Từ nhỏ đến lớn, anh còn chưa đánh cô dù chỉ một cái.
Liền ngay cả lúc hận cô nhất, cũng chưa từng ra tay...
Cô còn nhớ rõ, lúc trước Cố Tú Vân tát cô một cái, anh sau khi nhìn đến, tức giận ra sao.
Đường Hạo Nam áy náy, đau lòng nhìn cô.
"Tôi là đánh em rồi! Tôi phải nói bao nhiêu lần, em mới có thể chết tâm?! Tôi cmn chính là không thích em rồi! Đừng nữa quấn quít làm phiền tôi nữa!" Anh lãnh khốc rống, lập tức đẩy cô ra, thân thể của cô, thẳng tắp ngã vào trên giường, nằm úp sấp.
Đường Hạo Nam không liếc nhìn cô một cái, đi đến bên cạnh tủ quần áo thu dọn đồ đạc, kỳ thật không có gì cần thu dọn, làm bộ làm tịch mà thôi.
Hạ Nhất Nhiễm nằm bò ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, tâm như tro tàn.
Anh đều đã ra tay đánh cô rồi.
Anh đã từng nói qua, không ra tay đánh phụ nữ.
Đây cùng việc anh đánh cô hoàn toàn trái ngược, đàn ông đánh phụ nữ, là một loại phá tan giới hạn, đối với phụ nữ là sự sỉ nhục cùng bạo lực!
Huống chi, là ở tình huống cô nói yêu anh mà ra tay.
Hạ Nhất Nhiễm, mày xong rồi.
Rốt cuộc chống đỡ không nối, cô nhắm lại hai mắt, đã hôn mê.
Đường Hạo Nam đóng lại vali, vụng trộm nhìn cô một cái, phát hiện cô vẫn không nhúc nhích.
Ngực trầm xuống.
Lập tức đi qua, đẩy đẩy cô, cô vẫn không nhúc nhích, hai gò má đỏ hồng, đem cô xoay người lại, rờ lên trán của cô, mới phát hiện, cái trán của cô, nóng bỏng lợi hại.
Cô phát sốt rồi!
"Đồ ngốc... Hứa với anh, không cần ủy khuất chính mình, Nhiễm Nhiễm, em đáng càng tìm được người đàn ồn rốt hơn, hiểu chưa? Anh nhất định không phải chồng em, nhất định còn có một người đàn ông khác, anh ta hoàn mỹ ưu tú, khoác mây lành bảy màu tới tìm em."
"Đường Hạo Nam anh, không có phúc khí kia. Thực xin lỗi... Bảo bối... Anh yêu em!" Anh cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng mà hôn xuống mu bàn tay cô, nói giọng khàn khàn.
Nước mắt tí tách rơi xuống mu bàn tay cô, cô hôn mê, một chút phản ứng đều không có.
Đường Hạo Nam đau lòng như đao cắt, lại một lần nữa, muốn đem cô từ trong sinh mệnh của mình, cường bạo dứt bỏ.
Anh không nỡ.
Chính là có một loại đau khổ, cho dù anh yêu cô đến tận xương, cũng cần phải đem cô mạnh mẽ đẩy ra.
Tại mu bàn tay cô, nhẹ nhàng mà hôn xuống, Đường Hạo Nam dứt khoát đứng dậy, không thể lại lưu luyến, ở lâu thêm chút nữa, đều là tổn thương đối với bọn họ.
Ra khỏi phòng ngủ chính, điện thoại cho Hứa Thành, tìm bác sĩ nhanh tới xem bệnh cho Hạ Nhất Nhiễm.
Sau khi cúp điện thoại, nhìn đến hai đứa nhỏ cùng Đại Hoàng, Đường Hạo Nam sửng sốt.
Hai đứa nhỏ, đứng ở phía trước anh, ngưỡng đầu, Đại Hoàng nhưng lại ngoan ngoãn ngồi ở một bên, lè lưỡi thật dài, một đôi mắt đen bóng, nhìn thẳng vào chính mình.
"Cha ơi, người muốn đi công tác sao?" Nini phá trầm mặc, lớn tiếng hỏi, chỉ vào vali đồ của anh.
William là đứa trẻ thông minh, lực chú ý rơi vào hai mắt cha, cha giống như đã khóc.
Đường Hạo Nam nở nụ cười, gật đầu, "Cha là muốn đi công tác, hai đứa con ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ!"
Nói xong, mang theo vali, hướng cầu thang đi, William đột nhiên chắn trước mặt anh, dang ra hi tay, ngăn đón anh.
"Mẹ đang bị bệnh, người tại sao vẫn còn đi công tác? Không được đi! Ở lại chăm sóc mẹ!" Thằng bé bá đạo cường thế nói, vẻ mặt thở phì phì.
Đường Hạo Nam nhìn con trai che chở cô như thế, ở trong lòng vì cô cảm thấy vui mừng, thằng bé là một đứa nhỏ ấm áp, tương lai còn dài, khẳng định sẽ rất hiếu thuận cô.
"William, cha có vụ làm ăn rất quan trọng, mau tránh ra."
"Làm ăn có quan trọng thế nào cũng không quan trọng bằmg mẹ!" William lớn tiếng nói, dáng vẻ nói nămg nghĩa chính, vẻ mặt hung dữ, trong lòng cậu bé thực vội, vì người cha ngu ngốc này. Cơ hội biểu hiện tốt như thế, cha vẫn còn ngu ngốc ra ngoài nói chuyện làm ăn!
"William! Đừng không nghe lời!" Anh nói xong, một tay liền đem con trai kéo ra, để ở một bên, cậu nhóc thuận thế ôm lấy cánh tay anh, "Con không cho ngươi đi!"
Cậu bé rống to.
Đường Hạo Nam kinh hãi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai đỏ bừng lên, thật là đau lòng.
Nini cũng chạy tới, ôm lấy đùi ạm, "Cha, không cần đi! Mẹ bị bệnh rồi!"
Tiểu bảo bối nước mắt ròng ròng nhìn anh, cầu xin nói.
Đường Hạo Nam tim tan vỡ thành nghìn mảnh, nhìn hai đứa hỏ, nỗi đau cốt nhục phân, cuốn sạch anh.
Cảm giác khổ mà không nói được, càng làm cho anh sống không bằng chết.
"Đều đã cho ta buông ra! Ta chính là không cần các con nữa! Ta cực kỳ ghét trẻ con!" Anh gầm thét, vẻ mặt không chút khách khí, dọa hai đứa nhỏ.
Lúc này, cửa phòng ngủ chính mở ra, anh nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm tóc tai hỗn độn, đứng ở cửa.
"Mẹ! Cha liền đi..."
"Nini! William! Buông anh ta ra, để cho anh ta đi! Nghe lời!" Hạ Nhất Nhiễm đột nhiên hét lớn, hai đứa nhỏ sợ tới mức lập tức buông ra, Đường Hạo Nam nhìn cô một cái, lập tức, bước nhanh.
Hai đứa nhỏ lại không cách nào giữ anh lại.
Hạ Nhất Nhiễm trơ mắt nhìn Đường Hạo Nam kia bóng dáng cao lớn, biến mất tại bậc thang, hai đứa nhỏ chạy về phía cô.
Đường Hạo Nam mới vừa xuống lầu, liền nghe được tiếng gào khóc của bọn nhỏ từ trên lầu truyền đến, còn nghe được tiếng khóc của con trai.
Thằng bé rất ít khóc...
Anh cực lực kìm chế, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai giúp việc, ra khỏi biệt thự này, ngồi lên xe đang đậu ngoài cửa lớn.
Vĩnh biệt, các bảo bối...
Bọn họ đều là bảo bối của anh, dù là người nào, đều là bảo bối!
...
Hạ Nhất Nhiễm bệnh, lê lê lết lết hơn một tuần mới tốt lên, mỗi ngày sốmg thật vô tri vô giác, Đường Hạo Nam rốt cuộc không trở về.
William khai giảng, chỉ có Nini ở nhà cùng cô.
Lúc Tô Tiểu Quả tìm tới, nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm cả người đều đã gầy đi trông thấy, thật là kinh ngạc.
"Các người rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Trước tết không phải còn rất tốt à? Đường Hạo Nam khốn kiếp kia lại làm cái gì rồi? Một nhà bốn miệng, vui vẻ mà sống không tốt sao?!" Tô Tiểu Quả kích động nói.
Hạ Nhất Nhiễm mím môi mỉm cười, "Chị cũng không biết, có lẽ, cảm tình càng lâu, lại càng biến vị đi. Em yên tâm, chị qua vài ngày liền khôi phục, đã bình thường trở lại."
Cô dù sao cũng là người phụ nữ kiên cường, đau khổ trong cuộc đời này còn có cái gì chưa trải qua?
Cũng không phải bị Đường Hạo Nam vứt bỏ một hai lần rồi.
"Uh"m! Chị tốt nhất nên điều tra rõ ràng, em cảm thấy được Đường Hạo Nam sẽ không lại làm chuyện ngu ngốc như thế, có thể là có nỗi khổ gì hay không? Không đúng nha, công ty anh ta phát triển rất tốt mà, chẳng qua, giống như đổi tổng giám đốc, hiện tại tổng giám đốc là Hạ Cận Nghiêu, em nghe Kha Dịch Thần nói..."
Tô Tiểu Quả nói chưa xong, lại ngừng.
Hạ Nhất Nhiễm cũng không chú ý Kha Dịch Thần, mà là nghi hoặc, tổng giám đốc sao lại thành Hạ Cận Nghiêu rồi hả?
"Anh ấy nếu là có nỗi khổ gì mà rời xa chị, đời này chị đều sẽ không tha thứ anh ấy, nhưng anh ấy có thể có nỗi khổ gì chứ? Đồng Y Mộng bị bắt, Đường Hạo Thăng đang ở trại cai nghiện... Tiểu Quả, chị lại được dựa vào chính mình, không thể sống thêm trong quá khứ nữa rồi..."
Hạ Nhất Nhiễm thì thào nói nhỏ, đời này, cô nhất định là người phụ nữ số khổ, không chiếm được tình yêu đi.
...
Lúc nhìn thấy Hạ Cận Nghiêu, Đường Hạo Nam đã biến mất nửa tháng rồi.
Theo cô biết được, Hạ Cận Nghiêu hiện tại là tổng giám đốc Đế Cảnh, Đường Hạo Nam thành đổng sự trưởng.
"Anh ấy đi chi nhánh công ty ở Mỹ làm việc rồi, tương lai Đế Cảnh phát triển chủ lực ở Mỹ bên kia."
"A Nghiêu, anh ấy qua bên kia, là vì cô gái tên An Nhiên kia đi?" Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh hỏi, gặp sắc mặt Hạ Cận Nghiêu hơi chút không đúng.
"Phải! Lão Đại nói, cô bé kia cực kỳ biết săn sóc, rất không tệ, anh ấy muốn lần nữa bắt đầu cuộc sống, thời gian trước, sống được quá tệ." Hạ Cận Nghiêu nói dối, cực lực giúp Đường Hạo Nam giấu diếm.
Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt giây lát.
"Ý tứ là, cô gái kia, trong sáng tươi trẻ, rất tốt đẹp, phải không? Anh ấy cảm thấy trờ giờ sống cùng tôi quá không chịu nổi, cho nên, muốn lần nữa bắt đầu, đúng không? Tôi biết rõ, lúc ở Pháp, bọn họ kỳ thật liền cùng một chỗ, về sau anh ấy phát hiện tôi có con trai..."
Nói xong, cô thở dài, kiêu ngạo mà cười cười, "A Nghiêu, tôi phải đi trước, xin lỗi không tiếp được rồi."
Cô đứng lên, rời khỏi quán cà phê.
Hạ Cận Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, nhìn bóng lưng cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạ Nhất Nhiễm trở lại công ty, cô tính toán đem nghiệp vụ trong nước củng cố lại, qua một thời gian nữa vẫn là muốn về Singapore.
Lại muốn bắt đầu cuộc sống nữ cường nhân.
...
Một tháng sau...
Cô đi Newyork đi công tác, bên này có cái nghiệp vụ cần cô ra mặt đàm phán.
Không biết anh có còn ở lại Newyork hay không, nhưng mà, chi nhánh Đế Cảnh tại Newyork.
Khách hàng này vẫn luôn làm khó dễ, cô nói chuyện bốn lần, còn không có đạt thành hiệp nghị!
Một người, đi ở trên đường phố Newyork, chẳng có mục đích.
Mơ hồ cảm thấy được phía sau có người đi theo, lúc xoay người lại, tất cả đều là gương mặt xa lạ.
Cô cười nhạo chính mình, mày cho là, Đường Hạo Nam lại vẫn có khả năng xuất hiện sao? Đừng có nằm mơ nữa!
Đường Hạo Nam chính là lén lút đi theo cô như vậy, ở nơi đây đối với bọn họ mà nói, là thành phố cực kỳ xa lạ, đường phố xa lạ, cô đến đây, không phải tìm anh, là vì việc làm ăn.
Cô trong khoảng thời gian này, sống có tốt hay không?
Nhìn cô vào một nhà tiệm thức ăn nhanh.
Anh trốn ở góc khuất, không đi theo vào, xuyên qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn đến cô ngồi ở kia, đang ăn Hamburger.
Hạ Nhất Nhiễm mới vừa cắn một miếng, một cảm giác buồn nôn dâng, che miệng, vội vàng đứng dậy.
Một màn này, rơi vào trong mắt Đường Hạo Nam.
Cô làm sao vậy?
Hạ Nhất Nhiễm đi vệ sinh, ói ra thật lâu, chỉ ói ra chút nước chua.
Tim, thắt lại.
Kỳ kinh nguyệt của cô có phải còn không có tới không?
Cô đờ đẫn nhìn mình trong gương, chật vật, tiều tụy, trên mặt đầy vẻ kinh hoảng, có lẽ, thực lại mang thai rồi...
Trước cùng anh đã làm rất nhiều lần, lại không dùng biện pháp tránh thai, thuốc tránh thai cũng không uống.
Sẽ không trùng hợp như thế đi?
Cô sắp điên rồi.
Lần trước mang thai, là sau khi bọn họ muốn ly hôn, lần này, lại là sau khi bọn họ chia tay?
Nói giỡn cái gì!
Nhất định không phải!
Từ toilet đi ra, đã không có muốn ăn, ngửi mùi trong cửa hàng thức ăn nhanh đều rất muốn nôn, lập tức ra ngoài.
Đi ngang qua tiệm thuốc, bước chân chần chờ.
Đường Hạo Nam nhìn cô vào hiệu thuốc, lòng càng lo lắng không thôi, không quen đất không quen cái lại còn xảy ra chuyện gì?
Lại bị bệnh rồi sao?!
Người phụ nữ chết tiệt này, tới cùng có thể chăm sóc chính mình hay không?!
Cực kỳ tức giận, càng còn nhiều đau lòng.
Không biết cô mua cái gì, rất nhanh đã đi ra, anh tiếp tục đi theo.
Nhìn cô vào khách sạn, anh mới gọi điện thoại cho lái xe.
Hạ Nhất Nhiễm ngồi trong phòng vệ sinh trong phòng mình ở khách sạn, nhìn que thử thai nắm chặt trong tay, tay đang run run.
Trái tim càng run rẩy hơn.
Lập tức đứng dậy, chạy tới phòng ngủ, từ trong túi xách lấy ra điện thoại, gọi cho Đường Hạo Nam.
Nhưng mà, giọng nói nhắc nhở, tắt máy.
Lập tức lại gọi cho Hứa Thành.
Thật lâu, Hứa Thành mới nghe điện thoại.
"Hứa Thành, Đường Hạo Nam ở Newyork đúng không?! Anh nói cho tôi biết, anh ấy nghỉ ngơi ở đâu! Tôi mang thai rồi! Tôi lại mang thai rồi!" Cô không chút nghĩ ngợi kích động nói, đứa con đầu tiên, anh không ở bên người, trong tiềm thức, nghĩ muốn nói cho anh, để cho anh quay đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...