Chẳng qua, khi đó, vẻ mặt của anh chỉ là sơn màu ngụy trang, cô căn bản không biết diện mạo của anh.Thân hình Lục Ngộ Hàn to lớn, dựa lưng vào vách tường, hai tay nắm chặt thành nắm, đầu ngã ra vách tường màu trắng phía sau, nhắm hai mắt, vẻ mặt thống khổ, đắm chìm trong hồi ức xa xôi.
Làm sao cũng không nghĩ tới, khi lại gặp, cô đã là vợ người khác, mà còn, là vợ cháu trai anh.
Anh vừa rồi căn bản không có say, chỉ là giả vờ. Chỉ có giả say, mới chiếm được chúc phúc lợi nho nhỏ, mới không đến nỗi bị cô phát hiện.
Biết cô yêu Đường Hạo Nam, cùng những người đàn ông khác vẫn giữ một khoảng cách.
Nếu cô biết anh thích cô, khẳng định trốn anh rất xa.
Cô là cô gái tốt, anh hiện tại chỉ hy vọng Đường Hạo Nam tên tiểu tử kia không cần lại phạm sai lầm, hảo hảo đối tốt với cô, cô đáng được yêu thương.
Biết rõ rành rành là sai lầm, nhưng không cách nào khống chế tình cảm chính của mình.
...
Hạ Nhất Nhiễm lái xe, tốc độ xe rất nhanh, trong đầu vẫn luôn hiện lên một màn vừa rồi, biết rõ Lục Ngộ Hàn là uống say, lại luôn cảm giác có gì đó không thích hợp.
Lại phân không rõ làm sao không thích hợp.
Di động trong tui xách đang kêu vang, cô không có nghe đến, buổi tối lái xe rất khó, đối diện một chiếc xe tải bật đèn pha chói mắt, cô chỉ có thể giảm tốc độ.
Trong đầu rất loạn, lòng cũng rất loạn.
Vì cái nụ hôn kia, canh cánh trong lòng.
Hành trình một giờ đi xe, ước chừng lái hai giờ mới thuận lợi đến tầng gara căn hộ.
Vào thang máy, mới nhìn đến trong điện thoại mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Đường Hạo Nam gọi tới.
Không biết anh là đã về hay chưa, anh cái người này bệnh đa nghi cực kỳ nghiêm trọng, nếu biết cô cùng Lục Ngộ Hàn ăn cơm, lại vẫn đến chỗ ở của cậu anh, anh có thể thẹn quá thành giận hay không, giống lần trước như vậy...
Đứng ở cửa, cô hít sâu, điều chỉnh tâm trạng của bản thân, không lại chột dạ cái gì, Lục Ngộ Hàn là uống say mới có thể đối với cô có hành vi vượt quá giới hạn như vậy .
Vừa muốn lấy chìa khóa mở cửa, cửa bị người từ bên trong mở ra, ngẩng đầu, đối diện chính là khuôn mặt tuấn tú xanh mét !
"Em..." Đang muốn mở miệng, Đường Hạo Nam đã xoay người, anh mặc quần tây tối màu, áo sơmi trắng, vạt áo áo sơmi buông rơi, hai tay áo hai bên bị sắn lên đến khủy tay, xem ra giống như cực kỳ phiền não.
Dáng vẻ không nói được một lời kia, xem ra là tức giận rồi
"Vừa nãy đang lái xe, không có chú ý di động trong túi xách! Anh đã ăn tối chưa?" Thay đổi dép lê, cô đến gần, nhìn bóng lưng anh, tự nhiên hỏi.
Không biết vì sao, Đường Hạo Nam không nói lời nào thời điểm, luộn để cho cô càng lo lắng, cảm giác anh như vậy, rất thâm trầm, cực kỳ dọa người.
Anh vẫn lại là không nói chuyện, hướng tới thư phòng đi đến.
Hạ Nhất Nhiễm trong lòng bồn chồn, giữa hai người rất không dễ dàng mới trải qua vài ngày "Xuân về hoa nở", cô không nghĩ muốn lại lần nữa xảy ra cái biến cố gì, rót ly nước, cô gõ gõ cửa, vào thư phòng.
