***
Sau hai ngày, ba người Tôn Lan Đình đã đến vùng núi Kinh Tử Quan. Vị trí Kinh Tử Quan nằm ở giữa ba tỉnh Dự Châu, Ngạc Châu và Thiểm Tây, phía đông nó tiếp giáp với dãy Tần Lãnh và nó cũng là đường thông đạo duy nhất của Dự Châu và Thiểm Tây nên trên đường lúc nào cũng có bọn buôn bán thương nhân qua lại. Ba người đến trước cửa quan là một tòa núi cao chất ngất, ngửa mặt nhìn lên hướng đông bắc chỉ thấy núi non trùng điệp, sườn cao dốc đứng nối tiếp nhau một màu xanh rì hoang dã hình thế rất hiểm ác. Tôn Lan Đình chỉ biết sơn động giam người kia nằm trong núi non này chứ không biết cụ thể ở đâu, núi non hiểm trở như thế này biết tìm ở chốn nào cho ra?
Chàng ngẩn người nhìn núi rừng thăm thẳm mà hoang mang. Chính đang lúc chàng trù trừ như thế, thình lình từ cực xa núi rừng bạt ngàn chàng thấy có mấy bóng đen chạy lắc lư lảo đảo, mấy bóng đen ấy vượt qua một ngọn núi rơi xuống bất động, nhãn lực của Tôn Lan Đình tuy linh mẫn khác thường nhưng cự ly quá xa nên chàng không nhìn rõ đó là vật gì.
Chàng khẽ “ồ” một tiếng khẽ nói với Ngô Tiêu Côn đứng bên cạnh:
‐ Ngô huynh nhìn kìa, đó là vật gì?
Ngô Tiêu Côn nhìn theo hướng chỉ tay của chàng, chỉ thấy sương khói mù mịt chẳng nhìn rõ vật gì. Trước khi gặp Tôn Lan Đình gã đã nghe người đồn đãi về thần công tuyệt kỹ của chàng, gã cứ tưởng chàng phải là người có ba đầu sáu tay gì đó, đến khi gặp bất quá thấy chàng chỉ như một thư sinh nho nhã, sau lạ nghe chàng là đồ đệ của Thần Long Tôn Giả Cốc Tang Điền, gã không khỏi có ý khinh thường ngầm, mấy ngày ba người đồng hành gã chẳng thấy chàng có chỗ kỳ đặc hơn người nào trong bụng gã thầm nghĩ: “Thực là nghe tên không bằng gặp mặt, thử xem đồ đệ của Cốc Tang Điền bản lĩnh tới đâu, bản thân ta đã được chân truyền của Tam Kỳ, người này chắc chắn chưa phải là đối thủ của ta”.
Ngô Tiêu Côn tuổi tác tuy còn trẻ nhưng bụng dạ thâm trầm, tuy bụng dạ có ý khinh thường ngầm nhưng gã không hề để lộ ra mặt, bây giờ nghe Tôn Lan
Đình nói vậy trong bụng gã thực sự không tin chỉ cho rằng chàng nói khoác vì chính gã từng theo Tam Kỳ luyện nhãn lực sao chẳng nhìn thấy gì, với công lực thấp kém của chàng sao phát hiện được điều gã không phát hiện?
Gã định làm bẽ mặt Tôn Lan Đình nên hơi mỉm cười đáp:
‐ Nhãn lực Tôn huynh thật cao, tiểu đệ chẳng nhìn thấy gì, nếu đã phát hiện vật khả nghi cớ sao chúng ta không tiến lên xem thử?
‐ Chính tiểu đệ cũng đang có ý nghĩ ấy.
Ba người phi hành tới trước, Ngô Tiêu Côn sẵn có ý thử thách khinh công của chàng nhưng lúc nãy vì trên đường nhiều người qua lại không tiện thi triển thân pháp, hiện nơi đay là núi non vắng vẻ, rất tiện để biểu hiện khinh công, nhân đây thân hình hắn vọt lên như mũi tên rời khỏi cung, người biến thành một làn khói bay thẳng về hướng trước mặt.
Đại hán Trương Đồng rất kém khinh công, tuy chân dài bước rộng nhưng không thể so sánh với Ngô Tiêu Côn nổi, chạy chưa bao xa hắn đã lọt về mãi sau, Tôn Lan Đình sợ hắn lạc mất đường nên đành giữ thân ở khoảng giữa Ngô Tiêu Côn và Trương Đồng, lúc chạy lúc chạy lúc dừng, dần dần cũng cách Ngô Tiêu Côn khá xa.
Ngô Tiêu Côn phi hành một lúc quay đầu nhìn lại thì thấy Tôn Lan Đình và Trương Đồng còn cách quá xa lại tưởng Tôn Lan Đình khinh công yếu kém, gã hơi chậm thân pháp chờ chàng cười nói:
‐ Tôn huynh, sao không khai triển thân pháp để tiểu đệ được chiêm ngưỡng tuyệt học hiếm có của Tôn huynh?
Tôn Lan Đình biết gã có ý thử thách liền nghiêm mặt đáp:
‐ Ngô huynh đã được chân truyền của Võ Lâm Tam Kỳ, tiểu đệ đâu dám so sánh.
Ngô Tiêu Côn mười phần đắc ý nhưng miệng giả vờ khiêm nhượng:
‐ Tôn huynh quá khen.
Gã ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong lòng cả kinh vì trên một sườn núi xa xa quả nhiên có hai bóng đen nhưng vì khoảng cách còn khá xa nên không thể phân biệt được là vật gì, lúc ấy gã mới tin chàng có nhãn lực hơn người, bất giác ý khinh thị chàng có phần giảm bớt.
Bấy giờ Tôn Lan Đình mới nói:
‐ Bên sườn núi ấy có hai người không chết cũng là bị thương, hình như bọn họ là nhân vật Cái bang.
Ngô Tiêu Côn biết chàng không hề nói mò, bèn khen:
‐ Nhãn lực Tôn huynh thực đáng cho tiểu đệ bái phục.
Ba người không mau không chậm chạy đến gần sườn núi, Ngô Tiêu Côn nhận ra quả có hai khất cái nằm dưới đất, lập tức gã thi triển thân pháp Bình Bộ Thanh Vân thân hình đảo lộn mấy cái vọt thẳng lên sườn núi.
Khi thân hình gã vừa cất lên chợt thấy mắt hoa lên một cái, một bóng nhân ảnh từ bên cạnh gã chớp nhoáng vượt qua, khi gã rơi thân xuống sườn núi đã thấy Tôn Lan Đình ở đó tự bao giờ, chàng đang cúi xuống xem xét hai bóng đen nằm dưới đất.
Bấy giờ bao nhiêu ý nghĩ khinh thị Tôn Lan Đình của gã mới tiêu tan, gã tự khen thầm: “Người này không tự khiêm mà cũng chẳng tự kiêu, chỉ với khí độ ấy cũng hơn ta rồi, trước đây ta khinh thị y chính vì bản thân tu dưỡng chưa đủ, từ nay phải cẩn thận mới được”.
Tôn Lan Đình thấy gã lên tới nơi bèn nói:
‐ Hai người này tất là cao thủ Cái bang và chắc cũng từ sơn động chạy tới đây, xem ra mặt họ đầy màu tím đen và đùi có hai vết sâu tất bị độc xà xắn chí tử. Chúng ta quyết sơn động chỉ gần đâu đây thôi, chúng ta hãy chia nhau ra mà tìm dùng tiếng hú làm ám hiệu liên lạc, Ngô huynh thấy có được chăng?
Ngô Tiêu Côn nói:
‐ Tiểu đệ đồng ý. Nhưng liên lạc bằng tiếng hú ra sao?
‐ Nếu gặp nguy hiểm hãy hú một tiếng dài báo hiệu, còn nếu phát hiện ra sơn động thì hú hai tiếng dài thông tri, bất kể có phát hiện gì hay không, sau hai giờ chúng ta phải quay lại đây gặp nhau.
Chàng quay lại dặn Trương Đồng:
‐ Trương đại ca ở lại đây canh gác hai tử thi này tuyệt đối không được đi đâu, nếu gặp nguy hiểm đại ca cũng hú dài một tiếng.
Trương Đồng nhăn tít cặp lông mày rậm xấu xí:
‐ Tôn huynh đệ cứ tin ở ta, ta quyết không rời khỏi nơi này.
Sau khi dặn dò xong, Tôn Lan Đình và Ngô Tiêu Côn chia ra hai bên núi, nhân ảnh đảo lộn mấy cái bị rừng núi nuốt chửng, Trương Đồng đợi hai người đi rồi hắn rút lương khô ra ăn một mình, ăn xong hắn không biết làm gì bèn ngồi xuống đất ngủ một giấc ngắn, tỉnh dậy hắn nhìn thấy mặt trời đã gác về tây, không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên tự thấy cao hứng vì cảnh núi non trùng điệp, hắn nhớ lại một bài hát từ thời bé con, hắn cất giọng ồ ề hát lớn.
Đang nghêu ngao câu được câu mất chẳng ra đầu đuôi ngô khoai gì bỗng hắn nghe sau lưng có tiếng cười rúc rích, hắn quay đầu lại nhìn chẳng có bóng người nào ngoài một thân cây to lớn cách hắn không xa. Hắn không thèm để ý lại cất giọng ồ ề hát lớn. Sau lưng hắn lại có tiếng cười khúc khích, lần này hắn không thèm hát nữa trừng mắt chỉ vào thân cây quát lớn:
‐ Hừ, cái cây ngu ngốc kia dám cười đại gia ta, ta phải tóm ngươi mới được!
Nói xong chân hắn xoạc dài tới trước thân cây, hai tay ôm vòng lấy thân nó, gầm lên một tiếng lại nghe “ái chà” hai tiếng thân cây bị hắn bẻ gãy. Cái thân cây ấy tuy chưa khô chết nhưng bản thân nó lại rỗng ruột nên khi bị Trương Đồng dùng thần lực bẻ xuống nó gãy liền gục xuống đất, trong lòng cây lộ ra một miệng hang, hắn cúi đầu nhìn xuống, phía dưới tối tò mò không biết nông sâu ra sao, hắn gào xuống dưới đó một tiếng lớn, dưới lòng đát dội lên hồi âm, thình lình hắn nghe dưới ấy hình như có thanh âm nữ nhân ấp úng:
‐ Tên ngu ngốc ở trên kia, ngươi dám xuống đây không?
Trương Đồng quát to:
‐ Xuống thì xuống có gì phải sợ?
Dứt lời hắn gạt thân cây qua một bên rồi nhảy xuống miệng hang. Dưới ấy tuy tối đen nhưng không lấy gì làm sâu, Trương Đồng trượt chân vì những bậc đất ngã xuống, hắn nhỏm dậy, nhìn xuống dưới chân thấy lờ mờ bậc đất có đến tám chín bậc dẫn sâu xuống, lại nghe tiếng cười của nữ nhân:
‐ Xuống đây đi, xuống đây đi...
Hai mắt Trương Đồng mở lớn quát to xuống dưới:
‐ Ngươi là đồ nữ nhân xấu xí, ta không thể không bắt ngươi.
Hắn bất kể nguy hiểm hay không, thuận theo bậc thang thấp bước mau xuống, bậc thang ngoặc qua tả rồi chuyển mấy lần nữa sâu xuống đất.
Đang đi bỗng mắt Trương Đồng sáng lên, lại ra tới một cửa động bước ra ngoài thì ra là một khe núi, trước mặt hắn có một nữ tử, nữ tử ấy cao lớn kinh người, không kém gì Trương Đồng, mặt mũi cô nàng cũng đen nhẻm như hắn, thêm mái tóc vàng hoe nhe bộ răng bàn cào vàng bệch chẳng khác gì dạ xoa xuất hiện, quái vật hạ phàm.
Trương Đồng gọi lớn:
‐ Muội tử xấu xí, ngươi đến đây chúng ta so xem ai cao hơn ai.
Thiếu nữ nhìn đại hán, hai mắt nàng trừng to banh miệng ra nói:
‐ Ứ! Thì ra là một tiểu tử xấu như ma, nữ nhân chúng ta làm sao cao hơn các ngươi được, cần gì phải so?
Trương Đồng thấy nàng ta không chịu bước lại, hắn duỗi dài chân vươn tay chụp lấy nàng. Nữ nhân ấy lại muốn tỷ thí võ công với hắn bèn ngưng kình lực lên tay, bàn tay nàng ta to bè như một cánh quạt phiên động chụp vào tay
Trương Đồng “bộp” một tiếng, hai tay chạm trúng nhau, hai tay nữ tử ấn lực xuống tưởng làm hắn đau đớn. Nào ngờ Trương Đồng có thần lực trời cho, hắn chẳng cảm thấy đau đớn gì cả, hắn xuống thế kéo mạnh tay về, thân hình nữ tử không tự chủ được ngã chúi vào lòng hắn.
Nữ tử ấy tuy cực xấu xí nhưng võ công rất cao, chợt biết sức mạnh đối phương cực lớn khó giật tay lại được, nàng vội thi triển tuyệt kỹ, chân duỗi mạnh quấn vào đùi trái hắn thuận thế đẩy mạnh tới, Trương Đồng không kịp đề phòng, hai người cùng ngã đè lên nhau. Nữ tử này vì tính tình kỳ đặc xưa nay chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào.
[thiếu một đoạn]
Trương Đồng bị nữ tử đè nặng nhất thời không đứng dậy được, hắn nằm ngửa gầm gừ mấy tiếng trong cổ họng. Một lát, nữ tử xấu xí to lớn mở to hai mắt nhìn Trương Đồng một lúc, nàng cáu gắt:
‐ Ngươi có buông tay ra chưa?
Trương Đồng vội buông tay, nữ tử xấu xí đứng bật dậy, hắn cũng lồm cồm bò lên, nữ tử xấu xí hỏi:
‐ Ngươi đến nơi này định làm gì?
Hắn thấy nữ tử ấy cao không kém gì hắn, càng nhìn càng cao hứng, bèn đáp:
‐ Cũng chẳng biết nữa.
Nữ nhân tuy sắc diện rất khó coi nhưng không phải là người ngu ngốc, nàng đã nhận ra Trương Đồng là người chất phác nên không lấy làm kỳ lạ, nàng lại hỏi:
‐ Ngươi đến đây với những ai?
‐ Với Tôn huynh đệ và một tiểu tử nữa.
‐ Ngươi có nội tướng chưa?
‐ Nội tướng là gì?
‐ Ngươi thật là thằng ngốc... nội tướng là nữ nhân ăn chung, ngủ chung với ngươi chứ cái gì nữa.
‐ Vậy thì có, đó là mẹ ta chứ ai.
‐ Đồ ngốc, chớ có nói bậy, ta hỏi ngươi ngoài mẹ ngươi còn có nữ nhân nào khác nữa không?
‐ Ngoài mẹ ta ra chẳng có ai ăn chung ngủ chung với ta nữa cả.
Nữ tử xấu xí hình như vui vẻ hẳn, nàng cúi đầu ấp úng hỏi:
‐ Ngươi... ngươi có thích ta không?
‐ Thích chứ.
‐ Tên ta là Lý Mỹ nhưng mọi người đều gọi ta là Xú Nữ (nữ nhân xấu xí), tên ngươi là gì?
‐ Ta là thằng ngốc, mẹ ta gọi ta là Đồng nhi, còn Tôn huynh đệ gọi là Trương Đồng.
‐ Ngươi đúng là đồ ngốc thật. Đi, chúng ta đi gặp sư phụ ta đi.
‐ Đi thì đi, bộ ta sợ sư phụ ngươi sao?
Xú Nữ Lý Mỹ không đáp chuyển thân theo khe núi vào trong một cửa động khác, khinh công nàng cực cao nhưng vì nàng nhận ra Trương Đồng chẳng biết khinh công gì cả nên không dám thi triển. Nàng đi chầm chậm dẫn hắn đi ngoằn nghèo khá lâu mới đến một nơi bốn chung quanh đều là vách đá núi dựng đứng, rồi lại đi qua nhiều sơn động lớn nhỏ khác nữa, cuối cùng trước mắt bỗng thấy có ánh đèn, nhìn vào trong động thấy có một lão thái bà tóc trắng phơ, thân hình vừa lùn vừa nhỏ chẳng khác nào một đứa trẻ con nhưng gương mặt hết sức gian hiểm, tay tả cầm một chiếc đèn lồng, tay hữu quấn một con rắn nhỏ bé chỉ dài độ năm thước, toàn thân màu đỏ chói chắc phải là loài độc xà.
Vách núi sau lưng lão thái bà có một cửa tiểu động nữa giống như một khung cửa sổ.
Con rắn nhỏ thấy có người lạ đi tới nó vươn cái cổ lên lưỡi thè ra thụt vào liên tiếp rất hung dữ. Xú Nữ Lý Mỹ nhìn thấy sư phụ, nàng cười toe toét:
‐ Sư phụ ơi người nhìn xem hai chúng con có đẹp đôi hay không?
Lão thái bà nhỏ bé nọ ngẩng đầu nhìn Trương Đồng công nhận thầm, bất luận về tuổi tác, thân xác đều giống như trời sinh ra một đôi xứng hợp. Lão thái bà cao hứng cười khanh khách một hồi quái dị. Lão thái bà này nguyên có ba đồ đệ mà Xú Nữ Lý Mỹ ở vào hàng thứ hai, lão bà cực kỳ yêu quý chiều chuộng ba nữ đồ đệ nhưng riêng Lý Mỹ có thân hình đặc biệt to lớn nên lão bà lo lắng nhất là nàng không thể có chồng được. Bây giờ lão bà thấy nàng tìm được một nam nhân có thể xác tương đương, diện mạo cũng xấu xí tương đương, lão bà phấn khích hỏi liền:
‐ Tiểu tử ngốc kia, ta tặng ngươi đồ đệ này làm nội tướng cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?
Trương Đồng chẳng biết làm nội tướng là làm gì nhưng nghe nói được tặng không Xú Nữ, hắn vui vẻ lắm đáp:
‐ Hay lắm!
Đang nói vài câu thình lình nghe trong động cửa sổ nhỏ sau lưng lão bà có tiếng cười lạnh lùng.
Xú Nữ Lý Mỹ hỏi sư phụ:
‐ Trong cái địa lao ấy có giam ai đó ư?
Lão thái bà nhỏ bé đáp:
‐ Một là tên thiếu niên được sư muội con ưng ý, còn một tên thiếu niên là tình nhân sư tỷ con.
Lý Mỹ hỏi nữa:
‐ Vì sao lại giam hai tên ấy trong địa lao?
‐ Vì tên thiếu niên đầu tiên cứ khăng khăng không chịu cưới sư muội ngươi, còn tên tình nhân của sư tỷ ngươi lại là tên bội bạc, có ý định phản bội sư tỷ ngươi.
Trong cửa động nhỏ có tiếng người cãi lại:
‐ Ai là tình nhân của nữ đồ lão bao giờ? Lão tiền bối chớ có nói nhảm nói nhí.
Lão thái bà xoay lại nói vọng vào cửa động:
‐ Vừa rồi ta nói rất rõ với hai ngươi, ta cho hai ngươi một thời gian suy nghĩ cho kỹ, nếu các ngươi không ưng thuận đừng trách lão bà tử ta cho các ngươi tan thây nát thịt.
Xú Nữ Lý Mỹ nôn nóng đỡ lấy chiếc đền lồng trong tay sư phụ, nàng bước tới sát phía cửa động nhỏ đưa đèn vào, nhìn thấy trong ấy có hai thiếu niên bị trói thúc tay về sau, cả hai thiếu niên diện mạo đều anh tuấn, chợt nghe sau lưng có tiếng bật kêu hốt hoảng của Trương Đồng:
‐ Ủa! Tôn huynh đệ và Ngô tiểu tử. Té ra là hai người này à?
Đúng vậy, hai tù nhân bị nhốt trong động này là Tôn Lan Đình và Ngô Tiêu Côn. Nguyên vì khi chia tay với Trương Đồng, chàng men theo khe núi triển khai thân hình thuận theo thế núi phi hành tới trước, chuyển qua mấy ngọn núi cao chất ngất, bất ngờ đã đi quá xa.
Thân hình phi hành chàng tuy cực mau nhưng vẫn chú ý đến cảnh vật chung quanh không hề phát hiện chỗ nào có sơn động, đột nhiên chàng động tâm thi triển thân pháp Tiềm Long Du Thủy thân thể chuyển động trên không đưa tầm mắt quan sát một vùng rộng lớn rồi nhẹ nhàng rơi thân xuống một gốc cây lớn. Thuận tay chàng bẻ hai cành cây ngắn chống ở trong tay rồi lại tiếp tục phi hành. Đi đã hơn một giờ chẳng phát hiện ra chỗ nào khả nghi, chàng đang định quay về, bỗng nhiên nghe bên cạnh thân có tiếng thở phì phì rất nhỏ, nếu chàng không gặp liên tiếp mấy kỳ ngộ tai mắt cực kỳ thông linh chắc chắn chàng không thể phát giác.
Tiếng phát ra ở bên cạnh thân và nhanh như chớp một con rắn lao tới. Nó mau, chàng càng mau hơn, chàng ngưng tụ công lực vươn liền hai cành cây tới thành hai chiếc đũa gắp luôn thân hình con rắn đang giãy dụa giữa hai chiếc đũa ấy, con rắn nọ nhỏ như một sợi dây chỉ dài độ bốn tấc toàn thân màu vàng chóe.
Tôn Lan Đình chẳng biết đó là loại rắn gì, nhớ lại hai cao thủ Cái bang lúc nãy tất chết vì bị con quái xà này cắn trúng, chàng vội co ngón tay giữa búng một búng, một luồng gió sắc bén bắn trung ngay cái đầu bé nhỏ như hạt đậu của con rắn độc, thân hình con rắn hơi rướn lên rồi rời khỏi cành cây chàng cầm bất động.
Tôn Lan Đình biết nó đã chết, chàng rút một chiếc khăn nhỏ bọc lấy xác nó cất vào trong núi. Vừa xong xuôi, thình lình lại nghe hai bên tả hữu có những tiếng “phì, phì” liên hồi. Chàng cả kinh chớp nhoáng vươn hai cành cây gắp liên tiếp, thế xuất nhanh như điện và toàn gắp trúng đầu rắn, lập tức rơi xuống đất bốn con rắn cùng một màu vàng chóe.
Nhưng lúc Tôn Lan Đình xuất thế gắp bốn con rắn màu vàng ấy có một con khác đồng thời trườn thân tới cạnh trái chàng, trong lúc vội vã gấp rút tay tả chàng phát chưởng, một luồng kình phong cuốn tới mình con rắn. Nào ngờ thân hình con rắn tới quá mau và nhân thân hình nó quá nhỏ bé, chưởng phong không nhận được nó mà nó còn tùy chưởng phong cuộn thân lao tới mau hơn, lòng chàng cả kinh vội bước tới một bước mới tránh được thế lao tới của nó, con rắn xoay thân trên không đổi hướng đuổi theo chàng định cắn vào lưng chàng.
Bây giờ hai cành cây Tôn Lan Đình cầm ở tay phải đang bận giết bốn con rắn trước, chàng cúi gập thân xuống phía trước, thuận thế đánh ngược tay về phía sau, hai cành cây ngắn vừa vặn kẹp đầu con rắn nhỏ, dù đã hạ được nó chàng cũng sợ đến toát mồ hôi. Chàng lại rút khăn tay bọc năm xác con rắn vào, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, năm con rắn này tất phải có người nuôi dưỡng chúng mới linh hoạt như thế được, nhưng tìm một lúc vẫn không thấy dấu vết gì.
Đang lúc ấy thình lình Tôn Lan Đình nghe xa xa có tiếng hú dài cất lên thánh thót, chàng hiểu Ngô Tiêu Côn cần cầu viện, vội vọt thân lên đỉnh núi định kỹ phương hướng rồi phi hành về hướng phát ra âm thanh. Không lâu sau,
Tôn Lan Đình đã tới nơi mà chàng tin chắc là nơi phát ra tiếng hú của Ngô Tiêu Côn, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng họ Ngô đâu và cũng chẳng nghe thấy tiếng hú thứ hai của gã.
Đang lúc nghi ngờ, một luồng gió núi thổi lại, xa xa chàng thấy có một động núi, cấp thời chuyển thân tới, cửa động cây cỏ mọc um tùm, chàng đưa hai tay vẹt cỏ gai, quả nhiên dằng sau có một sơn động, nhìn vào cửa động dẫn xuống lòng đất, rất rộng và sạch sẽ. Tôn Lan Đình cúi nhìn xuống động, chỉ thấy động sâu ước ba trượng cao, rộng ước hai trượng giống như một gian thạc thất và dưới động chẳng còn đường thông lộ nào, nếu muốn ra hay vào tất phải đi qua cửa động này chứ không còn đường nào khác.
Trong động có đặt ba tấm bồ đoàn, trên tấm bồ đoàn giữa có một lão thái bà tóc trắng lơ phơ thân hình bé nhỏ mặt mũi gian ác ngồi khoanh chân, trên cổ lão thái bà ấy quấn quanh một con độc xà nhỏ bé màu đỏ như máu. Bồ đoàn bên tả có một thiếu nữ độ mười bảy mười tám tuổi, mắt môi đẹp như tranh vẽ, phi thường mỹ lệ.
Riêng bồ đoàn bên hữu vẫn bỏ trống, có lẽ người ngồi trên ấy mới bỏ đi đâu đấy thôi. Hai người ngồi trên bồ đoàn đều cúi đầu nhắm mắt xoay về hướng cửa động đối với việc Tôn Lan Đình tìm tới như không hề biết.
Tôn Lan Đình không biết đấy là hai nhân vật nào, chàng đằng hắng một tiếng cố ý là kinh động họ nhưng sau tiếng đằng hắng ấy hai người vẫn chẳng nói, chẳng động, không biết làm thế nào hơn chàng đành lớn tiếng nói:
‐ Tại hạ quấy nhiễu sự thanh tu của nhị vị, xin được nhận tội trước. Tại hạ có một việc muốn hỏi thăm, không biết nhị vị có chấp thuận?
Hai người ngồi trong động từ từ mở mắt nhìn chàng. Tôn Lan Đình thấy hai ánh mắt lão thái bà phóng ra hai luồng sáng kinh người đủ biết võ công thâm hậu tất là kỳ nhân trong võ lâm. Còn hai ánh mắt thiếu nữ như nước hồ thu trong vắt, gương mặt đẹp nhưng có gì cợt nhả không nghiêm túc.
Hai người nhìn Tôn Lan Đình một lát, lão thái bà lên tiếng:
‐ Vì thấy ngươi đẹp trai tuấn tú ta miễn tội quấy nhiễu, ngươi có việc gì hãy ngồi vào đây rồi nói.
Vừa nói lão thái bà vừa chỉ vào chiếc bồ đoàn còn trống ra ý cho chàng ngồi xuống.
Tôn Lan Đình hơi do dự một chút nhưng rồi vẫn cúi thân chui vào động:
‐ Tại hạ xin làm phiền.
- Ngồi xuống đi, ta báo cho ngươi biết trước ta có ba cô con gái yêu nhưng đều là hoa thơm có chủ, ngươi đừng có hòng sám sỡ.
Tôn Lan Đình đã ngồi xuống tấm bồ đoàn, không ngờ lão thái bà câu đầu tiên đã nói huỵch toẹt không biết lão bà định tính toán gì.
[thiếu một đoạn]
Tôn Lan Đình hiểu ý “ở lại đây cho” là gì, tức thì chàng nghiêm mặt:
‐ Lão tiền bối chớ đùa, vừa rồi lão tiền bối có nghe tiếng người hú gần đây không?
‐ Đồng bạn ngươi mặt mũi ra sao nói cho ta nghe đi đã.
‐ Tuổi tác cũng phảng phất như tại hạ và rất tuấn tú thanh nhã.
‐ Người ngươi nói đó té ra là gã, gã đang ở dưới đất đó.
Tôn Lan Đình tưởng Ngô Tiêu Côn đã bị độc thủ liền chau mày:
‐ Không biết gã bị ai sát thương?
Lão thái bà đưa tay tự chỉ vào mũi mình:
‐ Là ta nhưng ta chưa hề sát thương gã, chỉ bắt gã giữ lại chuẩn bị ngày mai làm đám cưới cho tam tiểu nữ ta thôi.
‐ Không biết lão tiền bối nói “dưới đất” phải giải thích thế nào?
‐ Cái đó chút nữa ngươi sẽ được tự mắt nhìn thấy, bây giờ hãy báo cho ta biết tính danh xem ngươi có phải là hạng vô danh không.
‐ Tại hạ Tôn Lan Đình, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trong giang hồ xin lão tiền bối...
[thiếu một đoạn]
Lão thái bà bỗng sáng hai mắt:
‐ Ngươi là Tôn Lan Đình thì đâu phải người ngoài, nhãn lực đại tiểu nữ ta thật không kém.
Tôn Lan Đình giật mình hỏi lại:
‐ Lão tiền bối nghe ai nhắc đến tại hạ?
‐ Đó là đại đệ tử Phiêu Diêu Tiên Cô Hà Tú Châu của ta, hai ngày trước nó nhờ người mang thư về đề cập đến việc này, tuy nó về tuổi tác có hơn ngươi chút ít nhưng hơn sáu bảy tuổi đâu có đáng kể gì?
Tôn Lan Đình cả kinh:
‐ Té ra tiền bối là người tên tuổi chấn động võ lâm Nhân Lộc Nhi Đảo ở Đông Hải Ủy Lão Lão.
‐ Đúng vậy.
‐ Giang hồ đều biết Phiêu Diêu Tiên Cô là đồ đệ duy nhất của lão tiền bối, tại sao tiền bối gọi đại thư ấy là đại đệ tử?
Ủy Lão Lão lại tưởng chàng tìm cớ hỏi thăm thân thế Phiêu Diêu Tiên Cô nên rất cao hứng đáp:
‐ Đúng vậy, trước đây ta chỉ có một đệ tử duy nhất nhưng tám năm trước nó đã rời Lộc Nhi đảo vào Trung Nguyên giang hồ, gần đây ta thu thêm hai đồ đệ nữa, trong giang hồ chẳng ai biết.
‐ Lão tiền bối đến Trung Nguyên từ bao giờ?
‐ Nửa năm trước và đến ở luôn trong động này.
‐ Vãn bối nghe đồn cao thủ Cái bang là Lưu Tam Hổ đang bị giam giữ trong một động núi, không biết đó có phải là do tiền bối bắt?
‐ Đúng ngoài ra còn mấy người khác bị giam giữ chung ở đây, nhưng bọn ấy bị giam giữ từ lâu lắm không phải do ta bắt.
‐ Thế thì do ai bắt?
‐ Do một nhân vật thần bí, chẳng ai biết tên họ hắn.
‐ Có phải là một người bịt mặt?
‐ Sao ngươi biết?
‐ Vãn bối từng gặp qua hắn, tên đó là Hắc Y giáo chủ, vì đâu tiền bối quen biết hắn?
‐ Ta với hắn vốn không quen biết, không hiểu vì sao khi ta chưa đến đây, đại đệ tử của ta và là hôn thê của ngươi lại bị hắn dụ hoặc gia nhập Hắc Y giáo nhận chức vụ hộ pháp, nghe nói địa vị cũng khá cao, nơi ở hiện nay của ta cũng là do Hắc Y giáo cho ta đó.
Tôn Lan Đình nghe lão bà cho Phiêu Diêu Tiên Cô là “hôn thê của ngươi”, chàng định phủ nhận nhưng rồi lại nghĩ: “Trước khi phủ nhận ta hãy tra hỏi cho minh bạch xem phụ mẫu ta có bị giam giữ ở đây không?”.
Nghĩ vậy, thay vì phủ nhận ngay chàng lại hỏi:
‐ Nói vậy là lão tiền bối có ý định gia nhập Hắc Y giáo?
‐ Không hề, chúng đã từng đến đây mấy lần khuyến dụ ta đều bị ta cự tuyệt. Sau dó Hắc Y giáo chủ đến cùng ta ấn chứng võ công. Đánh suốt một ngày một đêm bát phân thắng bại. Kết quả hắn còn bị độc xà thủ Hỏa Xích Luyện của ta cắn một cái còn ta bị trúng một m Băng chưởng của hắn, chúng ta đã trao đổi thuốc giải cho nhau và coi như chưa phân được cao thấp.
Tôn Lan Đình ngấm ngầm kinh dị, chàng đã đối chưởng với Hắc Y giáo chủ nên đã biết sự lợi hại của hắn, thế mà Lão Bà Tử này đánh ngang ngửa với hắn đủ biết công lực của lão không phải thấp. Ủy Lão Lão vỗ tay lên con rắn độc, con rắn ấy hình như biết tính người cất cái đầu lên đưa lưỡi thụt ra thụt vào thần thái như đang đắc ý.
Lão Bà Tử nói tiếp:
‐ Sau khi tạm dừng tay chúng ta tự uống thuốc giải độc, nhân vì ta ở đây nên Hắc Y giáo chủ có nhờ cậy ta trông coi giùm những tù nhân bị giam giữ trong động, hắn là giáo chủ của đồ đệ ta cho nên ta không tiện từ chối.
‐ Có hai vợ chồng tên Tôn Bá Dương, không biết có bị giam giữ trong động không?
‐ Phải chăng là người được gọi là Chung Nam Nhất Tẩu Tôn Bá Dương?
‐ Chính thị!
‐ Tên này ta có nghe Hắc Y giáo chủ nói qua, phu phụ họ chính bị một người thần bí khác vì cái gì Vô Tự Thần Bi mà bắt giữ, sự thực cặn kẽ ra sao ngươi phải hỏi Hắc Y giáo chủ mới được.
‐ Người thần bí khác là ai nữa, lão tiền bối có nghe tên?
‐ Không biết!
‐ Hắc Y giáo đã giam giữ ngươi ở đây tất nơi ở của giáo chủ cũng phải gần đây thôi?...
Ủy Lão Lão chặn lời chàng:
‐ Không! Nơi ở của hắn không ai biết. Cứ nghe đồn thì cách đây rất xa.
Tôn Lan Đình hỏi đã nhiều mà chẳng đạt được ý muốn tối hậu trong lòng lấy làm hoài nghi hỏi tiếp:
‐ Vì sao Hắc Y giáo giam giữ người ở đây, lão tiền bối cũng trú ngụ ở đây, tại sao động núi lại bị Cái bang phát hiện?
‐ Theo đồn đãi nơi này lúc quân Kim xâm lược Trung Nguyên là nơi bí mật của nhà Kim, sau nay Hắc Y giáo chủ tình cờ phát hiện và coi là cấm địa, bọn tù nhân đều vì vô ý phạm cấm nên bị bắt giữ. Sau đó, Hắc Y giáo chủ cố giao nhiệm vụ cho đại đồ đệ ta để lộ cho Cái bang biết để chuyện giam giữ lộ ra giang hồ, mượn cớ ấy dẫn dụ nhiều nhân vật võ lâm tìm đến đây chịu chết hoặc đầu hàng.
Tôn Lan Đình nghĩ bụng: “Lão bà này tuy chưa gia nhập Hắc Y giáo nhưng giúp đỡ đồ đệ làm nhiệm vụ của chúng chẳng khác nào người của Hắc Y giáo?”.
Chàng hơi trầm tư rồi nói:
‐ Lão tiền bối có thể dẫn vãn bối đến chỗ giam giữ tù nhân nhìn qua một chút được không?
‐ Bọn tù nhân sau khi được Cái bang truyền tin tức ra giang hồ đều chết cả rồi!
‐ Bọn Hắc Y giáo thật ác độc!
‐ Chết có mấy người mà đáng kể gì!
‐ Còn đồng bọn của vãn bối, lão tiền bối có thể thả được không?
‐ Nếu gã cũng tuấn tú như ngươi và gã chấp thuận thành hôn với tam đồ đệ của ta, ta thả gã lập tức đồng thời chính ngươi cũng phải chấp nhận một việc.
‐ Chấp thuận việc gì?
‐ Tình yêu của ngươi và đại đệ tử của ta, lẽ nào ngươi lại hối hận phản bội sao?
‐ Ai có tình yêu với đại đệ tử của tiền bối bao giờ? Lão tiền bối chớ nói càn!
‐ Giỏi lắm, ngươi dám ngang ngạnh hôm nay ngươi ra đi không được nữa đâu!
‐ Chưa chắc!
Chàng vừa dứt lời “ầm” một tiếng, một khối đá lơn không biết từ đâu rơi xuống đúng ngay cửa động và vừa khít lấp hẳn nó lại.
Hai con mắt quái dị của Ủy Lão Lão trơn trừng, quát to:
‐ Nếu ngươi chấp thuận thành hôn với đại đồ đệ ta mọi việc coi như xong xuôi, còn không ta sẽ lấy tính mạng ngươi!
Bấy giờ con độc xà Hỏa Xích Luyện quấn ngang cổ lão ngóc cao cái đầu hai mắt đỏ ngầu lòi ra, cái lưỡi dài đến nửa thước co rụt liên hồi phát ra những tiếng “phì, phì” kinh dị, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Tôn Lan Đình không ngờ trong động này lại có cơ quan ngầm bố trí sẵn, chàng hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh, trong động không có một đường ra nào khác, đang định đứng dậy, thình lình chàng thấy tấm bồ đoàn chàng đang ngồi chuyển động, hơi thở chàng như bị nghẹn lại người chàng lập tức rơi xuống.
Khi chàng dần dần tỉnh lại chỉ còn thấy chung quanh tối đen như mực không hiểu thân đã lọt tới nơi nào, nhân vì chàng đã từng uống chất dịch của con Tích Dịch có khả năng nhìn suốt bóng tối nên thấy dưới chân nước ẩm ướt, bốn bên đều là vách đá thiên nhiên, dưới chân vách đá có vô số lỗ nhỏ không biết để làm gì.
Chuyển đầu nhìn lại, Ngô Tiêu Côn đang ngồi ngay ngắn cách chàng không xa, mục quang gã lờ đờ hình như đã bị điểm huyệt. Chàng đề khí khinh thân định đến bên Ngô Tiêu Côn, nào ngờ vừa mới bước có một bước lưng chàng như bị cái gì kéo lại buộc chàng về chỗ cũ.
Vội cúi đầu nhìn xuống mới biết mình bị một sợi dây to như cổ tay trói ngang lưng. Sợi dây ấy không biết do vật gì kết thành mà phát ra ánh sáng lấp lánh. Đầu dây cắm sâu vào vách đá, đúng nó dùng để quản thúc tù nhân.
Hai tay Tôn Lan Đình nắm chặt sợi dây, song thủ ngưng tụ kình lực quát nhỏ một tiếng “đứt” hai tay chàng kéo ra hai bên, nội lực của chàng chỉ cần thi triển năm thành cũng đủ phá tan sắt đá, nào ngờ sợi dây kia không hề hao tổn, chàng lại thi triển mười thành công lực bứt dây nhưng vẫn như cũ.
Chính lúc ấy hai mắt sáng lên, chàng quay đầu nhìn lại thấy sau lưng trên vách đá được mở ra một cửa động vuông nửa thước. Ánh sáng bên ngoài lọt vào chiếu lên những vách đá thành những vuông sáng. Từ cửa động ấy, Tôn Lan Đình biết được bề dày của vách đá ít nhất cũng từ sáu thước trở lên, có một người cầm đèn lồng từ ngoài chiếu vào, tiếng của Ủy Lão Lão vọng vào:
‐ Họ Tôn kia, dù công phu của ngươi thâm hậu đến đâu nhưng đã trúng Vô Hình Mê Hồn tán của chúng ta khó thoát được nơi đây, sợi dây trói đó là Thiên Tàm Ti kết thành, ngươi có dãy dụa cũng vô dụng.
Tôn Lan Đình gấp gáp nói:
‐ Lão tiền bối ám toán vãn bối như vậy nào phải thái độ quân tử của một tiền bối? Xin hãy thả vãn bối ra, vãn bối nguyện đem thực lực tỷ đấu với lão tiền bối, nếu không thắng được chết cũng vui lòng.
Ủy Lão Lão cười khanh khách:
‐ Bắt hổ thì dễ chứ thả hổ khó lắm, ngươi đã chống cự được Huyền Thiên chỉ Hắc Y giáo chủ, lại thắng cả Thác Bát Tiên Ông Trác Bất Quần đủ biết công lực ngươi phi phàm, lão bà tử không muốn phí khí lực cùng ngươi, chỉ cần ngươi chấp nhận thành thân với đại đệ tử của ta, ta lập tức thả ngươi ra liền.
Tôn Lan Đình hiểu ra lão bà ấy nhắc tới người thế thân cho Hắc Y giáo chủ:
“Nhất định là tên bịt mặt đã lấy máu của Nga My sơn”.
Chàng trừng mắt:
‐ Đại trượng phu không bị khuất phục bởi uy võ, phú quý không buộc được, nếu lão tiền bối ép buộc Tôn mỗ chấp thuận, thì chỉ là vọng tưởng thôi.
Vừa dứt lời chàng bỗng nghe dưới chân có tiếng động vội cúi đầu nhìn xuống. Ngô Tiêu Côn đang lồm cồm đứng lên, gã định bước lại phía chàng nhưng cũng như chàng, gã bị sợi dây trói ngang lưng kéo lại lảo đảo. Nguyên vì Ngô Tiêu Côn lúc nãy khi chia tay với chàng đã phát hiện ra cửa động của Ủy Lão Lão trước, lập tức gã hú dài báo hiệu, tiếng hú chưa ngừng liền bị Ủy Lão Lão điểm trúng Vựng Ma huyệt bây giờ mới dần dần hồi tỉnh.
Gã định thần nhìn Tôn Lan Đình cũng bị nhốt chung chỗ với mình, gã giận dữ gầm lên:
- Lão bà xấu xí lùn thấp kia, bắt bọn tiểu gia giam giữ nơi này là có ý gì?
Ủy Lão Lão “hừ” lạnh một tiếng:
‐ Tiểu tử ngươi hỏi làm gì? Nếu ngươi chấp thuận thành thân với tam đệ tử của ta, mọi việc sẽ xong, còn nếu không đừng trách lão bà tử ta giết chết các ngươi tại đây.
Ngô Tiêu Côn gầm lên:
‐ Đồ nữ nhân không có liêm sỉ. Ngô Tiêu Côn ta là đệ tử của Võ Lâm Tam Kỳ há lại đi khuất phục bọn tà ác các ngươi?
Ủy Lão Lão bật cười quái dị:
‐ Tam Kỳ thì ra cái quái gì, nghe nói bọn họ bị Hạ Hầu Vân vẽ dưới đất giam giữ họ sau Phi Vân sơn trang rồi còn gì nữa?
‐ Lão nhân nói thật thế ư?
‐ Tình hình thật sự ra sao ta không biết rõ, chỉ cần ngươi chấp thuận làm chồng tam đệ tử ta, ta bảo đảm sẽ giúp ngươi cứu ba vị sư phụ ngươi liền.
‐ Ba vị sư phụ ta võ học siêu quần, làm gì có lý lại bị giam giữ?
‐ Tin hay không tùy ngươi, tóm lại ta chỉ nói một lời, muốn sống thì hãy chấp thuận thành hôn với đệ tử ta, còn muốn chết thì đừng chấp thuận, ta cho thêm các ngươi một thời gian để suy xét.
[thiếu một đoạn]
... bọn với chàng liền nói:
‐ Thì ra ngươi và hai tiểu tử ấy là đồng bạn, quả là duyên trời đã định.
Nói chưa hết câu, Trương Đồng đã xoay thân lại vươn bàn tay vĩ đại chộp vào ngực Ủy Lão Lão, thân hình lão thái bà xoay chớp nhoáng hoành ngang ba bước quát lớn:
‐ Chẳng lẽ chưa chi ngươi cũng hối hận rồi sao?
Trương Đồng không buồn đáp, hắn đảo người chụp trảo lần hai. Ủy Lão
Lão cả giận gầm to:
‐ Ngã xuống!
Hữu thủ lão bà kéo tới, tay tả vẫn chỉ Xú Nữ Lý Mỹ hỏi:
‐ Ngươi còn thích đệ tử ta nữa không?
Trương Đồng vừa bò dậy vừa đáp:
‐ Thích chứ!
Lão thái bà nghe vậy bao nhiêu giận dữ biến mất:
‐ Ngươi không hối hận ta sẽ tha mạng ngươi lần này, ngươi đừng thèm lưu tâm đến hai tiểu tử kia làm gì nữa!
Trương Đồng kêu lên:
‐ Điều ấy không được, vãn bối muốn ở cùng chỗ với họ!
Ủy Lão Lão biết hắn tuy ngốc nghếch nhưng lại là người rất thuần phác, có khuyên hắn cũng chẳng chịu nghe, lão chớp nhoáng định đoạt:
‐ Hắn thích nhị đồ đệ ta chắc là không giả, nếu như không có hắn ở chung với hai tiểu tử kia, hắn tất không chịu, sao không tạm thời cho hắn ở chung, sau vài ngày nếu hai tên tiểu tử ấy chấp thuận kết hôn ta tha luôn ba tên một lúc, còn như hai tên tiểu tử kia vẫn không chấp thuận ta sẽ giết chết chúng rồi thả tên ngốc nghếch này ra kết hôn với nhị đồ đệ ta cũng được.
Chủ ý đã định, lão đưa mắt nhìn Xú Nữ Lý Mỹ:
‐ Con đi tìm mấy mảnh ván để thế tên tiểu tử ngu ngốc này đóng thành cái giường, còn hai tiểu tử kia cứ mặc chúng.
Nói xong, lão bà ấn vào một chỗ trên vách đá, lập tức vách đá chuyển động để lộ ra một cửa đi, cửa này thông với phòng giam của chàng. Ủy Lão Lão đang muốn nói gì đó, Trương Đồng đã cướp lời kêu to:
‐ Tôn huynh đệ, họ Trương đến rồi đây này!
Tôn Lan Đình thấy thần thái đồng cam cộng khổ của hắn...
[thiếu một đoạn]
... đóng thành một cái giường, nàng ta an ủi hắn:
‐ Trương ca ca tạm thời ở trong này vậy nhé, muội muội sẽ không để ca ca khổ sở đâu.
Từ đó ba người Tôn Lan Đình tuy ở trong lao ngục nhưng không thiếu một tí gì, nhất là đại hán Trương Đồng, thường ngày Xú Nữ Lý Mỹ còn vào lao hàn huyên với hắn, mỗi ngày cảm thấy tình họ với nhau càng sâu nặng... thậm chí có thể nói họ không muốn rời nhau nữa.
*
*
*
Sau khi họ bị giam giữ trong sơn động, giang hồ chính đang xôn xao chấn động vì mấy việc loan truyền. Chưởng môn tứ đại môn phái Nga My, Côn Luân, Hoa Sơn và Trường Bạch và những cao thủ môn phái khác vào đêm mồng hai tháng hai đều bị Hắc Y giáo phái bộ hạ đến giết sạch chỉ có đào thoát được Phan Vân Tẩu Chu Thục Tuyền của Nga My và Thất Tuyệt võ lâm đến chi viện cho các môn phái. Không Động tự nguyện gia nhập Hắc Y giáo, nên sắp đặt âm mưu đả thương Nhân Nghĩa Hiệp Vương Hạ Hầu Vân.
Trong đêm ấy Thiêu Lâm tự bày hai Ngũ Bách La Hán đại trận đánh lui Hắc Y giáo đồ. Hắc Y giáo đang chuẩn bị phục thù. Thiếu Lâm tự đã gửi Anh Hùng thiếp đi các nơi mời quần hùng võ lâm tề tựu đến quyết thư hùng một trận sống chết với Hắc Y giáo.
Hắc Y giáo đã công khai thiết lập các phân đàn trong khắp nơi ở Trung Nguyên chỉ có địa điểm tổng đàn vẫn không ai biết ở nơi nào. Các phân đàn đàn chủ và bốn chưởng môn mới của bốn đại môn phái đều do tên ác độc vô loại trong Hắc Y giáo nắm giữ như Tiểu Đầu Quỷ Vương Cường được giữ chức chưởng môn phái Hoa Sơn.
Ngoài ra những chuyện xảy ra trong hai phái Thanh Thành, Võ Đang và chuyện Tôn Lan Đình đồng thời truyền tụng chấn động giang hồ. Lần này Hắc Y giáo đúng là làm chấn kinh võ lâm. Từ đó võ lâm như bị bao bọc bởi một bầu hắc khí, ai nấy đều thấp thỏm lo âu.
Có nhiều bang hội môn phái nhỏ tự biết thân phận khó thể tự tồn tại đành tự động xin quy hàng các phân đàn Hắc Y giáo, cam nguyện bị chúng áp chế.
Trong các phân đàn Hắc Y giáo có phân đàn Lạc Dương là quy mô lớn nhất, nhân vì tổng đàn chưa xuất hiện công khai trên giang hồ nếu có việc trọng đại gì đều tìm đến phân đàn Lạc Dương đàm phán, vì vậy phân đàn Lạc Dương cơ hồ đã biến thành đại biểu cho tổng đàn Hắc Y giáo.
Phân đàn này thiết lập gần vùng Chu Công miếu, cửa thành Lệ Cảnh tỉnh Lạc Dương chiếm một diện tích hơn mười mẫu, phòng ốc như bát úp đến mấy chục gian, trước cổng là một vùng đát trống, trước vùng đất trống ấy là mấy mẫu ruộng hoang.
Giữa vùng đất trống có dựng một cây cột cao bảy tám trượng treo một lá cờ lớn màu đen trên thêu mấy chữ trắng Hắc Y giáo, khí tượng thật hùng tráng hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Vì vậy công việc trong phân đàn này rất nhiều, hai tháng sau Hắc Y giáo đặc phái một trong Cửu Tà là Nhân Yêu Triệu Tú Nam đến tiếp nhận chức phân đàn chủ và phái hộ pháp Ngô Tỉnh Ngô thường trực ở phân đàn chỉ huy.
Nhân Yêu Triệu Tú Nam đáo nhận xong liền sai bộ hạ đi sưu tầm mỹ nhân về bày trò hoan lạc đông thời bố trí bày biện lại phân đàn cực kỳ hoa lệ. Sau một tháng, đối diện phân đàn là mấy mẫu ruộng hoang đột nhiên gạch ngói, gỗ chở tới ùn ùn như có người sắp sửa xây cất công trình gì đó.
Hắc Y giáo tuy hoành hành bá đạo, nhưng không thể can thiệp vào chuyện người khác xây dựng kiến trúc nhà cửa. Không lâu sau, mảnh ruộng hoang đã nổi lên những phòng ốc nhà cửa rộng lớn, nửa giống như nhà cửa, nửa giống như đền đài đứng sừng sững giữa trời trông thật khó coi.
[thiếu một đoạn]
... ấy thuê trông coi nhà mà thôi. Tiểu đầu mục tra hỏi nửa ngày chẳng có kết quả gì chỉ còn nước quay về bẩm báo sự thực. Nhân Yêu Triệu Tú Nam tạm gác chuyện ấy sang một bên.
Qua bảy tám ngày sau, hôm ấy trời vừa sáng, Nhân Yêu Triệu Tú Nam đang ôm hai mỹ nữ ngủ trong phòng riêng thình lình ngoài cửa có tiếng hô hoán làm y tỉnh dậy, chợt nghe tiếng hộ vệ của y là Hoa Báo Tử Lý Trường Thắng ở ngoài cửa gọi to:
‐ Khải bẩm phân đàn chủ, tòa nhà mới dựng ở đối diện phát sinh chuyện lạ, mời phân đàn chủ ra tự thân tra xét.
Nhân Yêu dư biết tên Hoa Báo Tử Lý Trường Thắng này gan dạ hơn người, tòa nhà đối diện mới dựng tất phải xảy ra chuyện gì lạ lắm, nếu không hắn không dám kinh động đến y vào lúc sáng sớm như thế này. Y đẩy hai mỹ nữ ra nhảy xuống giường mặc vội quần áo mở cửa bước ra hỏi:
‐ Có chuyện gì lạ lùng?
Lý Trường Thắng đáp:
‐ Trước cái tòa nhà mới dựng sáng sớm nay đột nhiên có treo hai câu đối và người giữ nhà cũng thay đổi.
Nhân Yêu Triệu Tú Nam “hừ” gằn một tiếng:
‐ Chuyện mọn ấy vì sao mà sợ đến vậy?
‐ Hai câu đối ấy từ cú ác độc toàn có ý khiêu khích Hắc Y giáo chúng ta, xin phân đàn chủ thân ra xem mới biết được.
‐ Đồ vô dụng, để bản tòa rửa mặt mũi cái đã rồi hãy ra xem.
Giáo đồ đã kịp bưng nước ấm lại, y rửa mặt xong, giáo đồ lại bưng đến một tô sâm quý, y chậm chạp uống cạn rồi nói với Lý Trường Thắng:
‐ Các ngươi thật là lũ ăn hại, một chút việc cỏn con mà cũng cần bản tòa thân tự xử lý!
Lý Trường Thắng đứng nghiêm chỉnh một bên không dám phân biện.
Nhân Yêu Triệu Tú Nam trừng mắt quát:
‐ Còn đứng trơ ở đây ư? Sao chưa dẫn đường cho bản tòa?
Hai người bước ra đại môn phân đàn nhìn thấy trước cổng mấy gian nhà mới dựng có bốn tên đầu mục đang hoa chân múa tay cãi cọ với một lão già râu tóc bạc phơ. Chúng đi tới trước mấy gian nhà ấy, bốn tên đầu mục thấy có phân đàn chủ thân tới vội vàng đứng nghiêm hai bên. Nhân Yêu Triệu Tú Nam ngẩng đầu nhìn lên trên cổng, y giật mình cả kinh.
oOo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...