Uông Hữu Huyên ở tại bệnh viện mấy ngày, về đến nhà mới phát hiện bỗng nhiên hết thảy đều biến đổi.
Thứ nhất, rất nhiều thứ không thấy nữa, tỷ như giầy của Tiểu Đình, quần áo của Tiểu Đình, đồ trang điểm của Tiểu Đình, cái bàn máy tính của Tiểu Đình..vân..vân...
Thứ hai, có rất nhiều thứ chưa thấy qua. Giầy nam, y phục của nam, dao cạo râu của nam,sách báo chuyên ngành..vân..vân...
Nếu không phải nhà của Tiểu Đình vẫn là kiểu kiến trúc cũ đó, mở cửa ra nhìn đến trên giường kia cùng cái mền cô dùng thật nhiều năm, cô thật muốn hoài nghi mình đi nhầm nhà —— đúng vậy a, cái mền nhỏ rách nát cô xài từ nhỏ đến hiện tại, không có nó cô không cách nào ngủ, nhưng mền bên cạnh cái mền nhỏ rách nát kia là cái mền màu đen quái quỷ nào đây?
Đó cũng không phải là màu Tiểu Đình yêu thích.
Ghế sô pha bằng da biến thành sô pha vải có bề mặt mềm mại, thảm màu sắc sặc sở biến thành màu cà phê nhạt, Tiểu Đình ở siêu thị mua được bàn cẩm lai lớn biến thành bàn hai người màu trắng đơn giản, rèm cửa sổ màu xanh đậm không thấy, thay vào đó là màu vàng nhạt phù hợp.
Nước hoa được sắp xếp nghiêm chỉnh của Tiểu Đình giờ không thấy đâu, giờ vị trí trên bày đầy mô hình vài năm qua cô ở Hạ gia làm, còn có vài tác phẩm cô đắc ý, thuyền ở trong lọ.
Rất tốt, chăn mền của cô còn đây, cho nên đây đúng là nhà Dương Tú Đình.
Nhưng là nhà Tiểu Đình sao lại không có chút bóng dáng gì của Tiểu Đình, ngược lại tràn đầy phong cách cô yêu thích ?
Cô quay đầu lại nhìn người ở cùng cô mấy ngày nay trong bệnh viện, hơn nữa còn giúp cô giải quyết thủ tục xuất viện, phi thường kiên trì muốn đưa cô về nhà-Hạ Thượng Thần, "Tại sao biến thành như vậy?"
"Không vui sao?"
Uông Hữu Huyên trong lòng hò hét, đây không phải là vấn đề thích hay không?
Cảm giác được Hạ Thượng Thần sẽ không trả lời, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Đình.
"Uy, Hữu Huyên tiểu bảo bối, cậu xuất viện rồi?"
"Vừa tới nhà, đồ đạc của cậu đâu?"
"Như cậu đã thấy, tớ dọn đi rồi." trong thanh âm Tiểu Đình có chút ranh mãnh, "Hạ Thượng Thần đem phòng ở mua lại, cho nên anh ta hiện tại mới là chủ cho thuê nhà, cái này chủ cho thuê nhà nói anh ta muốn vào ở, không cho tớ vào ở, tớ đành phải xéo đi."
Lừa gạt, "Tại sao có thể có loại chuyện này?"
"Anh ta ra giá so với giá thị trường cao hơn nhiều, cho nên chủ cho thuê nhà không nói hai lời liền bán, bởi vì phòng ở cũng không phải của tớ, cho nên......"
"Dương, Tú, Đình...... Cậu nghĩ rằng mình và cậu sẽ tin tưởng loại chuyện ma quỷ này sao?"
Hạ Thượng Thần cho dù có cách, cũng không thể nào ngắn ngủn trong ba ngày tìm được chủ cho thuê nhà, mua được phòng ở, chuyển đồ Tiểu Đình ra, sau đó đem chính anh cùng mọi thứ chuyển vào.
"Ha ha ha, bảo bối Hữu Huyên không nên tức giận, tớ là vì lo cho sức khoẻ của cậu. Thật đó! Nếu như một tháng sau cậu vẫn muốn ở cùng tớ..., tớ lập tức không nói hai lời liền dọn về."