Đường Hạo Nam ngồi ở trước bàn sách, vẻ mặt lạnh lùng nhìn màn hình máy tính, cô chậm rãi lên trước.
"Anh đừng giận em mà, em là thật sự không có nghe đến chuông điện thoại di động." Cô đứng ở bên cạnh bàn làm việc, đặt ly nước ở trên bàn, cúi thấp đầu, thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo một tia cầu xin.
Đường Hạo Nam vẫn đang không nói được một lời, tầm mắt lại vẫn rơi vào trên màn hình máy tính, Hạ Nhất Nhiễm đành phải ngồi xổm người xuống, giữ lấy mép bàn, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
"Ông xã... Thực xin lỗi..." Âm thanh như muỗi kêu, lúc kêu hô anh "ông xã" khi đó, trong giọng nói lộ ra nhàn nhạt hương vị làm nũng.
Một tiếng "ông xã" này, cuối cùng để cho Đường Hạo Nam kia lòng vốn đang vì tức giận mà lạnh lùng làm lơ, giật giật, người đàn ông kiêu ngạo đó, vẫn đang không nói chuyện.
Anh càng giận chính mình, trở lại căn hộ này, đối mặt nhà cửa trống không, phát hiện cô không có ở đây khi đó, cả người liền không bình tĩnh rồi !
Tâm loạn như ma, nhìn sấm chớp mưa gió bên ngoài, sợ cô xảy ra chuyện gì.
Gọi điện thoại cho cô một lần lại một lần, cô càng không nghe máy, anh càng sợ cô gặp chuyện không may, sau đó lo lắng đến nỗi chuẩn bị ra ngoài tìm cô... !
Đường Hạo Nam cuối cùng đồng ý nhìn cô một cái, ánh mắt nguy hiểm, híp mắt liếc cô, "Đi đâu lêu lổng rồi hả ? !" Anh lãnh ngạnh chất vấn.
Vấn đề của anh, để cho cô nháy mắt cực kỳ không thoải mái, cái gì gọi trong lòng có quỷ?
Xế chiều đi xem nhà cũ mẹ để lại cho em, gặp cậu, hai người liền cùng nhau ăn cơm." Cô chi tiết nói, giọng điệu bình tĩnh, ít đi sự làm nũng vừa rồi.
"Em là nói, Lục Ngộ Hàn? !" Đường Hạo Nam đột nhiên bạo quát, hai mắt gắt gao trừng mắt cô.
Hạ Nhất Nhiễm làm chuẩn bị tâm lý tốt, hai mắt cũng gắt gao trừng mắt với anh!
"Vậy thì đã sao? !" Cô đứng lên, lạnh lùng phản bác.
Anh ngồi ở trên ghế, cô đứng ở mép bàn, một người ngửa đầu , một người cúi đầu, hai người trừng mắt nhìn đối phương.
Xuyên thấu qua ánh mắt nhau, Hạ Nhất Nhiễm nghĩ muốn nói cho Đường Hạo Nam.
Trải qua mấy ngày hài hòa, hòa hợp ở chung, anh đối cô rốt cuộc có từng một chút đổi mới hoặc là tín nhiệm, nếu anh bây giờ còn nghĩ muốn giống như trước như vậy, chuyện bé xé ra to làm khó dễ cô, như vậy, hôn nhân của bọn họ cũng không tất yếu lại tiếp tục thêm nữa rồi.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt của cô như kiếm, mí mắt chớp cũng không chớp, hốc mắt từ từ phiếm hồng.
Nhưng mà, vẫn đang không trong chớp mắt nhìn anh.
Đường Hạo Nam mơ hồ hiểu được ý tứ trong ánh mắt cô.
Anh nháy mí mắt trước, nghĩ đến chuyện lần trước ở bệnh viện để cho cô ăn đồ ăn bẩn rơi xuống đất.
"Em trừng cái gì mà trừng? !" Xoay tầm mắt, anh nói một câu, giọng điệu lại vẫn rất lạnh cứng rắn.
