Đường Hạo Nam động tác tự nhiên vì cô choàng thêm áo khoác, khóe miệng nhếch lên, "Em ấy đi vệ sinh rồi."
"Chúng ta đây chờ em ấy một chút đi!" Cô nhàn nhạt nói, xoay người nhìn về phía phương hướng xe Lục Ngộ Hàn, cô vẫy vẫy tay, khóe miệng nhiễm tươi cười. Đường Hạo Nam ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cô.
Nếu anh là phụ nữ, cũng sẽ thích người đàn ông giống Lục Ngộ Hàn vậy, thành thục, ổn trọng, lại thông minh, có trách nhiệm, quan trọng là, cậu sẽ không thương tổn phụ nữ.
Mà mấy năm nay, Lục Ngộ Hàn vì Hạ Nhất Nhiễm trả giá, làm mỗi một việc, anh đều là xem ở trong mắt.
Anh cũng tin tưởng, Hạ Nhất Nhiễm sẽ không không chút phản ứng, đối Lục Ngộ Hàn khẳng định có loại chân tình đặc biệt, có lẽ cũng sẽ có tình yêu nam nữ đi?
Chẳng qua, cô bận tâm luân lí đạo đức, bận tâm cảnh ngộ chính mình, mới sẽ không cùng với Lục Ngộ Hàn.
"Anh lại làm sao vậy?" Lúc Hạ Nhất Nhiễm xoay người, thấy Đường Hạo Nam vẻ mặt phức tạp nhìn chính mình, nghiêm túc hỏi. Đường Hạo Nam hiện tại để cho cô có phần bắt đoán không ra, mặt ngoài cực kỳ rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng mà, lúc cùng một chỗ, hoặc là lúc cô lúc lơ đãng nhìn anh, đều đã nhìn đến anh vẻ mặt u buồn nhìn chính mình.
Có lần nửa đêm, cô đang ngủ say, anh đột nhiên đánh thức cô, giống như đang gặp ác mộng, ôm chặt cô, nói cái gì "Không cần vứt bỏ anh."
"Không có gì, Tô Tiểu Quả này sao còn không ra tới nữa!" Anh bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm có phần lo lắng, "Tôi đi tìm xem!"
Cô nói xong, liền vào khách sạn, Đường Hạo Nam vội vàng đuổi theo.
...
"Kha tiên sinh, mời anh tránh ra, giữa tôi và anh, không có gì để nói!" Trong phòng vệ sinh, Kha Dịch Thần đem Tô Tiểu Quả dồn vào góc tường, Tô Tiểu Quả hai tay chống đẩy trong ngực anh ta, vẻ mặt quyết tuyệt cùng oán giận.
"Tiểu Quả, tại sao em bài xích anh như thế? Không phải chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì đó chứ?!" Kha Dịch Thần nắm lấy cằm Tô Tiểu Quả, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt hạnh của cô, trầm giọng hỏi.
Tô Tiểu Quả tim thắt lại, anh có phải đối đêm đó có phần ấn tượng hay không?
Vậy thì lại như thế nào đây?!
Cô cũng không ngốc nữa rồi...
"Không biết anh đang nói cái gì. Anh là kẻ thù của Nhiễm Nhiễm, cũng là kẻ thù của tôi. Kha tiên sinh, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh, mời anh tránh ra!" Tô Tiểu Quả quyết tuyệt nói, người đàn ông này có cái gì tốt chứ?
Đều có vợ, con cũng có, còn quấn lấy cô làm gì chứ?
Là cô đã từng quá ngốc, nhất thời mê luyến anh ta, sớm đã thanh tỉnh rồi.
"Tiểu Quả! Tôi hi vọng em có thể nói thật với tôi! Chuyện này với tôi mà nói, cực kỳ quan trọng!" Kha Dịch Thần buông cằm cô ra, hai tay giữ chặt hai vai cô, nhìn mặt cô, thành khẩn hỏi.
Có thể nghe được ra anh ta đang hoài nghi, lại có tắc dụng gì, con trai của anh cùng cái người phụ nữ tên La Kỳ kia, đều đã rất lớn rồi.
"Lời nói thật chính là, tôi với anh, không đôi trời chung!" Tô Tiểu Quả đẩy anh ta ra, nhanh chóng rời đi.
"Tiểu Quả!" Hạ Nhất Nhiễm vừa ới đến chỗ rẽ, liền đụng vào Tô Tiểu Quả, thấy cô vẫn ổn, Hạ Nhất Nhiễm mới nhẹ nhàng thở ra.
Tô Tiểu Quả cười cười, nắm tay cô, ra khỏi khách sạn.
Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm đưa cô trở về chỗ ở.
Trên xe Đường Hạo Nam, không nói được một lời, nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Nhất Nhiễm nhìn về phía anh, "Đường Hạo Nam, anh tại sao luôn u sầu ủ dột?"
Vấn đề của cô, làm anh bất ngờ mở mắt, phản xạ có điều kiện mỉm cười, "Em mà lại quan tâm anh như thế?" Nửa vui đùa hỏi.
"Tôi không hy vọng vẻ u sầu ủ dột của anh ảnh hưởng đến hai nhỏ lớn lớn!" Hạ Nhất Nhiễm không chịu thừa nhận mình đang quan tâm anh, nghiêm túc nói.
Đường Hạo Nam lòng trầm xuống, giữa bọn họ, dù là cái gì, đều đã cùng các con có quan hệ.
"Em từng thấy anh ở trước mặt bọn nhỏ không vui sao?" Anh cười hỏi lại, ở trước mặt bọn nhỏ, anh luôn luôn là ánh mặt trời, lạc quan, đem chính mình tốt nhất, luôn là vẻ mặt hiền lành, đối với bọn chúng, thậm chí so với cô vẫn còn cưng chiều bọn nhỏ.
Trong lòng mặc dù có khổ, cũng không nói cho bọn nhỏ cái gì.
"Không có, nhưng mà anh..."
"Hạ Nhất Nhiễm! Em nhớ kỹ cho anh, em yêu các con, anh cũng yêu!" Anh đột nhiên cất cao giọng, trầm giọng nói, vẻ mặt không vui.
Đây là từ sau lần nói chuyện tốt đẹp trước, anh lần đầu tiên lớn tiếng như thế, thậm chí nói chuyện với cô có chút không khách khí.
Cô xoay tầm mắt, nhìn phía ngoài cửa sổ, không có nói nữa, anh cũng không nói.
Xe ôtô ở cửa nhà dừng lại, Hạ Nhất Nhiễm bước xuống, Đường Hạo Nam lại không muốn xuống.
"Anh còn muốn đi đâu?" Hạ Nhất Nhiễm hỏi câu.
"Không mắc mớ tới em!" Đường Hạo Nam kiêu ngạo nói, đóng cửa xe lại, mệnh lái xe lái đi.
Hạ Nhất Nhiễm hừ lạnh, mũi hơi chua, không chịu nổi tịch mịch, ra ngoài uống rượu tìm phụ nữ chứ gì?
Cô lập tức vào biệt thự, lên lầu, nhìn bọn nhỏ.
Bọn chúng đã ngủ, cô không đánh thức bọn nhỏ, trở lại phòng rửa mặt.
Lúc đi ngủ, ổ chăn băng lãnh, lăn qua lộn lại ngủ không được, giống như ít đi cái gì.
...
"Soái ca, để em cùng anh uống nha..."
"Cút ngay!" Trong quán bar, một người phụ nữ ăn mặc sexy đầy gợi cảm hướng tới Đường Hạo Nam đang một người uống rượu giải sầu đến gần, mới vừa chạm vào anh một chút, bị anh nhanh chóng đẩy ra.
"Anh..."
"Các người muốn làm gì? Đừng đụng vào tôi... Cút ngay!" Âm thanh quen thuộc truyền đến, Đường Hạo Nam tập trung nhìn lại, chỉ thấy trên sô pha đối diện, Hạ Khả San bị hai người đàn ông đùa giỡn.
Anh lập tức tiến lên, cầm lấy chai rượu đang mở trên bàn, đập vào đối phương, hai chai rượu vung xuống, hai người đàn ông bị đánh lờ mờ, Hạ Khả San bị Đường Hạo Nam kéo lên.
"Anh rể...!"
Đường Hạo Nam không nói được một lời, cầm bình rượu trong tay, giương giọng quát, đem đồng bọn tên côn đồ dọa sợ, nhường ra một lối đi, anh kéo Hạ Khả San ra khỏi quán bar, lên xe.
"Anh rể, cám ơn anh... Cứu em!" Hạ Khả San toàn thân nóng bức khó chịu, ở trên người Đường Hạo Nam cọ cọ, bị anh lập tức đẩy ra, ra lệnh lái xe, đi đến chỗ Lục Ngộ Hàn bên kia.
"Em không muốn tìm người đó... Không muốn đi..."
Đường Hạo Nam không để ý tới cô, rất nhanh đến biệt thự Lục Ngộ Hàn, anh xuống xe, mở cửa, trực tiếp đem Hạ Khả San đẩy vào nhà, chính mình lại không kiên nhẫn lên xe.
Rạng sáng hai giờ, Hạ Nhất Nhiễm vừa muốn ngủ, Đường Hạo Nam trở về, một mùi rượu hòa lẫn mùi nước hoa phụ nữ, anh trực tiếp lên trên giường.
Cô mở đèn, nhìn anh nằm ở trên giường, thật là căm tức.
"Anh đi tắm rửa đi!" Buồn bực không chỉ có mùi rượu, còn có mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ, quả thực cùng cô đoán dược không sai, anh không chịu nổi tịch mịch rồi.
"Đừng phiền anh!" Đường Hạo Nam từ từ nhắm hai mắt, lạnh lùng ngang ngạnh nói.
Hạ Nhất Nhiễm hừ lạnh, để kéo chăn muốn xuống giường, Đường Hạo Nam lại đột nhiên kéo cô lại, xoay người đè cô ở dưới thân.
Hai tay cô dơ cao lên đầu thành tư thế đầu hàng, cổ tay bị tay anh giữ chặt, thân thể anh đè nặng ở trên thân thể cô, mùi rượu, mùi phụ nữ, để cho cô có phần buồn nôn.
Đường Hạo Nam đột nhiên liền muốn hôn cô, Hạ Nhất Nhiễm xoay đầu, "Anh đừng đụng vào tôi!"
Người đàn ông nhếch khóe miệng đầy đau khổ mà lại tà tứ, "Không cho anh đụng chạm? Lại muốn cùng với anh... Chúng ta cái quan hệ gì? Em coi anh như cái gì rồi hả?! Hạ Nhất Nhiễm, anh ở trong lòng em, rốt cuộc tm tính cái gì?!"
Anh rống to, trừng mắt cô, chất vấn!
Không đợi cô trả lời, vươn tay liền vén váy ngủ của cô lên, nhìn bộ ngực căng tròn no đủ con ngươi màu đỏ tươi đang phun lửa, kìm lòng không được liền hôn xuống, hung hăng cắn, cuồng dã cắn mút.
"Đường Hạo Nam! Anh buông ra cho tôi! A...!" Hạ Nhất Nhiễm phản kháng, tay anh cũng đã kéo quần lót của cô, ngón tay chen lách đi vào.
Không rời!
Anh kiên quyết không rời, giống như kẻ điên một dạng, hung hăng cắn mút bộ ngực non mềm căng tròn của cô, máu huyết toàn thân sôi trào, không hề còn chút lý trí!
Hạ Nhất Nhiễm hai tay đánh đấm lên lưng anh, nhưng làm như thế nào đã kéo anh ra không được, anh dứt khoát ngăn chặn miệng cô, bàn tay to kiềm chế hai cổ tay cô, một tay cởi bỏ dây lưng, cỏi bỏ trói buộc!
"Ưm..." nháy mắt khi anh tiến vào, cô trừng lớn hai mắt, rõ ràng cảm giác được anh va chạm, hoàn toàn trái ngược một đêm điên cuồng mê loạn ở Provence kia, giờ phút này, cô là tỉnh táo.
Người đàn ông thân hình tráng kiện to lớn càng không ngừng luật động, không có bất cứ ôn nhu gì, nảy sinh ác độc mà va chạm, giống như lên cơn điên ôm chặt cô, không cho cô có bất cứ phản kháng gì!