"Vậy cậu bây giờ đang ở đâu?" Mặc dù biết mình là bị Tiểu Đình bán đi, nhưng nói như thế nào cũng là bạn bè tốt nhất, vẫn là muốn biết rõ cô hiện tại đang ở đâu, "Chỗ ở có an toàn hay không? Hàng xóm đơn giản sao? Môi trường có phức tạp hay không?"
"Ổn a, mình rất khỏe."
Nói thật là, quả thực rất tốt.
Hạ Thượng Thần kêu cô đem phòng trọ nhường cho anh, cô thì vào ở nhà trọ nhỏ hai năm trước anh bỏ tiền ra mua được, điện khí mọi thứ đồ dùng đầy đủ không cần phải nói rồi, nhà trọ sao với hang ổ nhỏ của cô có phần lớn hơn, thoải mái hơn, có cảnh đêm để nhìn, có bảo vệ, ra vào thang máy cũng phải quét thẻ, an toàn không có vấn đề.
Đương nhiên, cô cũng không phải là là người bán bạn cầu vinh như vậy.
Ngày đó cô yêu cầu Hạ Thượng Thần trước không cần phải đem tin tức Uông Hữu Huyên mang thai nói cho ba mẹ anh biết, anh nói có điều kiện, hoá ra điều kiện chính là muốn cô nói ra vì sao lại lựa chọn giấu diếm anh chuyện mang thai.
Cô phải nói Hạ Thượng Thần rất có tự tin, anh nghĩ mình cho Uông Hữu Huyên cảm giác không đến nỗi xấu xa, thế mà cô có thể giấu diếm anh chuyện quan trọng như vậy.
Trực giác của đại luật sư, sự tình tất có nguyên nhân —— Uông Hữu Huyên nhất định là gặp cái gì, thế nên mới phá hủy sự tín nhiệm giữa hai người.
"Chuyện này trước tiên có thể đừng cho ba mẹ anh biết không?"
"Có thể, nhưng có điều kiện......"
Cô nhưng là đầu có chút chuyển, để duy trì cuộc sống thoải mái của mẹ con Uông Hữu Huyên, cô là bạn có thể làm việc này nhưng anh là ba ba hẳn là bụng làm dạ chịu, kết quả, cứ như vậy trao đổi điều kiện, anh đồng ý không nói ra chuyện này, cô thì nói cho anh biết nguyên nhân sự tình trong đó.
Bên cạnh giường bệnh, cô liên tục nói khoảng mười phút, bởi vì...... Cho nên...... Như thế......Anh đã hiểu......
Cô không phải không thừa nhận, bộ dáng kinh ngạc của Hạ Thượng Thần là thật sự, chăm chú, ngoài ý muốn, bừng tỉnh đại ngộ —— ách, tốt quá, cô tin tưởng anh rồi, người đàn ông bỏ xuống tư thái, rất thành khẩn thỉnh cầu cô trợ giúp anh, anh cần cơ hội vãn hồi sự tin tưởng của Uông Hữu Huyên.
Cô bị bộ dạng chân thành của người đàn ông này làm cảm động rồi, cũng là vì biết rõ bạn tốt kỳ thật còn thương anh ta —— những điều kia cô cho rằng Uông Hữu Huyên bị giật mình tỉnh dậy vào ban đêm, kỳ thật đều là cô ấy nằm mơ, mơ tới Hạ Thượng Thần yêu người khác, đang ở trong mộng khóc phát ra thanh âm.
Uông Hữu Huyên tuy biểu hiện không có bộ dáng thương tâm như vậy, nhưng cảnh trong mơ sẽ không gạt người.
Nếu như một người ở trong mộng thương tâm, như vậy người đó chính là thật sự thương tâm.
Cô nghĩ, giả như bọn họ còn yêu nhau, người đàn ông cũng xuất ra hành động để chứng minh quyết tâm của mình, cô thật sự không cần phải gà mái bảo hộ con ngăn chặn con đường phía trước của bạn bè, huống chi bạn tốt trong bụng còn có em bé.
Cho nên cô đồng ý đem nhà trọ tặng cho anh, làm cho Uông Hữu Huyên tự mình lựa chọn.
"Tiểu bảo bối Hữu huyên, mang thai rất vất vả, cậu hãy để cho anh ấy chiếu cố cậu đi."
"Cậu thật là bạn tốt của tớ sao?"
"Từ nay về sau cậu không phải cảm ơn tớ."
Tắm rửa xong, Uông Hữu Huyên cảm thấy thoải mái hơn nhiều —— tuy bệnh viện cũng có thể tắm rửa. Nhưng cái này cũng là vệ sinh đơn thuần mà thôi, cũng không phải thả lỏng hoặc là hưởng thụ.
Cô hiện tại rất yêu mến phòng tắm, nhìn thấy màu sắc rực rỡ bình bình lọ lọ, dựa theo tâm tình chọn lựa mùi thơm yêu thích hưởng thụ thú vui tắm rửa, không cần vội, từ từ thôi, hương hoa vị ôn hòa làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Ra khỏi phòng tắm, đã gặp bạn cùng phòng mới của cô đang ngồi ở sô pha, tay trái cầm cà phê, tay phải điều khiển laptop, đang tại nói chuyện điện thoại.
Thấy cô đi ra, anh thấp giọng nói vài câu, đem điện thoại bỏ xuống.
"Em muốn ngủ trưa hay không?"
"Anh muốn về văn phòng hay không?"
Hạ Thượng Thần nghe vậy, lập tức tay bỏ khỏi laptop, "Việc nhỏ mà thôi."
"Không, em nói thật, anh nếu như không có biện pháp bỏ xuống, vậy không cần phải bỏ xuống." Dù gì cũng là nói chuyện yêu đương hai năm lại trở thành bạn cùng phòng ba năm, cô rất hiểu người đàn ông này là từ trong lòng yêu công việc điên cuồng lẫn chịu trách nhiệm cuồng, không đem việc làm xong, anh sẽ rất khổ sở". Thoáng cái gọi điện thoại, thoáng cái email, xem hết văn kiện lại tiếp tục gọi điện thoại, anh không phiền lụy, tôi xem cũng đến độ mệt mỏi, trở lại lâu đài Hạ thị đi."
"Anh là rất quan tâm công tác đúng vậy."
Xem đi.
"Nhưng anh hiện tại lo lắng em hơn."
"......"
"Hữu Huyên, ngồi xuống đây."
Cô thật sự rất muốn nói, bản thân không muốn nghe anh nói cái gì, chính là, tại bệnh viện mấy ngày, anh thật sự rất cẩn thận chăm sóc cô, những việc kia làm cho cô mềm lòng.
Cô ăn không quen đồ ăn bệnh viện, cho nên ba bữa cơm kèm thêm ăn khuya đều là anh đi bên ngoài đặc biệt mua về, sợ cô nhàm chán, đem theo laptop màn hình rộng cùng vài đĩa DVD mới cho cô giết thời gian, đương nhiên cô yêu nhất tạp chí người ngoài hành tinh cùng truyện tranh manga cũng không thể thiếu, cơ hồ giống như là đem cô đối đãi như vợ...... Mặc dù có điểm buồn cười, nhưng cô cảm thấy giờ bọn họ giống chuyện tình hai năm trở về trước.
Lúc ấy bọn họ còn tới một nơi ngắm cảnh đêm ăn cơm, anh còn đem tặng cô một bó hoa, bên trong có một tờ giấy tràn ngập cảm tình ghi tay, cô cảm động cực kỳ, trong lòng dâng lên vô số lời thề non hẹn biển cùng thương anh cả đời, đáng tiếc hoàn cảnh không tốt, kết hôn hơn một năm liền bại bởi USB.
Từ vợ chồng biến thành bạn cùng phòng, cô từ rất yêu rất thương anh, biến thành đơn thuần thưởng thức một tuấn nam.
Sau khi ly hôn, Uông Hữu Huyên cảm giác mình có thể chậm rãi quên, nhưng không nghĩ tới Hạ Thượng Thần lại xuất hiện ở trong cuộc sống của cô, rất săn sóc cô, nguyện ý tốn thời gian bồi bổ cho cô, ngắn ngủi mấy ngày, cô lại nghĩ tới cảm giác yêu thương.
Thì ra là loại cảm giác này, làm cho cô hiện tại không cách nào cự tuyệt anh dắt cô đến sô pha bên cạnh, đem cô an trí trên ghế —— cô có trì độn cũng biết, đây là một loại dấu hiệu chúng ta nói chuyện một chút.
Đến lúc rồi, cô đã sớm chuẩn bị xong.
Cô vẫn cho là anh sẽ ở trong bệnh viện nói chuyện, không nghĩ tới có thể chịu đến khi xuất viện.
Rất tốt, như vậy cô liền có thời gian suy diễn trong lòng, khi anh nói cô nên đáp lại cái gì, như bây giờ anh nói nên đáp lại cái gì.
Cô sẽ không phản đối anh làm ba ba đứa nhỏ, nhưng là cũng sẽ bảo vệ quyền lợi chính mình.
"Hữu Huyên, lúc bác sĩ nói với anh em mang thai, anh rất kinh ngạc."
Di di di, lời dạo đầu này không giống với suy nghĩ của cô, cô nghĩ tới vài loại khả năng, thế mà sót cái này, anh nói anh rất kinh ngạc,kia cô nên nói cái gì?
Uông Hữu Huyên ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật. "Nói thực ra, anh kinh ngạc cũng sẽ không làm em kinh ngạc."
Ba nhãn hiệu nghiệm thai xếp thành một hàng, kết quả đều là dương tính, dương tính, dương tính, loại rung động này không phải là người bình thường có thể nhận thức.
"Anh cũng nghĩ thế, " người đàn ông sờ lên đầu của cô. "Vất vả cho em rồi."
Cô ngăn cách tay của anh, "Hạ Thượng Thần anh không cần phải như vậy, anh nghĩ nói cái gì liền trực tiếp nói, quanh co lòng vòng em không quen."
Nếu như cô đối với anh đã hoàn toàn không có cảm giác ngược lại có thể thản nhiên tiếp nhận hết thảy, cô có đứa nhỏ, anh chiếu cố cô, đương nhiên, mua bán không thành nhân nghĩa tại, vợ chồng không thành hữu nghị ——nhưng hết lần này tới lần khác cô đối với anh cũng không phải hoàn toàn không cảm giác, cô sợ tự mình nghĩ quá nhiều, cho rằng anh xuất phát là yêu, nghĩ nửa ngày kết quả anh nói chỉ là nghĩa vụ cùng trách nhiệm...... Như vậy đả kích quá lớn, cô không có khả năng nào tiếp nhận.
Cho nên, không cần phải nghĩ đẹp như vậy, lên tiếng hỏi rồi nói sau.
"Không cần phải thừa nước đục thả câu, muốn hỏi cái gì nói thẳng đi."
"Anh muốn biết rõ em vì cái gì không nói cho anh chuyện mang thai, anh là ba đứa nhỏ không phải sao? Anh có quyền lợi biết rõ."
Uông Hữu Huyên suy nghĩ một chút, "Sau đó?"
"Em vẫn chưa trả lời anh."
"Ý của em là, anh nhất định không chỉ có vấn đề này, hỏi xong một lần, em sẽ trả lời một hơi, em không thích loại cảm giác hỏi một đáp một, giống như em nợ anh cái gì vậy."
"Em là thiếu nợ anh một câu trả lời rõ ràng."
Ừ? Không khí không thân thiện xuất hiện.
Người đàn ông làm bộ không nhìn tới lông mày giương cao của cô, nói tiếp: "Ly hôn là em nói, cả quá trình anh không có làm khó dễ em, thậm chí mấy chuyện khó xử nhất đều giúp em giảm đi, dùng lập trường chồng trước, anh tự nhận mình không tệ, việc có con là chuyện lớn, anh như thế nào cũng không hiểu em sẽ chọn giữ bí mật." (Tranhquy: anh muốn chọc chị điên à =.=!!)
Uông Hữu Huyên biết rõ anh rất khó chịu.
Anh khó chịu...... cô cũng không vui sướng!
"Ly hôn là thời điểm em đã mang thai, nhưng rõ ràng không có nói cho anh biết......"
Cô rốt cục không nhịn nổi nữa cắt lời anh, "Khi đó em căn bản không biết, hơn nữa anh bây giờ rốt cuộc là đang theo đuổi cái gì, em thật sự có điểm không rõ, phải, em không có nói, làm cho thần bí, che giấu chuyện lớn như vậy, nhưng là, anh rốt cuộc là tức giận, thương tâm, khổ sở, hay là đơn thuần muốn nghe em nhận sai? A thực xin lỗi, em hẳn là trước tiên chạy như bay đến dưới lầu Hạ thị chính miệng nói cho anh biết, anh là muốn nghe cái này sao?"
Người đàn ông thanh âm rất ôn hòa, "Hữu Huyên, bình tĩnh một chút, anh không phải muốn cãi nhau với em."
Uông Hữu Huyên nhỏ bé rốt cục bạo phát. (*nhỏ, bé)
Cô nắm cổ áo sơ mi Hạ Thượng Thần lên, một chuỗi dài liên hồi thốt ra:
"Em vốn cũng là muốn nói với anh, chính là ai biết điện thoại là người phụ nữ khác tiếp, anh biết khi đó mấy giờ không? Buổi tối mười một giờ, không thể nghe, ngoại trừ đã ngủ hoặc tắm rửa ra, em nghĩ không ra bất luận cái lý do gì, trong sạch gì? Tăng ca? Bởi vì anh đi phòng giải khát, em gái của anh vừa vặn nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi, sợ đánh thức Phùng Nhã Trung? Anh cho em là đứa con nít ba tuổi à, em mới không cần gọi điện thoại cho bảo vệ để chứng thực, chuyện này tạm thời chấp nhận, kỳ thật em ghét nhất là anh lừa gạt em, một bên đáp ứng em không cần lý do gì, từ nay về sau tuyệt không cùng Phùng Nhã Trung cùng phòng, một bên lại vẫn chọn phòng hai người ngủ chung."
Không có lừa em?
Làm trò a, anh không phải đã đáp ứng từ nay về sau sẽ chú ý cảm nhận của em, tuyệt đối sẽ không vì bất cứ lý do gì ở cùng người phụ nữ khác một phòng? Chính là tháng mười hai năm trước anh cùng Phùng Nhã Trung đi Tokyo công tác, đáp ứng của anh ở nơi nào?
Không nghĩ tới em đây thông minh còn biết lên mạng kiểm tra giá phòng sao. Tiền phòng hai người cộng thêm một chai rượu, phụ nữ thích nhất là đồ uống dưỡng nhan, nên chai rượu hẳn là anh uống. Nhưng anh không cần phải nói cho em biết chai rượu như thế chỉ mình anh uống, huống chi chúng ta nói chuyện điện thoại thì em phát hiện thanh âm TV là kênh âm nhạc, em ở cùng anh nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh xem kênh âm nhạc.
Không ngủ chung một phòng?
Các ngươi lừa gạt tất cả, bởi vì anh muốn nhìn cảnh đêm cho nên mới thuê phòng hai người xem? Phùng Nhã Trung chỉ là tới thảo luận một chút ngày mai họp muốn dùng tư liệu nào mà thôi?
Em hiểu lầm anh, có thể mời Phùng Nhã Trung đưa thẻ của cô ấy cho em xem?
Cho dù anh nói sự thật, vậy cũng chỉ có thể trách anh xưa nay làm chuyện bất lương, nghe qua chuyện xưa sói đến đấy sao, vì trước kia anh luôn nói không giữ lời lại thích lừa gạt em, em làm sao có thể hỏi cũng không hỏi liền nhận định anh lại chứng nào tật nấy? Em nghĩ như thế nào là do hành động của anh mà ra.
Còn có một sự kiện em không cách nào lý giải, ba năm không sinh con liền ly hôn loại điều kiện kỳ quái này vì sao anh lại đáp ứng? Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, hai giới ngang hàng, có quốc gia nữ giới làm Tổng Thống rồi, nhà của anh cư nhiên còn xảy ra loại chuyện này.
Không thể tin được —— trước đó em lần đầu thấy hai chữ này là ở trong kịch cổ trang.
Cái gì gọi là kế hoãn binh?
Ba mẹ anh nói nếu như anh đồng ý chuyện này, bọn họ liền tuân thủ ước định hết sức tốt với em, ôi, cho một người nhân sâm tổ yến vây cá, chỉ có thể nói bọn họ rất rộng rãi, đối với con dâu không keo kiệt, nhưng việc này cùng yêu là hai việc khác nhau, cùng tốt cũng không hoàn toàn có quan hệ.
Đương nhiên, em còn là khẳng định được ba mẹ đối với em hào phóng như thế nào, dù sao kẻ có tiền mà keo kiệt bủn xỉn không phải là không có, con gái có phần vợ cũng có phần, cái này cũng không dễ dàng, chỉ là chúng ta cũng biết, đời sống vật chất giàu có không có nghĩa là đời sống tinh thần giàu có.
Em từ nhỏ đến lớn, không nghĩ tới có một ngày sẽ đeo đồng hồ kim cương trăm vạn, tay kia còn đeo vòng bạch kim, ra ngoài có người lái xe, muốn mua gì đó phân phó một tiếng, liệt kê lập tức đưa tới, châm chọc chính là chỗ đó dùng trứng cá muối trát mặt tường, cùng với chính mình làm ra tiền lời, em rõ ràng một chút cảm giác vui vẻ đều không có.
Anh biết không em rất cô đơn?
Anh có biết hay không em cùng cái nhà kia không hợp nhau?
Anh bận rộn như vậy, tăng thêm ba mẹ cùng em gái đối với em khách khí như vậy, khách khígiống như em là bạn bè của anh, chỉ là lúc này ở nhờ hai ngày, khách khí giống như em với bọn họ một chút quan hệ đều không có, muốn em như thế nào đối với cuộc hôn nhân này bảo trì tin tưởng? Em ở với anh ba năm mới ly hôn đã là nghị lực kinh người.
Nói tới chỗ này, anh căn bản không có tư cách nói với em hai chữ thương tâm này, nếu như giữa chúng ta có người có thể nói chữ này, vậy nhất định là em.
Bởi vì yêu anh, em rất cố gắng muốn dung nhập cuộc sống như vậy, thế nhưng biết được nguyên nhân chính mình ba năm không sinh con phải ly hôn, anh chẳng những không có phản đối, còn vui vẻ đồng ý......Được, anh chỉ là đồng ý, không phải vui vẻ đồng ý, nhưng kết quả cũng giống nhau, anh đồng ý.
Bất luận người nào...... Bất luận người nào nghe loại chuyện này đều rất khó lạc quan mà chống đỡ, em phải làm sao tin tưởng anh, em thậm chí cơ hồ muốn hoài nghi anh cầu hôn em có phải là bởi vì em trông mập mạp, bộ dạng thoạt nhìn rất dễ sinh con.
Phải làm như thế nào loại chuyện này không nên hỏi em a? Em trừ anh ở ngoài còn không cùng người khác kết giao qua, nhưng anh lại có nhiều kinh nghiệm, vì cái gì loại chuyện này cần phải hỏi em?
Hi vọng anh làm gì?
Em hi vọng anh là thật sự yêu em, em hy vọng đối mặt loại yêu cầu kỳ quái, anh có thể cự tuyệt, anh có thể nói, dù cho ba năm không có con, anh cũng quyết định ở bên em suốt cả đời......
Vân vân, em hiện tại mới nhớ tới, vì cái gì em phải gánh nặng tất cả trách nhiệm không con?
Chúng ta không có làm kiểm tra trước hôn nhân, cho nên ba năm không mang thai là vấn đề người anh không tốt, nếu như vô sinh là anh, cho dù đổi đến người vợ lý tưởng đệ nhất danh cũng vô dụng. (Tranhquy: Sao em có cảm giác..chị trù anh vô sinh quá zị = =!!... Huyên tỷ: haha, đó là nghệ thuật chửi xéo người khác.. Thần ca:…! )
Em không cố ý kéo Phùng Nhã Trung vào......
Phải, em chán ghét cô ấy, em mỗi ngày đều cầu nguyện cô ấy gả cho anh xong cũng không sinh được, em nói như vậy anh vui vẻ sao?
