Tuyết trắng bay bay. . . . . .Nhìn tuyết bay, có đôi lúc thấy vui vẻ, có đôi lúc thấy hạnh phúc, có đôi lúc thấy xinh đẹp. . . . . . Dù sao nhìn tuyết bay, người xem có rất nhiều tâm tình, luôn luôn làm cho người ta không thể nắm bắt. . . . . .Hàn Văn Kiệt đi tới trước cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ lên, ngắm nhìn cảnh tuyết tung bay ngoài cửa sổ, chậm rãi quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết vẫn còn đang ngủ thật say trên giường, hắn im lặng không lên tiếng, đi tới mép giường, trước cái bàn nhỏ, một lần nữa nhìn thoáng qua tất cả các món ăn dinh dưỡng, mới thỏa mãn cười cười. . . . . ."Đau quá. . . . . ." Rốt cuộc, Hạ Tuyết sau khi hôn mê thật lâu, khó chịu tỉnh lại, khi nàng vừa tiếp xúc với mọi thứ trắng xóa xung quanh thì biết chắc mình đang ở bệnh viện, nàng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Hàn Văn Kiệt đang đứng trước bàn nhỏ, chuyên chú nhìn thức ăn dinh dưỡng ..."Bác sĩ Hàn?" Hạ Tuyết đau đớn nhăn mặt, khó chịu muốn chống giường ngồi dậy . . . . . ."Đừng cử động!" Hàn Văn Kiệt mỉm cười ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, cẩn thận giữ thân thể của nàng, nằm lại trên giường, chậm rãi nhắc nhở: "Cô bị thương, đừng cử động nữa. . . . . ."Hạ Tuyết sắc mặt tái nhợt xin lỗi nhìn Hàn Văn Kiệt, suy yếu không còn hơi sức, nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Tôi lại làm phiền anh, tôi thật sự không tốt, mỗi lần tự nói với mình, thật không nên làm phiền anh nữa, nhưng vừa nói xong, lại vào bệnh viện. . . . . ."Hàn Văn Kiệt thâm sâu nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt nhìn nàng thật lâu, đột nhiên chậm rãi mỉm cười, nhàn nhạt hỏi: "Cô đói bụng chưa? Tôi chuẩn bị một chút món ăn dinh dưỡng. . . . . .""Tôi. . . . . ." Hạ Tuyết vừa rồi cự tuyệt, lại đột nhiên nhớ tới mình hôn mê bất tỉnh ở studio, nàng lập tức quan tâm hỏi: "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không phải ngất đi ở studio hay sao? Kết quả cuối cùng. . . . . .""Kết quả cuối cùng dường như là cô thắng . . . . . . Sau đó anh hai của tôi trông chừng cô, vừa mới bị tôi đuổi đi rồi, đã hết giờ thăm nom bệnh nhân. . . ." Hàn Văn Kiệt cầm một chén nhỏ, múc canh gà, đi đến trước mặt của Hạ Tuyết, ngồi ở bên giường, cầm chiếc muỗng nhỏ, yên lặng múc muỗng canh nóng, đưa lên môi nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến miệng Hạ Tuyết, nói: "Uống đi. . . ."Hạ Tuyết suy nghĩ trong chốc lát, mặt đỏ lên. . . . . .Hàn Văn Kiệt mỉm cười, múc một chút canh, thổi nhẹ cho bớt nóng, mới nói: "Ừ. . . . . . cô phải uống nhiều một chút. . . . . . Tôi không biết quyết định của cô như thế nào. . . . . . Nhưng tôi là một bác sĩ, nên bây giờ đối tình huống thân thể của cô phải có trách nhiệm. . . . . ."Hạ Tuyết sâu kín nhìn Hàn Văn Kiệt lần nữa, hơi do dự, chỉ đành phải nghiêng người ra trước, miệng uống xong canh nóng, lại ngẩng đầu nhìn hắn . . . . . . "Hôm nay món ăn rất nhiều . . . . ."Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng nhìn hắn nói: "Thật xin lỗi …… Tôi không ăn. . . . . ."Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Tuyết một lúc lâu, bỏ cái chén xuống, hơi do dự, lại ngẩng đầu, nhìn đôi mắt to trong suốt của Hạ Tuyết, có chút nghiêm túc hỏi: "Hạ Tuyết, trước hết, cô nói cho tôi biết, lần trước tôi cấp cho cô thuốc viêm mũi, cô có uống hay không?"Hạ Tuyết nhướng mày ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Bác sĩ Hàn, anh làm sao vậy? Lời nói của anh thật lạ. . . . . ." Hàn Văn Kiệt có chút khẩn trương nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, một tay đặt nhẹ nơi thai mạch ở cổ tay nàng, nói: "Cô nói cho tôi biết, lần trước tôi cấp cho cô thuốc viêm mũi, rốt cuộc cô đã uống chưa?""Không có!"Hàn Văn Kiệt thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Cám ơn trời đất...... thuốc kháng sinh thật là đáng sợ. . . . . .""Thuốc kia có vấn đề sao?" Hạ Tuyết kỳ quái hỏi. Hàn Văn Kiệt đột nhiên cười một tiếng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng. . . . . .Hạ Tuyết nhướng mày, trong lòng đột nhiên có chút dự cảm xấu, lại không biết nên làm sao làm sao đây, chỉ ngây ngốc nhìn hắn. . . . . ."Bác sĩ Hàn …… Không phải anh có lời muốn nói với tôi sao? Hay là. . . . . ." Trong lòng của nàng chợt run lên, lo sợ nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Không phải tôi mắc nan y chứ? Có đúng không? Lần trước anh gạt tôi có đúng không? Tôi mắc bệnh có đúng không?"Hàn Văn Kiệt lại nhìn Hạ Tuyết. . . . . . Nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, hơi do dự . . . . . .Hàn Văn Kiệt nhìn nàng sốt ruột như vậy, ánh mắt của hắn hơi lóe sáng, rốt cuộc có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: "Hạ Tuyết. . . . . . Tôi muốn nói cho cô biết một chuyện, xem ra, chính cô cũng không biết. . . . . . Tôi cũng cảm thấy chuyện này vô cùng kinh ngạc, nhưng tôi nhất định phải nói với cô, bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô. . . . . .""Vậy anh. . . . . . Rốt cuộc thế nào? Anh nói thật với tôi đi! Trong lòng của tôi rất hồi hộp ......" Hạ Tuyết thở phì phò, nơi cổ họng càng lúc càng khô khát! Hàn Văn Kiệt thở dài một hơi, nói với nàng từng chữ, từng chữ: "Cô ….. Mang thai…."Hai mắt Hạ Tuyết trợn trừng, cả người chợt run rẩy, mồ hôi lạnh từ trên trán ứa ra, nghe những lời này không thể tin nổi, nhất thời choáng váng, nhớ tới đêm đó, trọn cả thân thể của nàng tức khắc cứng đơ, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống, nói không ra lời, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại trong cổ, không thở nổi, trong đầu hiện lên bóng dáng Hàn Văn Hạo, trong lòng của nàng chợt đau xót, khẽ cắn môi dưới, đột nhiên đau đớn khóc thành tiếng. . . . . ."Tôi không tin, tôi không tin tôi mang thai, ông trời không thể đối xử với tôi như vậy!! Không thể nào!! Không thể nào!! Tôi muốn đi kiểm tra!! Tôi không tin lời của anh!! Anh là người xấu!! Anh vừa là Thiên đường, vừa là địa ngục!!""Hạ Tuyết!!" Hàn Văn Kiệt thở dài một hơi, vội vàng giữ chặt đôi vai gầy yếu nàng, vừa định khuyên nàng. . . . . ."Anh buông tôi ra!!" Hạ Tuyết tái mặt, tức giận đẩy hắn ra, thần trí của nàng có chút mơ hồ, rơi lệ nói: "Tôi đã nói rồi, bác sĩ là người xấu!! Bác sĩ không có một người nào tốt!! Sao có thể nói với tôi loại tin tức này!! Thật là buồn cười! Nghi ngờ tôi mang thai? Tôi thậm chí chưa từng nói tiếng yêu!! Tôi không muốn mang thai!! Tôi không muốn mang thai!!""Hạ Tuyết!!" Hàn Văn Kiệt giữ chặt bả vai của nàng, không thể tin nói: "Cô đừng phản ứng như vậy!! Đối xử với đứa bé như thế, thật không công bằng! Hiểu không? Đứa nhỏ này không thể không có cha!! Tất cả đứa bé đều có cha!! Nếu cô và hắn cùng chung một chỗ, mang thai, đối với hắn phải có tình cảm mới đúng!""……." Hạ Tuyết nhìn hắn, nắm chặt khăn trải giường màu trắng."Hạ Tuyết!! Cô nhất định phải đối mặt với thực tế! Mau sớm tìm được cha của đứa bé, giải quyết chuyện này!!" Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nói.Hạ Tuyết tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Kiệt bình tĩnh như vậy, đột nhiên nàng có cảm giác thật châm chọc, cười khổ nói: "Cha của đứa bé? Đứa bé này không có cha!! Tôi không mang thai, tôi không thể xảy ra chuyện như vậy!!" Nàng nói xong, đẩy Hàn Văn Kiệt ra, chân trần bước xuống giường! "Anh biết cái gì????" Hạ Tuyết đẩy Hàn Văn Kiệt kêu lên, nước mắt từ từng giọt lăn xuống, nàng tức giận gào to: "Anh biết cái gì???!! Anh có tư cách gì nói như vậy?? Đêm hôm đó, tôi thậm chí không biết gì, tôi bị bạn tốt bỏ thuốc mê, ném trên chiếc giường xa lạ ……"Hạ Tuyết vừa nói tới đây, nàng đột nhiên nước mắt lăn ra, ngồi xổm trên mặt đất, khóc rống lên: "Ông trời ơi, vì sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi thật sự rất mệt mỏi rồi . . . . . ."Hàn Văn Kiệt khiếp sợ khi nghe lời Hạ Tuyết nói, đáy lòng chợt run lên …...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...