Sắc mặt Hạ Tuyết trắng bệch, nhớ tới cuộc nói chuyện hai người lần trước, chính nàng nói muốn rời khỏi thế giới của Hàn Văn Hạo, thật không ngờ lại dính vào người em trai, đổi lại là chính mình cũng phải hiểu lầm a. . . . . . vẻ mặt nàng đau khổ “ách” một tiếng, khó khăn nói: "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không biết Hàn Văn Vũ là em trai của Hàn Văn Hạo. . . . . .""A.... . . . . ." Hồ Điệp mỉm cười nói: "Thật sự là duyên phận. . . . . . Nếu là người khác, sau khi biết sự thật, cô nghĩ muốn thông qua Văn Vũ tới tiếp cận Văn Hạo sao? May mắn Dạ Thiên Thiên không biết chuyện này, nếu cô ta biết rõ, tôi thật lo lắng. . . . . . cô ta sẽ nói các fan dùng axít hắt lên người cô!"Hạ Tuyết sợ tới mức “oanh” một tiếng trong đầu, sau đó lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"Hồ Điệp quay đầu nhìn Hạ Tuyết cười rộ lên nói: "Còn làm sao bây giờ? Đi a. . . . . . Đi được càng xa càng tốt, không cần làm trợ lý cho Văn Vũ nữa, Dạ Thiên Thiên kia, không phải người bình thường, nếu người nào đoạt của cô ta cái gì, cô ta sẽ không từ thủ đoạn nào để đoạt trở về! Cô đấu lại được cô ta sao? Cái vòng luẩn quẩn này có bao nhiêu người dính vào……..?"Hạ Tuyết ngơ ngác nghe. . . . . .Hồ Điệp bên cạnh uống rượu đỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng một hồi, mới ho khan một tiếng, mỉm cười nói: "Đang làm trợ lý đời sống cho Văn Vũ, nhưng lại muốn gặp gỡ với anh trai sao!" Hạ Tuyết nghĩ tới hai tròng mắt của Hàn Văn Hạo như một con báo, nàng không khỏi chủ lạnh run, nàng lo lắng hỏi: "Không phải đâu? Bọn hắn không phải ở riêng sao?"Hồ Điệp giống như nghe được chuyện rất buồn cười, bưng rượu đỏ, cười khoa trương. . . . . ."Ôi! cô thật là khờ. . . . . . Bọn hắn làm sao ở riêng, đều là anh em ruột a, làm sao không thường xuyên gặp gỡ?"Hạ Tuyết cắn môi dưới, thở dốc một hơi, lặng im cúi đầu, nghĩ tới 8.000 đồng tiền lương, trái tim nàng liền quặn đau. . . . . .Ánh mắt Hồ Điệp híp lại, lộ ra tia tàn nhẫn, tìm cách nói: "Đúng rồi, vừa rồi Văn Vũ nhờ tôi nói với cô, đi vào phòng sản xuất, lấy tiết mục biểu diễn kế tiếp. . . . . ."Hạ Tuyết vừa nghe, liền A một tiếng, mỉm cười nói với cô ta: "Biết rồi, cám ơn cô. . . . . .""Không có gì. . . . . ." Hồ Điệp sâu xa vươn tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc lên trán Hạ Tuyết, hết sức dịu dàng cười nói: "Tại đây vòng tròn lẩn quẩn, cô nhất định phải học bảo vệ tốt chính mình, nếu không, bất cứ lúc nào cô . . . . . cũng có thể rơi vào cạm bẫy . . . . . Lần trước Dạ Thiên Thiên đem trợ lý của nàng tặng cho lão tổng công ty ăn sạch, mới được hứa cho cô ta quảng cáo son môi. . . . . ."Trong lòng Hạ Tuyết không khỏi lạnh lẽo lần nữa. . . . . ."Mau đi đi! Văn Vũ chờ cô!" Hồ Điệp mỉm cười nói."Được. . . . . . tạm biệt. . . . . ." Hạ Tuyết hoảng sợ xoay người, nhớ lại lời Hồ Điệp nói vừa rồi, trong lòng nàng vốn rất đơn thuần, lại như có tảng đá lớn đè nặng.Hồ Điệp bưng rượu đỏ, nhìn Hạ Tuyết chậm rãi từng bước đi vào phòng sản xuất, cô ta cười lạnh, sau lưng trợ lý đột nhiên đi tới, đứng phía sau Hồ Điệp hỏi: "Làm như vậy được chứ? Người ở trong phòng Sản xuất, rõ ràng chờ Dương Tinh. . . Nếu Lưu tổng phát hiện không phải Dương Tinh. . . .""Đàn ông ai lại ngại ăn nhiều? Huống chi, để có một vai nữ chính, Dương Tinh đã đáp ứng người ta rồi, cô ta sớm hay muộn cũng chạy không thoát phải bồi người ta trên giường!" Hồ Điệp quay người lại, ngẩng đầu lên, lạnh lùng phân phó: "Mời tất cả phóng viên, đến phòng sản xuất dùng trà!"Trợ lý ôn nhu lập tức mỉm cười gật đầu nói: "Vâng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...