Đây là việc riêng tư? Trước gọi việc riêng tư hiện tại không gọi việc riêng tư sao? Đã thông báo qua cô ấy, cho nên mới nói cho em biết bí mật này...... Anh cảm thấy em nên cao hứng hay là......
Ồ, thật tốt quá, nguyên nhân Phùng Nhã Trung là les, nhưng em nhắc nhở anh một việc, anh không phải gay, ý tứ chính là anh yêu thích phái nữ, mà Phùng Nhã Trung là cô gái xinh đẹp.
Người ta không thích anh, không có nghĩa là anh không thích người ta, bình tĩnh mà xem xét cô ấy là mỹ nữ đó. Mỹ nữ không thương anh, không phải là anh sẽ không sát đến mỹ nữ.
Em không ghen, em chỉ là đang nói đến một sự thật cùng khả năng.
Từ trước đến nay, anh coi trọng cô ấy như thế, biết rất rõ ràng không ổn hay là sẽ đi công tác cùng cô ở chung một chỗ, em cảm thấy anh đối với cô ấy có ý tứ cũng là bình thường...... Phải, em rất thích anh phong độ nhẹ nhàng như vậy, nhưng không phải loại phong độ quá lớn này.
Em không muốn nói với anh chuyện Trình Khả San, anh không rõ ràng mình đã kết hôn sao? Anh không rõ ràng chính mình có vợ sao? Tại sao lại cho phép những người phụ nữ khác mỗi ngày vào lúc ban đêm gọi cho anh ? Phụ nữ vì công việc là nhất chứ sao...... Anh tốt nhất cứ tiếp tục như vậy đi.
Cha mẹ chồng cao cao tại thượng, em chồng không thiện ý, chồng thì bận đến cơ hồ không thấy được mặt, mục đích trong sạch bên thanh mai trúc mã cùng nữ thư ký, hi vọng vợ kế nhiệm của anh chịu đựng so với em lâu hơn, đó, tốt nhất anh nên quý trọng em như thế, thầm nghĩ muốn em một lần nữa, không nên, không cần phải nói với em những điều này, em biết rằng, anh bây giờ cố ý theo em là vì muốn đứa nhỏ đúng hay không?
Nói cho anh biết, em đồng ý anh có được quyền giám hộ, cũng đồng ý anh cùng một chỗ nuôi dưỡng đứa nhỏ, nhưng là cục cưng ở chỗ em, mà em muốn ở nơi này, hiểu không? Chính là tại chỗ này!
Em sẽ không trở về Dương Minh sơn, cho dù ba mẹ anh mở thái không thuyền* tới đón em, em cũng sẽ không lại bước vào cái tòa thành kia một bước. (*thuyền bay trên cao, ý chị chắc đang nói đến thuyền của người ngoài hành tinh)
Như thế nào, em nói vô cùng rõ ràng.
Em không phải hay nói giỡn.
Hừm hừ?
Nói một đống như thế, Uông Hữu Huyên cảm thấy rất sảng khoái, lần đầu tiên sau khi ly hôn tinh thần lại sảng khoái như vậy.
"Nói xong rồi?" Người đàn ông hỏi.
Cô tức giận nói: "Xong rồi."
"Nội tâm thư thái?"
"...... Không liên quan đến anh."
Hạ Thượng Thần nở nụ cười, Hữu Huyên nói những chuyện này, kỳ thật anh đều biết đến, anh có thể cùng cô giải thích từng cái từng cái chậm rãi, nhưng anh có cảm giác, cảm thấy cô cần phát tiết, đem tất cả bất mãn nói ra một lần, thống khoái một chút, thoải mái một chút.
"Đói bụng rồi sao, chúng ta ra bên ngoài ăn ngon chút."
"Uy......" Sự tình không nên là như vậy.
"Em không đói bụng sao?"
Rất?
"Quán ăn kia ăn rất được, anh lên mạng xem qua, gần đây có một nhà hàng mới, chẳng những hương vị chính thống, đồ ngọt cũng là hạng nhất." Người đàn ông kéo cô lên, "Anh đã đặt chỗ rồi, mau thay y phục. Chúng ta liền ra ngoài."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...