Điên rồi...!
Tâm hồn không chiếm được, đã nghĩ hung hăng chiếm lấy thân thể cô!
"Hạ Nhất Nhiễm! Em phải nhớ kỹ anh! Người đàn ông trong thân thể em, là anh! Người cho cực khoái dục tiên dục tử là anh! Đường Hạo Nam! Người đàn ông duy nhất đời này của em! Không cho em lại chần chừ! Em là của anh!" Anh mất lý trí, nhớ lại hình ảnh cô cùng Lục Ngộ Hàn ôm như vậy, mang theo không tha cùng thương cảm, cùng với bất đắc dĩ, anh ghen tị, lòng, chua xót được quả thực điên cuồng.
Hạ Nhất Nhiễm lắc đầu, còn đang phản kháng, không cảm giác sung sướng gì đáng nói, anh như là đang hả giận một dạng, càng không ngừng va chạm, điều này làm cô càng khuất nhục.
Mà những lời này của anh, nghe vào trong tai cô, nghiễm nhiên lại là ham muốn chiếm dục đang nổi loạn của người đàn ông!
Nói cái gì yêu cô, tất cả đều là vô nghĩa!
Cô từ từ nhắm hai mắt, không lại giãy giụa, nước mắt chqjy ngược vào trong lòng, cảm giác chính mình giống cái công cụ tiết dục, bị anh tùy ý đùa bỡn, không có tôn trọng, chỉ có đoạt lấy cùng điên cuồng chiếm hữu.
Đường Hạo Nam không biết hành hạ cô bao lâu mới phóng ra tinh hoa nó hổi, mà cô đã ngất đi tùe khi nào.
Anh thỏa mãn nằm ở trên người cô, từ từ nhắm hai mắt, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Hạ Nhất Nhiễm sau khi tỉnh lại, đẩy anh ra, bên dưới sưng đau khó chịu, lại vẫn lây dính thứ không sạch sẽ của người đàn ông kia.
Cô nhếch khóe miệng lên, bây giờ, còn không bằng mỗi lần hoan ái sáu năm trước, anh sau khi làm xong được thỏa mãn, ít nhất sẽ ôn nhu giúp cô lau...
Chán ghét nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, cô đi buồng vệ sinh.
...
Đường Hạo Nam vừa ngủ cảm giác ngủ thật sự say, sau khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao chói mắt.
Trong mơ màng, nghĩ tới chuyện xả ra tối hôm qua, vội vàng xoay người đi, một bên khác trên giường lớn, không thấy bóng dáng của cô, anh lập tức ngồi dậy!
"Đáng chết!"
Đường Hạo Nam ảo não rủa thầm một tiếng, hai tay ôm đầu đqu nhức vì say rượu, anh tối hôm qua cưỡng bức cô?!
Còn giống như cực kỳ quá đáng!
Anh choàng lên áo ngủ liền chạy ra khỏi phòng ngủ.
Trong biệt thự vắng vẻ trống không, chỉ có người giúp việc đang làm vệ sinh, "Bọn họ đi đâu cả rồi?!"
"William đến trường học, phu nhân mang theo Nini đi tiệm bánh ngọt rồi!"
Nghe giúp việc nói như vậy, Đường Hạo Nam mới nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng cô mang theo hai dứa nhỏ rời xa anh rồi, lập tức trở về phòng ngủ, đi tắm rửa trước.
Nini bị Tô Tiểu Quả mang đến khu vui chơi thiếu nhi chơi, Hạ Nhất Nhiễm một mình ngồi ở vị trí cửa sổ tiệm bánh ngọt, trên bàn đặt một ly nước nóng hôi hổi, bên cạnh đặt một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp...
Cô nhìn ngoài cửa sổ, phát ngốc.
Đường Hạo Nam đẩy cửa vào, thở hổn hển, đi tới bên cạnh bàn cô đang ngồi...
"Nhiễm Nhiễm..." Khi nói chuyện, đã nhìn đến thuốc trên bàn.
Bận đi chơi chưa có thời gian xem lại sẽ cập nhật bản sửa sau nhé!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...