"Đường Hạo Nam, lòng người không phải tảng đá, đều là làm từ thịt, một lần lại một lần bị thương, sẽ đau, sẽ tổn thương. Nếu tổn thương tiếp tục kéo dài, miệng vết thương vĩnh viễn sẽ không khép lại, cuối cùng, một lòng sẽ chết đi. Đúng, trái tim em có thể chết lặng hay không, anh khả năng một chút cũng không quan tâm đến... Nhưng mà em sẽ cự tuyệt bị anh thương tổn!"
Cô đỏ mắt vành mắt, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu có chút kích động nói.
Nói xong, cô liền đi hướng về phía cửa.
Đường Hạo Nam nhìn cô rời đi, không có ngăn lại, ngực rầu rĩ, tích tụ khó chịu.
Lục Ngộ Hàn thích cô, chuyện này, có lẽ chính cô cũng không hiểu, nhưng mà anh rõ ràng!
...
Cô chủ động đi phòng dành cho khách ngủ, tắm qua liền nằm xuống.
Bởi vì đối với Đường Hạo Nam còn có mong đợi, cho nên mới nói vậy. Thật tình cũng hi vọng anh đối với cô là thật tâm, không phải đùa bỡn.
So với lúc trước chẳng thèm ngó tới, trong khoảng thời gian này, anh đối với cô rất tốt, từng chút từng chút một đều bị cô ghi nhớ trong lòng.
Trong mơ màng, có người từ phía sau ôm lấy chính mình, trong ngực ấm áp dán sát vào lưng của cô, cô run sợ, mũi chua xót.
"Hạ Nhất Nhiễm, nếu yêu anh, phải toàn tâm toàn ý!" Đường Hạo Nam gằn từng tiếng, cắn răng nói.
Thật giống như sợ cô chân đứng hai thuyền, sợ cô có một ngày sẽ phản bội chính mình!
"Yêu anh mười mấy năm, đây không tính là toàn tâm toàn ý sao?" Cô chua sót hỏi lại, không biết phải nói thế nào, anh mới có thể tin tưởng cô!
Đường Hạo Nam đột nhiên kéo cô qua, đối mặt anh, cô bị anh áp ở dưới thân thể.
"Nói em yêu anh!" Trong đêm tối, người đàn ông bá đạo mệnh lệnh.
Hạ Nhất Nhiễm sợ sệt, lại vẫn chưa từng nói với anh ba chữ kia.
"Anh cực kỳ quý trọng sao? Tại sao quý trọng? Ham muốn chiếm hữu thuần túy của đàn ông ? Hay vẫn lại là, ở trong lòng anh, cũng có vị trí của em?" Hạ Nhất Nhiễm hai tay nâng chặt gương mặt anh, ngón cái ở trên da thịt của anh nhẹ nhàng mà vuốt ve, trong bóng tối, miễn cưỡng có thể thấy rõ hình dáng khuôn mặt anh.
Cô rất sợ nghe được anh nói ra những lời châm chọc: "Thôi đủ rồi, Hạ Nhất Nhiễm, tôi không ghét bỏ cô là tốt lắm rồi, cô lại vẫn trông mòng trong lòng tôi có vị trí của cô? Trái tim của tôi vĩnh viễn thuộc về Mộng Mộng, toàn bộ!"
Đường Hạo Nam nhìn cô, đang muốn mở miệng, Hạ Nhất Nhiễm môi hướng đến dán lên môi anh.
Cô chủ động hôn lên cánh môi lãnh lẽo của anh, chặn lại lời anh muốn nói.
Đường Hạo Nam kinh ngạc, nụ hôn của cô, có chút mạnh mẽ, rồi sau đó rời đi hướng tới bên tai của anh.
"Je t'aime!" (tiếng Pháp: Em yêu anh)
Bên tai truyền đến giọng nói thâm tình của cô, tiếng Pháp lãng mạn, khiến lòng anh ngớ ra...
Đó là âm thanh phát từ đáy lòng Hạ Nhất Nhiễm, bao hàm cả thâm tình đối với anh, tình cảm vẫn đè nén dưới đáy lòng, lấy hết dũng khí nói ra, khó tránh khỏi kích động, âm thanh lộ ra run rẩy.
Hai người duy trì tư thế ôm ấp kia, mặt cô chôn ở đầu vai anh, từ từ nhắm hai mắt, nghe theo tiếng nói thật lòng của trái tim mình.
Hạ Nhất Nhiễm, mày thực dũng cảm!
Không phải sợ, chân chính dũng cảm yêu, mới chính là cho chính mình một câu trả lời thỏa đáng!
Đường Hạo Nam hoàn hồn từ trống tim liên hồi, "Em đang nói cái ngôn ngữ gì, anh nghe không hiểu! Nói tiếng trung đi!" Cố ý nói, đặt cô ở trên giường.
Hạ Nhất Nhiễm híp mắt, nhìn anh đang đè ép trên thân mình, không tin anh nghe không hiểu, ở nhà hàng đồ ăn nước Pháp khi còn ở Bắc Kinh kia, anh nói tiếng Pháp vô cùng lưu loát cùng đầu bếp trao đổi.
Anh khẳng định là giả vờ nghe không hiểu!
"Anh nghe không hiểu thì thôi! Em ngủ!" Cô nhàn nhạt nói câu, nhắm mắt lại, nghiêng đầu, khóe môi cong lên.
Đường Hạo Nam nhìn gáy cổ tuyết trắng của cô, tà niệm dâng trào, cúi đầu liền gặm lấy!
"Xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng, ngủ sớm như thế, chẳng phải là quá lãng phí rồi sao!" Anh gặm cắn da thịt non mịn của cô, âm thanh thô cát nói, hỏa nhiệt từ bàn tay to bắt đầu tại trên thân thể cô tác quái.
Tên cầm thú này!
Mấy ngày nay, gần như hàng đêm tăng ca, đòi hỏi của anh vẫn luôn cuồng dã như vậy, dũng mãnh vô cùng, mỗi lần đều là hành hạ cô đến hôn mê ngất lịm, anh mới bỏ qua.
Khi anh hung hăng đòi lấy thời điểm, cô luôn ảo giác cho rằng, anh là thạt sự yêu cô.
Chẳng thế thì tại sao lại kịch liệt như vậy?
Anh đột nhiên xâm nhập vào cô mang theo sự trừng phạt, dường như đem cô làm đau, kinh hô một tiếng.
"Em đang suy nghĩ cái gì? Ở dưới thân anh còn dám phân tâm!" Người đàn ông buồn bực nói, tay giữ lấy mặt cô, cô rất không chuyên tâm, quả thực là đang tổn thương sự tự tôn của đàn ông mà!
"Em đang suy nghĩ, Đường tổng lúc cùng những người phụ nữ khác cùng một chỗ thời điểm, có phải cũng kịch liệt như thế hay không... !" Nghĩ đến Chu Giai Ngưng cùng anh thân mật như vậy, huyết dịch sôi trào trong người cô phút chốc liền lạnh.
Đường Hạo Nam nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, trong con ngươi hiện nảy lòng tham ý vị thâm sâu cười, người phụ nữ này, đang ghen.
"Cái này... Không thể trả lời... Chuyên tâm một chút cho anh!" Giọng Đường Hạo Nam thô cát, cười tít mắt nói, dũng mãnh càng thêm dùng lực.
Hạ Nhất Nhiễm tức giận đến muốn thổ huyết, vươn tay phải bắt lấy khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt hại nước hại dân của anh, bị anh dễ dàng giữ được, áp ở trên đỉnh đầu, càng thuận tiện để anh đoạt lấy!
Kỳ thật, anh cùng Chu Giai Ngưng chẳng qua là gặp dịp thì chơi, cái loại phụ nữ này lại vẫn không lọt nổi mắt xanh của anh, càng miễn bàn chuyện trên giường rồi !
Đường Hạo Nam thoả mãn ăn thân thể đẹp ngọt ngào của người còn gái dưới thân, thích nhìn dáng vẻ cô tức giận lại không thể làm gì được anh!
Cô giương nanh múa vuốt, dần dần ở dưới thân anh hóa thành một vũng xuân thủy...
Đường Hạo Nam thoả mãn từ dưới thân cô thoát ra, nhìn cô gái kia đã mệt choáng quáng nằm đó, khóe miệng cong lên, lộ ra sủng nịch.
Mới vừa xuống giường chuẩn bị đi tắm dội, điện thoại vang rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...