Vợ Trước Muốn Tái Hôn

"Tiểu thư, tôi đem bữa tối đặt ở cửa, nhớ rõ ra ngoài ăn." Người làm đem một bàn ăn mới đặt ở cửa phòng Hạ Nhất Nhiễm, lấy đi bàn ăn giữa trưa đã nguội lạnh.

Dường như cảm thấy có chút không thích hợp, người làm lại một lần nữa gõ gõ cửa. "Hạ tiểu thư, người ở bên trong có ổn không?"

Hạ Nhất Nhiễm quật cường vươn tay xoa xoa nước mắt đầy trên mặt, hít hít cái mũi, mỏi mệt nhắm mắt lại nhàn nhạt trả lời: "Tôi không sao, cô đi đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút."

"Hạ tiểu thư, người đã một mình ở bên trong một ngày, người xác định không có việc gì sao? Thân thể người không tốt, tôi sợ người chịu không nổi." Giọng người làm nghe qua mang theo vài phần quan tâm chân thành, Hạ Nhất Nhiễm có chút khinh thường bĩu môi. Quan tâm cô sao? Ha ha, hiện tại bắt đầu tại cửa phòng cô giả mù sa mưa lo lắng thân thể cô, đúng là lúc trước chính mình cần bọn họ, hô to cầu cứu, những người làm giả mù sa mưa quan tâm cô đâu? Bọn họ ở nơi nào!

"Cô đi đi, cô đi, tôi bảo cô đi, cô không có nghe đến sao?" Hạ Nhất Nhiễm xoay tay lại hung tợn đánh lên phía sau cửa phòng, thật giống làm như vậy, cô có thể trực tiếp xuyên qua cửa phòng trực tiếp đánh thẳng lên mặt đối phương vậy.

Hạ Nhất Nhiễm một mình đối với cửa phòng phát tiết buồn bực khổ sở tích tụ trong người mình.

Đúng vậy, đời này cô chính là sai bởi chính mình quá khờ dại, khờ dại đến nỗi đem Đồng Y Mộng coi làm là bạn thân nhất của mình, cho nên trơ mắt nhìn người đàn ông vốn đã thuộc về chính mình cùng Đồng Y Mộng bên nhau, vậy mà lại vẫn rộng lòng cười chuẩn bị chúc phúc, khi bị người ta đoạt đi người đàn ông của chính mình còn tưởng rằng là chính mình dư thừa!

Mãi đến khi bản thân mình đầy thương tích, mới biết được mình mới là kẻ ngốc bị đùa giỡn xoay quanh. Không sai, cô chín là người đần độn, rõ ràng trong lòng có nhiều oán hận như vậy, nhưng mà không xuống tay làm tổn thương được bất cứ một người, nhưng mà cuối cùng thì sao? Còn không phải là bất cứ ai, đều có thể vì lợi ích chính mình mà thương tổn cô sao?

Người làm nghe âm thanh như thế lại càng hoảng sợ hơn, cô không biết Hạ Nhất Nhiễm là dùng cái gì để gõ cửa.

"Hạ tiểu thư, xin người mở cửa ra, để cho tôi đi vào xem một cái được không? Tôi đảm bảo chỉ xem một cái." Người làm khổ sở cầu xin, quản gia không ở đây, cô chủ là một người làm nhỏ nhoi, hiện tại là luống cuống tay chân, cũng không biết người ở trong phòng tới cùng là chủ gì, nếu chăm sóc không tốt sẽ hế nào.


Người làm hiện giờ thật sự là nửa phần thất lễ, nửa phần sai lầm cũng không dám có. Hơn nữa, Hạ tiểu thư này từ buổi sáng liền nhốt mình trong căn phòng này, tâm tình giống như thật không tốt, lại không chịu ra cửa, thậm chí đến cái gì cũng không chịu ăn một ít, cô thật sự là sợ hãi Hạ Nhất Nhiễm chính mình sẽ làm ra một chút chuyện hại thân.

Trước không nói vấn đề trách nhiệm, cô kỳ thật cảm thấy được cô gái này rất đáng thương. Từ khi cô gái này đến nơi này, chính cô là đầu bếp riêng của cô ấy, các loại canh bổ của cô ấy uống đều là do chính tay làm, làm một người phụ nữ, cô đương nhiên là biết rốt cuộc Hạ Nhất Nhiễm uống nước canh gì.

Là canh bồi bổ cơ thể phụ nữ sau khi sinh non.

Nhưng mà cô gái này cứ như vậy vẻ mặt trắng bệch đến đây, bên người cũng không đi theo một ai, hơn nữa cô gái này vừa đến đây còn chưa tới hai ngày, Tô Tiểu Quả vốn đang ở liền đi mất, cảnh này khiến cô ấy xem ra càng thêm lẻ loi hiu quạnh.

"Cút đi! Tôi kêu cút có nghe thấy không!" Hạ Nhất Nhiễm hiện tại ai cũng không muốn tin tưởng, đương nhiên cũng sẽ không suy nghĩ cô gái đứng ở phòng mình có thật sự đang lo lắng cho an nguy của chính mình hay không, cô khống chế không nổi lên tiếng gầm thét.

"Hạ..." Người làm đứng ở cửa còn muốn nói cái gì, lại bị một cánh tay lớn đột nhiên duỗi qua ngăn lại.

Người làm quay đầu, chống lại một đôi mắt sắc bén. Ánh mắt vượt qua cái người làm cho lòng người ta sinh kính sợ, người làm thấy được người đàn ông kia lúc trước mướn cô tới nơi này làm việc.

"Ông, ông chủ." Người làm vội vàng kích động cúi đầu xuống. Nơi này là tài sản riêng của Đường Hạo Nam mua về, nhưng mà lúc trước là Hứa Thành thay thế Đường Hạo Nam đứng ra mua bán, người nơi này cũng chỉ từng gặp qua Hứa Thành, cũng chưa thấy qua Đường Hạo Nam, cho nên lúc này chỉ nhận thức Hứa Thành là ông chủ.

Hứa Thành cũng không có tâm tình cùng cô ta giải thích, nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, còn có đồ ăn bày trên mặt đất, rõ ràng cho thấy đây làm một đồ ăn mới, cùng với một phần đồ ăn đã nguội lạnh, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Hạo Nam.

Từ khi lên máy bay, mặt boss nhà mình giống như đã bị khối băng đông cứng, từ đầu đến cuối cũng không thay đổi vẻ mặt, Hứa Thành đi theo Đường Hạo Nam nhiều năm làm sao không hiểu, boss nhà mình đã đứng ở giới hạn bạo phát.


"Hạ tiểu thư ở bên trong?" Hứa Thành hỏi.

"Đúng, Hạ tiểu thư đã ở bên trong một ngày, một ngày cũng chưa ăn cơm rồi." Người làm tuyệt không dám giấu diếm chi tiết nói.

"Sao không tìm quản gia mở cửa ra, quản gia đâu!" Mắt thấy Đường Hạo Nam sắc mặt lại đen xuống vài phần, Hứa Thành tim đều nhanh nhảy đến cổ họng rồi.

"Quản gia không biết đi nơi nào, tôi cũng tìm quản gia một ngày, nhưng mà đến bóng dáng đều đã không phát hiện." Người làm thành thật đáp.

"Đem của phá ra cho tôi." Nghe Hứa Thành cùng người là nói chuyện, Đường Hạo Nam xem như nghe hiểu rõ ràng, chính là không có chìa khóa, hiện tại ngoại trừ Hạ Nhất Nhiễm mở ra từ bên trong, đã không có biện pháp khác.

Kiên nhẫn của anh đã còn thừa không bao nhiêu, trong ánh mắt chân thật đáng kia tin rõ ràng viết, nếu Hứa Thành không thể đem cánh cửa này cánh cửa mở ra mà nói, anh không ngại đem hứa Thành làm như đá xô cửa, đem cánh cửa này phá tung.

"Vâng." Hứa Thành lòng tràn đầy bất đắc dĩ đáp, hiện tại anh ta cũng không dám trêu chọc tổ tông này.

Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở trên mặt đất, sau lưng dính sát vào cửa phòng, cô giống như nghe được vài người nói chuyện với nhau, âm thanh kia vậy mà cực kỳ giống anh Hạo Nam, nghĩ tới đây, Hạ Nhất Nhiễm lại nhịn không được hung hăng lắc lắc đầu mình, đem suy nghĩ có chút hoang đường này đá bay ra ngoài.

Sao có khả năng, Đường Hạo Nam sao lại xuất hiện ở nơi này, lúc này Đường Hạo Nam không phải đang nên trong vòng tay dịu dàng của Lệ Áo sao, giả vờ là vì công ty hợp tác, cùng đối phương ôn tồn vui vẻ không phải sao? Chính mình đến nơi đây thời gian dài như thế, anh cũng không từng hỏi đến một câu, sao lại xuất hiện tại nơi này.


Nghĩ tới đây, Hạ Nhất Nhiễm ngơ ngác cười rộ lên, nước mắt không thể khống chế theo khóe mắt chảy theo dòng, chảy vào trong miệng cô, khổ sở chát chát.

Đột nhiên cửa phía sau giống như bị cái gì nặng nề va chạm kịch liệt run rẩy lên, Hạ Nhất Nhiễm theo bản năng từ mặt đất bật lên tới, trốn sang một bên, tiếp theo liền nhìn đến cửa phòng rầm một tiếng ầm ầm ngã xuống, hung hăng quẳng ngã trên mặt đất. Rồi sau đó Hạ Nhất Nhiễm thấy được Đường Hạo Nam đứng ở cửa.

Gương mặt anh xám xịt như đít nồi, âm u như là một bức tượng điêu khắc vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó. Mà đi theo phía sau anh, Hứa Thành đang ở nhe răng trợn mắt xoa bả vai.

Đường Hạo Nam hít sâu một hơi, bình phục tâm tình như núi lửa bộc phát, vốn là quay đầu tiếp nhận bàn ăn trong tay người làm, rồi mới giẫm lên ván cửa, hướng về Hạ Nhất Nhiễm từng bước một đi tới.

Nước mắt, cứ như vậy không thể khống chế như lũ tràn bờ theo hốc mắt Hạ Nhất Nhiễm trào ra. Là cảm động, hay lại là vì bi thương, đến chính cô đều đã phân không rõ, chỉ là nhìn Đường Hạo Nam không ngừng khóc.

Anh xem ra so với chính mình lúc đi vẫn còn tiều tụy, trên cằm đã xuất hiện râu xanh, hốc mắt hãm sâu, mi mắt ảm đạm, lại càng thêm sâu sắc mỏi mệt của anh, các loại cảm giác hỗn tạp cùng một chỗ, Hạ Nhất Nhiễm vươn tay che miệng mình, tùy ý để nước mắt một giọt một giọt rơi xuống.

Anh trong khoảng thời gian này ở bên người Lệ Áo không phải nên sống phong lưu khoái lạc sao? Sao một người đàn ông phong lưu như vậy, còn có thể đem chính mình làm cho chật vật như vậy, cho dù trong lòng có oán hận, Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại là vươn tay chuẩn bị chạm đến đôi má Đường Hạo Nam đã rõ ràng không sáng láng có thần thái bằng trước một chút.

Lại bị Đường Hạo Nam nghiêng đầu né tránh.

Trong nháy mắt ngón tay Hạ Nhất Nhiễm chạm hụt đó, trái tim cô giống như cũng tan vỡ rồi.

Trái tim bị vặn đến rách bươm lại bị một động tác này của Đường Hạo Nam, càng nát hơn.

Trên mặt lại vẫn rưng rưng nước mắt, Hạ Nhất Nhiễm có chút miễn cưỡng bài trừ một nụ cười tươi tắn, "Anh... Đây là có ý gì?" Trắng trợn cự tuyệt cô sao?


"Em ăn cơm trước đi, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh trò chuyện." Đường Hạo Nam cầm bàn ăn giơ lên Hạ Nhất Nhiễm trước mặt.

Nước mắt trong hốc mắt Hạ Nhất Nhiễm nhỏ ra giống như là Axit Sunfuric đậm đặc ăn mòn trái tim anh, Đường Hạo Nam rất không dễ dàng mới khống chế được chính mình kích động muốn vươn tay đi lau sạch.

Tại sao cô lại khóc, là cảm thấy bản thân có lỗi với anh, nợ anh, hay là vì cô cũng không biết chính mình sẽ trải qua chuyện như vậy, cho nên đang ủy khuất? Lúc trước cô khư khư cố chấp, nhất định phải giận dỗi rời xa anh, hiện tại xuất hiện kết quả như vậy, để cho anh làm sao lạnh nhạt đối mặt đây? Anh là đàn ông, cái video clip này, giống như là một cái tát nóng rát hung hăng đánh trên mặt của anh. Để cho anh làm sao tiêu tan? Nếu không phải vì anh đủ yêu Hạ Nhất Nhiễm mà nói, giờ này khắc này chỉ sợ sớm đã đã bạo phát đi ra rồi.

Hai người đều có tâm sự riêng, đều không có đoán được đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn cứ cho rằng chính mình đã đoán được, đây là bản tính con người, luôn cho rằng tự mình biết, suy đoán là chân thực nhất, cho nên mới xuất hiện những hiểu lầm lặp đi lặp lại nhiều lần!

Hạ Nhất Nhiễm nhìn bàn ăn Đường Hạo Nam trong tay, cô lại một lần nữa hiểu lầm Đường Hạo Nam.

Anh nói muốn cùng chính mình ngồi xuống bình tĩnh nói một chút, cùng với chính mình nói cái gì đây? Lần đầu tiên anh dùng ánh mắt bình tĩnh đáng sợ như vậy, vẻ mặt băng lãnh đáng sợ đối mặt cô? Là muốn nói cho cô biết anh đã không thích cô, muốn cùng với người phụ nữ khác cùng một chỗ sao, đến nước mắt của cô, cũng không thể làm mềm trái tim đã lạnh của anh sao?

Vươn tay mạnh hất bàn ăn trong tay Đường Hạo Nam, nồi đất bị đánh nghiêng, nước canh nóng bỏng theo bàn tay theo Hạ Nhất Nhiễm trượt xuống, ửng đỏ một mảnh, Hạ Nhất Nhiễm lại giống như không hề cảm giác lạnh lùng nhìn Đường Hạo Nam.

"Nói đi."

Không khí giữa hai người quá căng thẳng, cũng không có phát hiện người đàn ông đứng ở cửa phòng nhìn trò hay một hồi lâu rồi mới xoay người rời đi.

Người kia xoay người từ trên cầu thang đi xuống, rồi mới bấm số điện thoại Lệ Áo.

"Đường Hạo Nam đã đến Anh quốc, hiện tại có thể hành động rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui