Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
Ôn Hủ Hủ mất cảnh giác bị kéo vào chỗ ngồi nhanh chóng ngăn hai người lại, bảo họ chú ý trường hợp.
Thật là, đầu cô cũng sắp to lên rồi.
May mà tính tình của Kiều Thời Khiêm vẫn tính là tốt, cuối cùng anh ta nhịn lại, cầm vé máy bay đã đổi đi đến chỗ ngồi vốn thuộc về Ôn Cận.
Nhìn thấy anh ta cuối cùng rời đi, Ôn Hủ Hủ liền muốn dạy dỗ em trai.
Nhưng cô còn chưa mở miệng thì tên nhóc này đã dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Thật quá đáng.
Từ khi nào cậu lại trở nên thô lỗ với người chị như cô đến vậy?
Ôn Hủ Hủ chỉ đành thôi, cô dọn dẹp đồ đạc trước mặt, lấy laptop mang theo ra định tranh thủ thời gian này điều chỉnh hợp đồng dự án.
Đang làm việc thì Ôn Cận bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu dựa vào vai cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức liếc mắt nhìn sang.
Lúc này mới phát hiện em trai thật sự đang ngủ, chỉ là dường như trên người cậu rất lạnh, một lúc sau cô lại cảm giác được phần trán bên trái cậu dựa trên vai cô đang chảy mồ hôi lạnh.
Chuyện gì vậy? Bệnh rồi sao?
Ôn Hủ Hủ là bác sĩ, cảm giác được sự lạnh lẽo khác thường lập tức phát hiện cơ thể của người này có hơi không ổn.
Nhưng, khi cô đưa tay qua định sờ vào trán cậu.
Đột nhiên, chàng trai luôn đang ngủ lại mở đôi mắt đang nhắm sau cặp kính ra!
“Chị muốn làm gì?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm khiến Ôn Hủ Hủ không khỏi rùng mình.
“Không… không làm gì cả? Chị chỉ sờ trán em thôi, em bệnh rồi phải không?”
Trái tim Ôn Hủ Hủ giống như ngừng đập.
Cô thấp thỏm trả lời người này, khoảnh khắc đó cô nhận ra mình cảm thấy run rẩy và sợ hãi.
Gặp quỷ rồi, đây chắc chắn là ảo giác.
Làm sao cô sẽ sợ cậu chứ? Cậu là em trai cô cơ mà.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
Kết quả, khi cô nhìn lại lần nữa quả nhiên bình thường, chàng trai trước mặt lại dựa vào lưng ghế lộ ra vẻ mặt lười biếng.
“Không có.”
“Vậy tại sao vừa rồi cả người em lại lạnh ngắt, đầu toàn là mồ hôi thế, có phải em cảm rồi không?”
Ôn Hủ Hủ lại muốn đưa tay qua.
Nhưng lần này, thằng nhóc đó lại hất tay cô ra: “Em nói không có là không có, làm việc của chị đi, đừng quấy rầy em nghỉ ngơi.”
Cậu thật sự không khách sáo.
Hơn nữa, cho dù là cơ thể hay giọng nói đều lộ ra vẻ lạnh nhạt và chán ghét đối với cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...