năm ngày.
‐ Sau khi ước hẹn với chúng ta, phân đà Lạc Dương nhất định phải báo với giáo chủ của chúng đúng không?
‐ Đúng vậy.
‐ Chúng chỉ cần năm ngày để thông báo điều đó có nghĩa giáo chủ của chúng chỉ ở đâu đó quanh đây, đại khái chỉ ở trong huyện Dự Châu này thôi.
‐ Ừ! Huynh thật thông minh điều ấy muội chưa hề nghĩ tới.
‐ Vì ta đã từng ở trong vùng rừng núi Kinh Tử Quan nên có thể biết được tất cả các sơn động nơi bọn Hắc Y giáo chiếm cứ, từ đó ta có thể suy đoán tên giáo chủ của bọn chúng có khả năng trú ngụ ở Nam Dự Châu.
‐ Huynh đoán không sai bọn muội đã từng thấy bồ câu đưa thư của phân đà Lạc Dương bay về phía Nam.

‐ Như thế càng khẳng định suy đoán của ta là chính xác.
‐ Nếu thế chúng ta đi về phía Nam chứ?
‐ Nhưng mục tiêu là đâu?
Vương Mai Sương nhún vai nói:
‐ Câu ấy tiểu muội hỏi mới phải chứ?
‐ Ừm để ta suy nghĩ cái đã.
Tôn Lan Đình trầm tư rất lâu vẫn chưa nghĩ ra nên đành phải nói:
‐ Tổng đàn của Hắc Y giáo hay tên giáo chủ nhất định ở một nơi hoang vắng.
‐ Điều đó cần gì huynh phải nói muội cũng biết.
Tôn Lan Đình lẩm bẩm một mình:
‐ Phía Nam Dự Châu có mấy dãy núi là Hào Sơn, Phục Ngưu sơn, Đại Biệt sơn... nơi nào hắn cũng có thể trú ngụ.
Vương Mai Sương nghe chàng lẩm bẩm định bật cười nhưng khi nghe chàng nói:
‐ Có thể là lão.
Nàng liền hỏi gấp:
‐ Lão! Lão là ai?
Tôn Lan Đình thở dài nói:
‐ Nhân Nghĩa Hiệp Vương Hạ Hầu Vân lão tiền bối.
Vương Mai Sương thất vọng kêu lên:
‐ Lão đâu phải là giáo chủ Hắc Y giáo huynh tìm lão làm gì?
Hiện tại Tôn Lan Đình đã có kết luận nhưng chàng ngại Vương Mai Sương là người thẳng thắn cương trực sợ nàng vô ý tiết lộ với người khác làm hỏng kế hoạch nên vội giải thích:
‐ Hạ Hầu Vân lão tiền bối đã trú ngụ lâu năm trong dãy Phục Ngưu sơn mà Kinh Tử Quan cũng nằm trong dãy Phục Ngưu sơn có thể lão tiền bối có hiểu biết ít nhiều về nội bộ của Hắc Y giáo, trước đây tại Vân Vụ sơn trang huynh đã gặp Tứ Đại Thần Ma may nhờ có lão tiền bối ra tay giúp đỡ nên dù về tình hay lý chúng ta cũng nên đến Phi Vân sơn trang bái kiến lão tiền bối.
Vương Mai Sương đáp:
‐ Huynh nói vậy cũng phải nếu thế chúng ta hãy đến Phi Vân sơn trang trước đã.
Hai người liền nhằm thẳng hướng Nam mà đi. Chiều hai ngày sau họ đã vượt qua Lỗ Sơn. Khoảng giữa trưa ngày thứ ba hai người đã đến gần Nam Dương thành. Hai người đang đi trên đường bỗng nghe sau lưng có tiếng gọi:
‐ Sư tỷ, quả nhiên là sư tỷ rồi.
Hai người quay đầu lại và reo lên:
‐ A! Sư phụ, hai vị...
Nói đến đây hai người đều im bặt vì đó là Thần Long Tôn Giả Cốc Tang Điền, Kim Phát Man Bà Mạnh Ngọc Trâm và sư muội của Vương Mai Sương, Lý Quế Phương. Thần Long Tôn Giả dường như đoán ra họ muốn nói gì liền bật cười ha hả nói:
‐ Đúng vậy, hai người chúng ta đã hóa giải hết cừu hận rồi.
Lúc đó Lý Quế Phương vội chạy đến nói:
‐ Sư tỷ, muội đã nhận ra tỷ từ xa, sau khi sư tỷ ra đi sư phụ rất mong nhớ tỷ đó.
Hai mắt Vương Mai Sương bỗng đỏ hoe nàng vội hỏi:
‐ Sư phụ dạo này có khỏe không?
Mạnh Ngọc Trâm âu yếm vỗ về nàng nói:
‐ Sư phụ con vẫn khỏe, sau lúc đi trên đường ta có nghe nói con hiện giờ là giáo chủ Bạch Y giáo?

Vương Mai Sương đáp:
‐ Đó là do năm lão tiền bối Nam Bắc Song Tẩu và Võ Lâm Tam Kỳ buộc con làm vì muốn chống đối lại Hắc Y giáo chứ căn bản chẳng có Bạch Y giáo gì cả.
Thần Long Tôn Giả thở dài nói:
‐ Không ngờ Võ Lâm Tam Kỳ lại bị kẻ khác hạ độc.
Tôn Lan Đình và Vương Mai Sương đều giật mình kinh hãi. Vương Mai Sương vội hỏi:
‐ Ba vị tiền bối bị người ta hại độc sao? Đệ tử Ngô Tiêu Côn của họ hiện giờ ở đâu?
Cốc Tang Điền đáp:
‐ Hiện nay đó vẫn còn là nghi án đệ tử của họ hiện giờ ở đâu sinh tử thế nào đều không rõ.
Mạnh Ngọc Trân hỏi:
‐ Hai con đang định đi đâu?
Tôn Lan Đình đáp:
‐ Hiện giờ bọn vãn bối đang định đến Phi Vân sơn trang bái kiến Hạ Hầu Vân lão tiền bối.
Cốc Tang Điền nói:
‐ Vậy thì may quá chúng ta cũng đang định đến đó đây, hiện nay Phi Vân sơn trang đang chiêu mộ một lượng lớn cao thủ đợi sau khi Hắc Y giáo tỷ thí với Thiếu Lâm tự xong sẽ ước định với Hắc Y giáo quyết một trận tử chiến.
Bọn họ vừa đi vừa đàm luận, riêng Vương Mai Sương vì lâu ngày mới gặp nên cứ quấn quít lấy sư thúc hỏi han mãi không thôi. Tôn Lan Đình đem suy luận của mình về giáo chủ Hắc Y giáo nói cho Cốc Tang Điền nghe, nghe xong Cốc Tang Điền liền biến sắc thận trọng hỏi:
‐ Thực ra nghi ngờ lúc nào cũng có nhưng con phải hết sức cẩn thận trước khi có chứng cớ, không được tiết lộ với người khác nếu không sau này biết ăn nói làm sao với mọi người?
Tôn Lan Đình cũng biết sự việc nghiêm trọng nên không đề cập đến sự nghi ngờ đối với Hạ Hầu Vân nữa. Sau hôm ấy họ đã tới Phi Vân sơn trang, đi qua rừng mai là thấy cánh cổng sơn trang đang mở rộng có tráng binh đứng gác. Chúng nhân đều nhận ra Thần Long Tôn Giả và Kim Phát Bà Bà nên một người dường như là tổng quản vội ra nghênh tiếp cung kính thi lễ nói:
‐ Kính mời nhị vị vào trong, trang chủ đang ở tại đại sảnh.
Hắn sai một tráng đinh dẫn bọn họ vào, đây là lần đầu tiên Tôn Lan Đình tới đây, thấy sơn trang bố cục cực kỳ ưu nhã, có đủ lầu đình đài các, dọc đường hoa cảnh đua nhau nở rộ hương thơm thoang thoảng, vượt qua vài tiểu đình thì tới một đại sảnh.
Bấy giờ trong đại sảnh đã có sẵn mấy người ngồi, họ nhận ra nhóm người mới tới, một người vội đứng dậy nghênh đón đó chính là trang chủ Nhân Nghĩa Hiệp Vương Hạ Hầu Vân, lão cười ha hả nói:
‐ Hiện tại Võ Lâm Thất Tuyệt đều đã tới chỉ còn thiếu có nhị vị tại hạ đoán thế nào nhị vị cũng tới.
Chúng nhân bước vào sảnh, Tôn Lan Đình nhìn quanh toàn là những người mà chàng biết hầu như không thiếu một ai trong Võ Lâm Thất Tuyệt.
Ngoài Hạ Hầu Vân còn có bốn người nữa là Phiên Vân Tẩu Chu Thục Quyền, Túy Lúy Càn Khôn Lã Quang Tài, Độc Mục Cầm Thượng Tử Đan và bang chủ Cái bang Thần Cái Tang Nhân Hòa.
Tôn Lan Đình và hai tỷ muội Vương Mai Sương vội bước tới bái kiến. Túy Lúy Càn Khôn Lã Quang Tài cười ha hả nói:
‐ Bây giờ không còn sớm nữa chắc mọi người cũng đã đói xin trang chủ mở tiệc rượu tẩy trần.
Hạ Hầu Vân cười nói:
‐ Tiệc rượu sẽ dọn lên ngay tức thì ta biết các hạ nhớ rượu nên mới đến đây.
Trong lúc mọi người cười nói tiệc rượu đã được dọn ra, chúng nhân phân vai ngồi yên vị vừa ăn uống vừa đàm luận.
Nhân Nghĩa Hiệp Vương vỗ vai Tôn Lan Đình tán thưởng:
‐ Hiền điệt, Thất Hiệp chúng ta trừ sư phụ hiền điệt và Kim Phát Man Bà đây thì đều bị các đại môn phái đánh bại, thế mà một mình hiền điệt lại áp đảo các cao thủ của Hắc Y giáo thật đúng là hậu sinh khả úy.
Tôn Lan Đình được lão tán dương thẹn đỏ cả mặt đột nhiên nhớ lại một chuyện liền hỏi Hạ Hầu Vân:
‐ Lần trước ở cửa động Bài Vân, vì sao vãn bối bị người ta đánh rơi xuống nhai, lúc ấy tiền bối cũng có mặt có thể nói cho vãn bối biết được không?
oOo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui