Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Cô ở lại trong căn nhà cũ mẹ cô để lại, nơi này trước đã tìm công ty vệ sinh từ trên xuống dưới đều đã dọn dẹp một lần.

Lầu hai, trong một căn phòng ngủ, cô mua một chiếc giường cùng chăn ga gối đệm, đơn giản sắp xếp, bố trí, cũng thành một căn phòng ấm áp có thể an tâm ở được rồi.

Mấy ngày nay, mỗi đêm đều đã mất ngủ.

Công ty không đi, cô đã không tính toán trở về Đường thị làm việc nữa.

Vô tri vô giác đã ở lại đây vài ngày, gần như chân không rời nhà, đói bụng liền gọi người đưa đồ ăn đến.

Trải qua những ngày tháng cực kỳ tiêu cực, suy sút.

Khi mới vừa cùng Đường Hạo Nam kết hôn cũng chưa tiêu cực quá như thế, hơn bốn năm trước, cũng không giống như hiện tại, giống như thâm khuê oán phụ (người phụ nữ bị bội bạc vẫn ở trong phòng đời chờ chồng mình).

Oán phụ...

Cái từ này, có ngày vậy mà cũng sẽ bị dùng để hình dung chính mình.

Giữa trưa, Hạ Nhất Nhiễm nằm ở trên giường, nhìn ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, khóe miệng dương lên nụ cười chua xót.

Trước kia không có oán, cho nên không phải oán phụ.

Hiện ở trong lòng có oán, mới có thể thống khổ như vậy.

Trách thì trách Đường Hạo Nam trêu chọc cô!

Ba bốn ngày thời gian, cô liền gầy đi vài cân, hốc mắt đỏ lên, trong hai mắt hằng đầy tia máu đỏ, vô lực nằm ở trên giường, nước mắt không thể khống chế theo khóe mắt chảy xuống.

Đồng Y Mộng cũng không biết bọn họ đã kết hôn, hiện tại mọi người đều phải gạt cô ta, không cho cô ta  biết, cô cùng Đường Hạo Nam ở hơn bốn năm tiền liền đăng ký kết hôn rồi. Cũng như, cô ta cũng không biết, vốn là, bọn họ đến tháng mười một năm nay, sẽ làm thủ tục li hôn.

Ly hôn...

Cô nhớ tới Đường Hạo Nam từng nói qua, hẳn không ly hôn với cô, ngược lại liền nở nụ cười.

Tươi cười kia so với khóc vẫn còn khó coi.

Cô vậy mà đem câu nói kia của anh trở thành hứa hẹn.

...


Đường Hạo Nam mấy ngày nay một tấc cũng không rời ở lại bệnh viện cùng Đồng Y Mộng, nhiều lần gọi vào di động cho Hạ Nhất Nhiễm, vẫn tắt máy, trong lòng không yên.

Hôm nay là ngày Đồng Y Mộng xuất viện, Đường gia, ngoại trừ cha Đường, gần như toàn bộ người đều đến đông đủ, nghênh đón Đồng Y Mộng trở về.

Đương nhiên, Hạ Nhất Nhiễm là bị loại trừ bên ngoài.

Đồng Y Mộng thân hình yếu ớt, sợ lạnh, mặc một bộ áo lông màu xanh nhạt, quần bó màu trắng, trên đầu đội một bộ tóc giả màu đen, người ngoài nhìn vào chính là đẹp ngọt ngào, hoạt bát. Còn không có vào cửa, cô ta liền khóc, lập tức, nhào vào trong lòng Lục Uyển Thu.

"Bác gái..." Cô ta làm nũng khóc kêu hô, giống như nhìn thấy mẹ ruột của mình vậy, Lục Uyển Thu vội vàng vỗ lưng cô ta, ôn nhu trấn an.

Những người khác lúc trước bị mãi dặn dò qua, không được tiết lộ chuyện Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm, cho nên, nhìn Đồng Y Mộng như vậy, mấy kẻ lòng dạ xấu xa, có người rất muốn lập tức nói cho Đồng Y Mộng sự thật, tỷ như, Đường Hạo Duyệt cùng Đường Hạo Hâm.

Chẳng qua, gạt Đồng Y Mộng thế này cũng được, nói như vậy, Hạ Nhất Nhiễm chính là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Rõ ràng là vợ hợp pháp của Đường Hạo Nam, lại muốn làm bộ không phải.

Đường Hạo Nam nhìn Đồng Y Mộng cùng mọi người từng người chào hỏi, mọi người ở Đường gia đại bộ phận thích Đồng Y Mộng, Đồng Y Mộng người này khéo ăn nói đối với mọi người ôn hòa, là cái loại người rất biết lấy lòng người khác càng dễ được mọi người yêu quý.

Nhìn cô ta như vậy, Đường Hạo Nam bỗng dưng nghĩ tới, Hạ Nhất Nhiễm.

Lòng co giật run rẫy.

Cô vẫn không làm sao biết lấy lòng khiến người ta yêu mếm, nhưng mà bà nội đã qua đời cùng cha anh, cực kỳ thích cô.

Đồng Y Mộng bị Đường Hạo Nam đỡ lên lầu ba, hướng đến căn phòng của cô ta trước kia, "Anh Hạo Nam, anh bình thường ở phòng nào?" Ở trên bậc thang, Đồng Y Mộng cười hỏi, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội.

"Anh... Bình thường không ở trong nhà!" Đường Hạo Nam do dự giây lát, trầm giọng nói.

"A...... Bởi vì em không có ở đây sao?"

"... Uh"m!" Anh cười nói, vẻ mặt sủng nịch, đem Đồng Y Mộng đưa vào phòng của cô ta.

Cùng phòng bệnh ở bệnh viện tương tự, trong gian phòng này xếp đầy búp bê cùng hoa hồng, tùy ý có thể thấy được rèm che cùng ren viền hồng nhạt.

Đồng Y Mộng vẫn thích những thứ này mà theo Đường Hạo Nam là chỉ mấy cô bé học sinh mới thích nó, có đôi khi cảm thấy được cô ta thật ấu trĩ, nhưng mà thật sự thật đáng yêu, ngây thơ.

"Anh Hạo Nam... Cám ơn anh! Nơi này lại vẫn cùng trước kia không khác biệt lắm!" Ở trong phòng dạo qua một vòng, Đồng Y Mộng trở lại bên người Đường Hạo Nam, thân thể yếu đuối nhỏ gầy ôm lấy eo của anh, vùi đầu ở trong lòng anh, cảm động nói.


Đường Hạo Nam thân thể căng cứng, vẫn không nhúc nhích, theo quán tính cong môi, "Chỉ cần em thích liền tốt rồi!" Anh cười nói, lúc này, Đồng Y Mộng kiễng hai chân, môi hồng nhạt chạm lên môi anh, dùng lực hôn một cái.

Đường Hạo Nam toàn thân càng thêm căng cứng, ngực chấn động, Đồng Y Mộng buông ra anh khi đó, đã thẹn thùng đỏ bừng cả khuôn mặt.

Đầu lại vùi vào trong lòng anh, làm nũng cọ cọ, "Anh Hạo Nam... Cám ơn anh một mực chờ em, em sẽ cố gắng bồi dưỡng tốt thân thể, khôi phục khỏe mạnh như trước kia!"

"Ngoan... Mộng Mộng, em nghỉ ngơi trước một hồi!" Anh ôn nhu nói, bồng cô ta lên, hướng bên giường.

Đồng Y Mộng bị anh nhẹ nhàng đặt ở trên giường mềm mại, anh vừa muốn buông cô ta ra, hai tay của cô ta khóa chặt cổ của anh, lôi kéo anh, môi hai người gần như dán ở một chỗ.

"Anh Hạo Nam... Anh..." Mắt Đồng Y Mộng buông xuống nhìn môi mỏng của anh, nói xong, cánh môi liền muốn dán lên môi anh.

Đường Hạo Nam cả người căng cứng, lập tức né tránh, "Xảy ra chuyện gì, anh Hạo Nam..."

"Nhớ tới còn có việc muốn xử lý, em trước ngủ một hồi đi, anh không đi, ở trong thư phòng, xử lý xong liền tới tìm em!" Đường Hạo Nam vội vàng nói dối.

"A......! Anh đi bận việc đi, không cần vì em làm chậm trễ chính sự!" Đồng Y Mộng ra vẻ như không phát hiện ra sự kháng cự của anh, ngọt ngào nói, dáng vẻ cực kỳ săn sóc anh.

Đường Hạo Nam kiên nhẫn vì cô ta đắp kín mền, tại cái trán của cô ta hôn nhẹ, mới rời đi.

Mới vừa đi đến lầu hai, anh quẹo trái, vào phòng ngủ chính...

Giường lớn trống không, hai cái gối song song tựa vào cùng một chỗ, trong phòng ngủ to như vậy, xem ra trống vắng rất nhiều.

Cửa tủ treo quần áo mở ra, anh đi tới.

Bên trong, không còn một bộ quần áo thuộc về Hạ Nhất Nhiễm.

Trong phút chốc, đối với cô áy náy, tràn đầy trái tim.

Anh lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho cô, vẫn lại là tắt máy!

Lập tức lại gọi điện thoại cho Tô Tiểu Quả, Tô Tiểu Quả ở trong điện thoại cực kỳ không hiểu hỏi: "Các người không phải ra nước ngoài nghỉ phép sao? Sao lại hỏi tôi chị ấy ở đâu?! Không đúng, Đường Hạo Nam! Anh có phải lại ức hiếp chị của tôi rồi hay không?!"

Tô Tiểu Quả lúc này mới ý thức đến, Hạ Nhất Nhiễm trước là lừa gạt mình, còn nói cái gì cô cùng Đường Hạo Nam đi Maldives nghỉ phép một tuần!


Ý thức được cô không có ở chỗ Tô Tiểu Quả kia, Đường Hạo Nam hoảng hốt, lập tức gọi điện thoại cho Hứa Thành, để cho anh ta điều tra Hạ Nhất Nhiễm đang ở nơi đâu.

Hứa Thành nói, Hạ Nhất Nhiễm đã bốn ngày không đến Đường thị đi làm rồi.

Cả người anh sợ sệt hoảng loạng mà lảo đảo, ảo não ôm đầu, ngồi ở cuối giường giường lớn, đầy người mỏi mệt...

Cô có thể đã lén lút đi rồi hay không?

Nghĩ vậy, tức giận nhiều hơn hoảng hốt!

Hứa Thành chỉ chốc lát sau gọi điện thoại tới, nói Hạ Nhất Nhiễm hiện tại đang ở lại trong căn nhà cũ kia.

Đường Hạo Nam lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mới vừa muốn đi tìm cô, nghĩ đến sợ bị Đồng Y Mộng hoài nghi, dứt khoát trước không đi tìm cô.

...

Hạ Nhất Nhiễm là bị Lục Ngộ Hàn lôi kéo, ra khỏi nhà cũ.

Anh mang cô thẳng đến trung tâm thương mại, đi cửa hàng quần áo, "Con xem con cái bộ dạng này đi, đều đã biến thành cái gì rồi hả?"

"Trước kia cái con nhím kiên cường luôn xù lông đâu rồi? Hiện tại sao lại giống như rùa đen rút đầu thế hả?" Lục Ngộ Hàn đứng ở sau lưng của cô, hai tay giữ lấy bờ vai cô đẩy tới, bắt cô nhìn chính mình trong gương, trầm giọng nói.

Hạ Nhất Nhiễm ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, tóc tai lộn xộn, hai mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt.

Chính mình như vậy, đúng thật là một đóa hoa khô héo.

"Cậu..."

"Hiện tại tỉnh táo lại cho cậu, chọn một bộ quần áo chính mình thích nhất, lập tức thay!" Lục Ngộ Hàn buông hai vai cô ra, trầm giọng mệnh lệnh.

Hai tay Hạ Nhất Nhiễm vỗ vỗ đôi má, cảm thấy được bản thân đã tiều tụy thành như vậy, thật sự quá mất mặt.

Tại sao muốn cam chịu, chà đạp chính mình?

Không phải nên sống được càng tốt hơn, để cho Đường Hạo Nam thay đổi cách nhìn triệt để sao? Cô hiện tại cái bộ dạng như người chết này, sẽ chỉ làm Đường Hạo Nam càng đắc ý!

Nghiêm túc đánh giá bản thân xong, mới biết được đây là cửa hàng CHANEL độc quyền, cô bình thường rất thích nhãn hiệu này.

Vẫn như trước kia mua đều là trang phục công sở, như vậy có thể đem chính mình đóng gói lại xem ra kiên cường, giỏi giang!

Thì ra,  toàn bộ kiên cường của cô, chẳng qua chỉ là ngụy trang.

Bề ngoài càng kiên cường, nội tâm lại càng yếu ớt.


Lúc cô đang chọn quần áo khi đó, Lục Ngộ Hàn ngồi ở khu nghỉ ngơi, khuôn mặt anh tuấn thành thục, hơi sủng nịch cười, trong con ngươi đen sâu thẳm, bao hàm nồng đậm tình ý.

Nội tâm vẫn đang tại ẩn nhẫn, cùng cô giữ một khoảng cách.

Cô chọn một bộ trang phục công sở nghiêm chỉnh, vẫn lại là quần tây, gần đây mua quần áo, đều đã tận lực chọn trang phục quần tây áo sơ mi, bởi vì trên cẳng chân cô có vết sẹo xấu xí...

Thay quần áo thời điểm, nhân viên cửa hàng nhìn đến vết sẹo phía sau lưng cũng là bị làm cho hoảng sợ, lại vội vàng đối với cô xin lỗi, Hạ Nhất Nhiễm rộng rãi cười, bày tỏ không sao cả.

"Tôi có đôi khi đụng đến vết sẹo phía sau, đều phải bị kinh sợ đến nổi cả da gà mà." Cô vội vã nói.

"Người có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ làm chữa trị vết sẹo đó, hiện tại có phẫu thuật laser, phi thường dễ dàng xóa sẹo." Nhân viên cửa hàng có lòng tốt nói.

Hạ Nhất Nhiễm gật đầu, "Vốn định muốn đi xóa bỏ."

Nhân viên cửa hàng phục vụ cực kỳ đúng chỗ, còn giúp cô lựa chọn cái đồ trang sức trang nhã phù hợp với bộ quần áo trên người, từ cửa hàng quần áo ra ngoài, cô đã rực rỡ hẳn lên.

Đi ở bên cạnh người Lục Ngộ Hàn, không hiểu sao có nhàn nhạt cảm giác càng thêm kiên định.

Lục Ngộ Hàn mang cô đi một nhà hàng làm đồ ăn không tệ, gọi đều là món ăn cô thích, Hạ Nhất Nhiễm đối với anh không có cái phòng bị gì, đôi khi nhớ tới cái nụ hôn đêm đó, vẫn cảm giác được là Lục Ngộ Hàn sau khi uống say mới không khống chế được.

"Con uống ít chút đi."

Đêm nay, Lục Ngộ Hàn chưa uống giọt rượu nào, Hạ Nhất Nhiễm lại uống vào mấy chén Mao Đài, xem ra đã hơi ngà ngà say, Lục Ngộ Hàn cướp đi bình rượu.

"Cậu, con còn muốn uống, người để cho con uống thêm chút nữa đi! Con không sao mà! Con không uống trong lòng rất khó chịu, hiện tại rất muốn đi bến tàu! Con hiện tại liền muốn đi bến tàu!" Hạ Nhất Nhiễm nói xong liền đứng lên, hướng ra ngoài phòng bao mà đi, Lục Ngộ Hàn vội vàng đuổi theo.

Hơn nửa đêm, anh thật sự mang cô đi đến bên cạnh con đê kia, Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở bến tàu, miệng say khướt nói nhảm.

"Con tại sao lại như vậy? Thật không tiền đồ!"

"Nhiễm Nhiễm! Nếu đau lòng, tại sao vẫn còn yêu nó?!" Lục Ngộ Hàn kéo cô lại, hai tay giữ lấy bờ vai cô, lớn tiếng quát.

Hạ Nhất Nhiễm lắc đầu, mượn ánh trăng màu bạc, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.

"Yêu một người chính là, cho dù không vui, cũng muốn cùng một chỗ!" Cô cắn răng nói xong "Cùng một chỗ" ba chữ, nước mắt nhanh chống rơi xuống.

Lục Ngộ Hàn rốt cuộc nhịn không được, một tay kéo cô ôm ấp vào trong ngực, gắt gao ôm, Hạ Nhất Nhiễm mũi cay cay, "Oa" một tiếng, khóc lên, Lục Ngộ Hàn càng không ngừng vỗ lưng an ủi cô.

Hận không thể đem Đường Hạo Nam bắt đến đây, đánh một trận, vì cô trút giận!

"Hạ Nhất Nhiễm!"

Từ trên truyền đến tiếng gào thét điên cuồng của người đàn ông, rồi sau đó, một bóng dáng hướng về bên này chạy vội tới...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui