Bắc Kinh sau trận tuyết, bao phủ một màu trắng xóa, không khí đều đã trở nên tươi mát. Hạ Nhất Nhiễm đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, tâm tình đều đã theo bầu trời sáng sủa bên ngoài mà thoải mái hẳn lên.
Hôm nay, là một ngày cực kỳ quan trọng.
Nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, tỏ rõ người ở bên trong đang ở rửa mặt. Ánh mặt trời lọt vào phòng bệnh, làm cho người ta thỏa mãn.
Vươn tay đẩy ra cửa toilet đi vào.
"Ổn không, em cùng anh đi lấy máu để thử máu." Sau khi năm tháng lắng đọng lại, chỉ còn lại có ôn nhu, lúc này mới cảm ơn thời gian, cho dù không được hoàn mỹ, nhưng vẫn làm cho người ta có chỗ vừa lòng.
Gương trong nhà vệ sinh phản chiếu ảnh ngược một nam một nữ hai bóng dáng. Người đàn ông kiên nghị, đội trời đạp đất, người phụ nữ nhỏ gầy, nhưng cũng thần thái sáng láng là khó có được.
Hôm nay là ngày đầu tiên Hạ Nhất Nhiễm có thể xuống giường đi lại, cũng là ngày bọn họ hẹn làm xét nghiệm ngày.
"Anh chưa bao giờ từng nghĩ tới anh lại vẫn có thời điểm không biết làm sao như vậy, em xem, anh đang sợ hãi." Vươn tay đem bàn tay Hạ Nhất Nhiễm đặt lên ngực mình, để cho cô cảm nhận được tiếng tim đập của mình, một tiếng một tiếng, ngắn mà cấp. Bán đứng anh giờ này khắc này khẩn trương.
Vươn tay đem Hạ Nhất Nhiễm nhẹ nhàng vòng vào trong lòng, nhiệt độ cơ thể cô, mang cho anh dũng khí sống sót.
"Boss, chuẩn bị xong chưa? Tôi đã lấy số xong rồi, chúng ta có thể đi lấy máu để thử máu rồi." Hứa Thành gõ cửa.
"Được, vậy đi thôi." Buông eo Hạ Nhất Nhiễm ra, Đường Hạo Nam vươn tay chỉnh lại quần áo một chút, rồi mới đẩy cửa toilet ra.
Trong mấy ngày nay, đây một ngày Đường Hạo Nam cực kỳ có tinh thần. Hứa Thành cũng theo cười rộ lên.
"Em cũng đừng đi theo anh, em thân thể chưa khỏe. Ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh chờ kết quả đi."
Kỳ thật, anh là có chút sợ hãi, sợ hãi kết quả thật sự giống như tưởng tượng không theo ý nguyện anh. 05% hi vọng, Đường Hạo Nam anh làm sao có khả năng lại may mắn như vậy.
Chỉ là hi vọng, anh không làm liên lụy cuộc đời sau này của cô.
"Em không muốn, em chính là muốn cùng anh cùng đi, mặc kệ là kết quả gì, vợ chồng chúng ta cùng nhau đối mặt." Vươn tay ôm chặt eo Đường Hạo Nam, cảm xúc bất ổn, lời nói bốc đồng.
Nhiều sóng to gió lớn như vậy đều đã vượt qua, không thể đồng cam cộng khổ, còn là vợ chồng gì nữa
Lấy máu để xét nghiệm, đưa mẫu máu. Nhanh chóng hoàn thành những chuyện liên tiếp này.
"Đường tiên sinh, là như vậy, loại kết quả xét nghiệm bệnh AIDS cần phải đến một ngày đến ba ngày, mời người trước trở về phòng bệnh cùng phu nhân người dưỡng thai trước, nếu kết quả xét nghiệm có mà nói, chúng tôi sẽ sắp xếp nhân viên đi đưa kết quả, xin người không cần lo lắng, đề nghị người thả lỏng tâm tình, chúc người thân thể khỏe mạnh."
Hạ Nhất Nhiễm vươn tay, cùng Đường Hạo Nam mười ngón đan xen, tay anh, lạnh có chút kinh hãi. Nhịn không được bỏ vào lòng bàn tay mình mà xoa nắn. Nhu tình nhỏ vụn, chỉ hy vọng có thể sưởi ấm quãng đời còn lại của người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo này.
Hai người dìu nhau hướng phòng bệnh đi đến, trên đường nhìn đến hai vợ chồng già đi lại tập tễnh đang dìu nhau đi. Hạ Nhất Nhiễm nhẹ nhàng dựa vào Đường Hạo Nam trên người. "Anh Hạo Nam, chúng ta cứ như vậy hai người cùng dựa vào nhau đi đến hết đời có được hay không. Giống như bọn họ như vậy." Hạ Nhất Nhiễm vươn tay, chỉ hướng đôi vợ chồng già kia.
Trái tim, mạnh mẽ liền co rút đau đớn lại, "Hạ Nhất Nhiễm, em có thể không cần cứ làm anh cảm động hay không, anh sợ hãi, sợ hãi lúc kết quả có chính là như vậy." Đường Hạo Nam cúi đầu, đã có chút nghẹn ngào.
"Em nói qua bao nhiêu lần, mặc kệ kết quả là cái gì, em đều nguyện ý cùng anh cùng đối mặt. Chính anh một người tự sinh tự diệt, mới để cho em thất vọng." Cô hao hết thiên tân vạn khổ tìm đến anh, không cầu anh có thể hiểu rõ chính mình tha thiết hi vọng, chỉ cầu anh không cần lại chạy trốn thì tốt rồi.
...
"Thế nào rồi? Thế nào rồi hả? Nhiễm Nhiễm? Đường Hạo Nam kiểm tra kết quả thế nào rồi!" Tô Tiểu Quả gần như là dùng thân hình chính mình phá mở cửa phòng bệnh, giống một trận gió một dạng cướp đoạt đến chỗ bên giường Hạ Nhất Nhiễm.
Ước chừng ở trên giường an thai nằm bảy ngày, khi Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy đầu mình đều nhanh muốn nổ rớt, bệnh viện mới cho cô điều chỉnh thành giường ngủ bình thường, nhưng mà Tô Tiểu Quả hướng trên giường bổ nhào một cái, Hạ Nhất Nhiễm lại có cảm giác chính mình bị lộn ngược mấy chục vòng.
"Em cẩn thận đụng trúng bụng Hạ Nhất Nhiễm, sao có để tóc dài thế nào cũng vẫn giống đàn ông vậy hả." Đường Hạo Nam vươn tay không lưu tình chút nào đem Tô Tiểu Quả từ trên giường Hạ Nhất Nhiễm xách xuống. Bộ dáng nôn nôn nóng nóng này, cứ như vậy sẽ đụng tái đập hư con anh.
"Đường Hạo Nam, anh vừa phải thôi nha, nếu không quan tâm tình huống của anh, tôi cần hấp tấp chạy tới như thế sao? Anh cho là sức của đôi bàn chân tôi không cần tiền bạc à." Tô Tiểu Quả hất tay Đường Hạo Nam, lớn tiếng kêu hô.
Trong lúc mơ hồ, Hạ Nhất Nhiễm giống như thấy được dáng vẻ Tô Tiểu Quả vô ưu vô lự, nữ hán tử, không sợ trời không sợ đất lúc trước. Chỉ mong cô là thật khôi phục lại thôi.
"Tờ xét nghiệm đâu, đem tờ xét nghiệm lấy ra cho tôi xem." Tô Tiểu Quả lời nói xoay chuyển, lại rơi vào trên tờ xét nghiệm. Mở ra hai tay ở trước mặt Đường Hạo Nam, dáng vẻ gấp gáp, giống như kia là tờ xét nghiệm của cô một dạng.
Bốp! Đường Hạo Nam vươn tay hung hăng vỗ vào lòng bàn tay Tô Tiểu Quả.
"Tờ xét nghiệm còn không có ra! Thật sự là hoàng thượng không vội thái giám cấp. Em không phải là cực kỳ hy vọng anh chết à?" Anh đúng là chưa quên, lúc chính mình đã từng phụ Hạ Nhất Nhiễm, Tô Tiểu Quả mỗi lần nhìn thấy anh đều đã hận không thể đem anh ăn tươi nuốt sống.
"Anh chết, thương tâm lại vẫn không phải Nhiễm Nhiễm nhà tôi à, Nhiễm Nhiễm nhà tôi vui vẻ, tôi liền vui vẻ, Nhiễm Nhiễm nhà tôi không vui, tôi liền không vui theo, cái người đàn ông không chịu để tâm như anh biết cái gì." Khinh thường trợn trừng mắt. Tô Tiểu Quả liền muốn hướng ghế tựa bên người Đường Hạo Nam ngồi xuống. Không đợi ngồi xuống, di động trong túi liền reo lên.
"Góc đường có người chúc phúc, cửa ngõ có người khóc, có phải tình cảm nên có người thắng kẻ bại hay không."
Tô Tiểu Quả đưa điện thoại di động móc ra, sắc mặt liền hơi hơi thay đổi. Bất an liếc mắt một cái nhìn Hạ Nhất Nhiễm nằm ở trên giường, rồi mới cầm di động đi ra ngoài.
Tô Tiểu Quả biểu hiện, cũng rất cổ quái, vừa rồi lại vẫn rất giống Tôn Ngộ Không, gần như là trong phút chốc điện thoại gọi tới, sắc mặt liền trắng bệch. Ở chung nhiều năm như thế, Hạ Nhất Nhiễm là hiểu Tô Tiểu Quả nhất, sợ hãi Tô Tiểu Quả đã gặp phải chuyện gì rồi. Hạ Nhất Nhiễm từ trên giường bò xuống tới.
"Em nằm đi, anh đi xem." Đường Hạo Nam khẩn trương nói.
"Vẫn lại là để em đi xem đi, đừng nhìn Tô Tiểu Quả bình thường tùy tiện giống một nữ hán tử, kỳ thật ít khi cùng người ta nói tâm sự, em cảm thấy được em ấy hiện tại nhất định là có việc, yên tâm." Mấy ngày nay bởi vì Đường Hạo Nam vẫn ở bên cạnh, cô tâm tình tốt lên rất nhiều, đồng thời đứa nhỏ dường như cũng an tâm theo không ít.
Mới ở trên giường nằm một tuần, có thể hoàn toàn đi lại bình thường rồi.
Kéo ra cửa phòng bệnh, cũng không thấy tung tích Tô Tiểu Quả. Bên trái là đường cụt, như vậy Tô Tiểu Quả hẳn là hướng bên phải đi tới, Hạ Nhất Nhiễm hướng hành lang phía bên phải đi, quả nhiên mới đi vài bước liền thấy được Tô Tiểu Quả chính đang run lẩy bẩy ở kia.
"Con của chúng ta đều đã chết, anh lại còn quấn lấy tôi làm gì, anh liền không thể buông tha tôi sao!" Tô Tiểu Quả đè thấp cổ họng quát khẽ nghe qua càng giống người điên.
Là Kha Dịch Thần, từ thái độ Tô Tiểu Quả vừa rồi, Hạ Nhất Nhiễm đã có thể kết luận cuộc điện thoại kia tới cùng là ai gọi tới, lẳng lặng tựa vào ở phía sau trên vách tường. Cũng không có đi quấy rầy Tô Tiểu Quả.
Mà Tô Tiểu Quả cảm xúc giờ này khắc này cũng càng kích động, cho nên cũng không có nhìn đến đứng ở phía sau cô là Hạ Nhất Nhiễm.
"Kha Dịch Thần, anh hiện tại cùng tôi nói cái gì? Muốn cảm tình? Giữa chúng ta có cảm tình sao? Nhớ lại chuyện xưa, giữa chúng ta lại càng đến hồi ức đều không có, anh hiện tại tiếp tục dây dưa là có ý gì, chúng ta đều hiểu rất rõ, anh lúc trước tiếp cận tôi, mục đích chẳng qua chính là vì hỏi thăm nhất cử nhất động Nhiễm Nhiễm!"
Kỳ thật, nghiệt duyên Kha Dịch Thần cùng Tô Tiểu Quả, cô ngay từ đầu nên chú ý tới, hảo cảm Tô Tiểu Quả dành cho Kha Dịch Thần, thậm chí là ở trước mặt cô nói nhiều lời tốt đẹp về Kha Dịch Thần như vậy, chẳng qua cô khi đó, một lòng một dạ đều đã chú tâm vào chuyện Đường Hạo Nam, tự nhiên cũng bỏ qua chuyện Tô Tiểu Quả.
Người bạn này của cô, làm không xứng chức.
"Thiên Thiên? Đó là con của anh cùng bà già La Kỳ kia, anh hiện tại mỗi ngày lấy tới theo tôi nói cái lợi thế gì? Kha Dịch Thần, tôi bảo anh cút đi cho tôi, anh nghe không hiểu sao? Anh nếu là cố ý tới tìm tôi mà nói, tôi đây cũng không ngại nói cho Nhiễm Nhiễm anh đang quấn lấy tôi, để cho Nhiễm Nhiễm thay tôi đối phó anh!" Hung tợn cúp điện thoại, tại sao bóng dáng lại là run rẩy.
Nước mắt đã giàn giụa rơi xuống, không phải thương tâm là cái gì.
Do dự thật lâu, Hạ Nhất Nhiễm mới mở miệng kêu Tô Tiểu Quả.
"Tiểu Quả..." Giọng có chút khàn, cô đau lòng cái cô bé bóng dáng có chút nhỏ gầy này.
"Nhiễm Nhiễm!" Tô Tiểu Quả quay đầu, gặp là Hạ Nhất Nhiễm, mặc kệ tất cả bổ nhào qua rồi bắt đầu lớn tiếng khóc.
Hạ Nhất Nhiễm ôm chặt Tô Tiểu Quả, nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô. "Nếu như thật sự bị ủy khuất, em nói cho chị biết, chị giúp em đối phó Kha Dịch Thần."
"Không! Không cần, không cần đối phó anh ấy! Em... Em nói đều là nói nhảm, kỳ thật trong lòng em, em còn là hi vọng anh ấy có thể sống tốt." Mạnh mẽ rút rút cái mũi, Tô Tiểu Quả khóc thương cảm.
"Được, được, chị đều đã biết đến, nha đầu ngốc."
Đường Hạo Nam lúc này liền trốn từ một nơi bí mật gần đó, nhìn hai cô gái ôm ấp cùng một chỗ khóc thành một đoàn, đã nghĩ đến trước kia, lúc chính mình không bằng cầm thú, lúc đó Hạ Nhất Nhiễm, có phải cũng là như thế này, miệng cọp gan thỏ khóc rối tinh rối mù hay không. Di động trong túi mạnh mẽ run lên.
Sau đó truyền đến một trận chuông điện thoại di động, Hạ Nhất Nhiễm quay đầu, mới phát hiện Đường Hạo Nam không biết từ lúc nào đã theo đến đây, lúc này liền đứng ở phía sau chính mình.
"Hey, em nghe trợ lý của anh nói anh đã từ trong bóng mờ đi tới lại vẫn không thể tin được, xem ra, vẫn lại là chị dâu uy lực lớn nha, cũng không uổng công chị dâu trèo đồi lội suối tìm anh lâu như vậy."
"Bớt nói nhảm đi, tìm tôi có chuyện gì."
"Tin tức anh mắc bệnh AIDS bị lan truyền ra ngoài, giống ôn dịch một dạng, tốc độ truyền bá cực kỳ nhanh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...