Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
Lạnh nhạt? Chán ghét?
Cậu lại còn chán ghét cô ư? Cậu có biết cô là ai không? Cô là chị gái của cậu đấy!
Ôn Hủ Hủ muốn lên tiếng dạy dỗ cậu ngay tại chỗ.
Nhưng cuối cùng, nhìn hành khách xung quanh đều đã ngủ, suy nghĩ hai ngày nay hai người xích mích nên cuối cùng cô vẫn kìm cơn giận này xuống.
Thôi vậy, đợi xuống máy bay rồi từ từ xử lý cậu vậy.
Ôn Hủ Hủ không quan tâm đến cậu nữa, tiếp tục bận việc của mình.
Sân bay nước C, mấy tiếng sau.
“Nancy, nơi này khá hỗn loạn, vừa rồi lúc xuống máy bay tôi đã đặt khách sạn, chi bằng chúng ta đi khách sạn trước sau đó tìm một người dân địa phương đáng tin cậy, rồi hẵng đi tìm nhà kinh doanh dầu mỏ kia có được không?
Lúc sắp xuống máy bay, Kiều Thời Khiêm đi tới nói với Ôn Hủ Hủ rằng anh ta đã đặt khách sạn ở nơi này.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hủ Hủ đến nơi như thế này, nói thẳng ra là cũng có hơi lo lắng.
Cô lập tức đồng ý: “Được, vậy cứ làm như anh nói đi.”
Lúc này Ôn Cận cũng không có động tĩnh gì, sau khi ngủ cả đoạn đường tinh thần của cậu đã khá hơn một chút, nhưng vẫn không sao nói chuyện, chỉ khi ba người xuống máy bay, lúc Kiều Thời Khiêm định cầm đồ giúp cho Ôn Hủ Hủ thì cậu mới đưa tay ra lấy laptop và những thứ khác của cô trước.
Kiều Thời Khiêm: “…”
Ôn Hủ Hủ: “Đi thôi, trời đã không còn sớm nữa, chúng ta đến khách sạn trước rồi liên hệ với khách hàng xem tình hình bên họ thế nào.”
Sau đó cô xuống máy bay trước.
Thấy vậy, cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng chỉ đành thôi và cùng đi xuống.
Thôi vậy, không so đo với cậu ta, dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc mà thôi.
Ra khỏi sân bay, ba người đi taxi đến khách sạn Kiều Thời Khiêm đã đặt, để thể hiện Kiều Thời Khiêm lập tức chủ động đề nghị liên hệ với khách hàng, thuận tiện xem tình hình bên đó thế nào.
Lúc này Ôn Cận lại không gây trở ngại cho anh ta.
Nhìn anh ta rời khỏi khách sạn, cậu xoay người xách hành lý của hai chị em lên lầu, đến phòng đã đặt thì thoải mái nằm xuống.
“Tiểu Cận, một mình anh ta đi như vậy sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?” Ngược lại Ôn Hủ Hủ rất lo lắng, sau khi vào phòng cứ nói chuyện này mãi.
Ôn Cận nằm trên sofa, vẻ mặt vốn cũng xem như ôn hòa nhưng khi nghe thấy câu nói này của cô thì đôi con ngươi đen như ngọc lập tức lạnh xuống, giống như hố nước sâu lạnh lẽo.
“Nếu chị lo lắng thì bây giờ có thể đi theo, có lẽ còn kịp đấy.”
“…”
Không phải, sao hôm nay thằng nhóc này nói chuyện cứ châm biếm hoài vậy?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không nhắc đến chuyện này nữa, cô gọi một ít đồ ăn đến định tranh thủ thời gian lấp đầy bụng.
“Tiểu Cận, mau đến ăn chút gì đi, ngồi máy bay lâu như vậy cũng đói lắm rồi.”
“Không ăn.”
Lúc này Ôn Cận đang cầm điện thoại ngồi trên sofa, cũng không biết đang làm gì mà vẻ mặt vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy đôi lông mày thanh tú nhíu chặt sau cặp kính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...