Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
Trong buổi họp báo, người đàn ông cao quý phi phàm đó lại xuất hiện, hắn điềm tĩnh đứng dưới ánh đèn sân khấu, vẫn là vị vua của thành phố này.
Đi cùng là vị hôn thê như con chim nhỏ nép vào người đứng bên cạnh hắn.
Tin tức của tập đoàn Hoắc thị rất ồn ào, mặc dù cuối cùng đã bị ông cụ ép buộc đè xuống nhưng để thuyết phục mọi người vẫn phải có một lời giải thích.
Vì thế hôm nay, tất cả mọi người đều nhìn thấy tổng giám đốc Hoắc thị đã lâu không xuất hiện trên tivi, tuyên bố tổ chức lại hội đồng quản trị cấp cao của Hoắc thị.
Tổ chức lại?
Nghe thấy vậy, các phóng viên lập tức xôn xao.
Tổ chức lại không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa còn là một công ty lớn như vậy.
Nhưng ngay sau đó vị tổng giám đốc này đã cho họ một lý do hợp lý, đó chính là vụ bê bối về hắn gây xôn xao trên mạng những ngày trước đều là do vài thành viên của ban giám đốc vạch kế hoạch.
Bây giờ đã bị cảnh sát bắt giữ!
Nghe thấy vậy, cư dân mạng lại xôn xao.
Ngay sau đó, thiên kim nhà họ Lạc vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị được tung tin đã bị sát hại khi đó cũng mỉm cười duyên dáng nói với mọi người rằng, chuyện ngày đó bị quay được chẳng qua là một vài trò vui giữa hai vợ chồng họ mà thôi.
Các phóng viên: “…”
Đến lúc này, sự kiện tin tức rất được quan tâm này cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.
Hai ngày sau trong một tầng hầm nào đó, cuối cùng dưới sự tra tấn thành viên hội đồng quản trị họ Dương kia đã thú nhận mình thực sự cấu kết với người khác.
“Ban đầu tôi hợp tác với Hoắc Chính Hoa, ông ta đã đồng ý với tôi sẽ cho tôi nhiều cổ phần hơn sau khi con trai ông ta là Hoắc Kiêu lên nắm quyền.”
“Hoắc Chính Hoa?”
Lãnh Tự đang thẩm vấn ông ta không hài lòng lắm với câu trả lời này.
Bởi vì, đây hoàn toàn không phải là điều mà anh ta cần.
Hoắc Chính Hoa đã chết, đêm đó Hoắc Kiêu cũng bị tổng giám đốc đánh cho sống dở chết dở bây giờ còn nhốt ở nhà họ Hoắc, hắn ta không thể tìm sát thủ đến vịnh Thiển Thủy nhanh như vậy được.
Lãnh Tự cảm thấy chuyện này rất không bình thường.
Thế là, sau khi thẩm vấn thành viên hội đồng quản trị họ Dương này xong liền đến công ty tìm Hoắc Tư Tước.
“Tổng giám đốc, theo như suy đoán của tôi có lẽ Hoắc Kiêu không phải là hung thủ đêm hôm đó, viên đạn này chắc là của người khác.”
Anh ta lại lấy viên đạn kia ra đặt lên bàn làm việc trước mặt.
Hoắc Tư Tước vẫn ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên trong.
Tình trạng của hắn bây giờ hơi kém, trên khuôn mặt đẹp trai góc cạnh cũng mang theo một chút nhợt nhạt ốm yếu.
Nghe thấy lời này, qua khoảng bốn năm giây mới thấy hắn chậm rãi mở mở mắt ra: “Vốn không phải là hắn ta, thứ bỏ đi như Hoắc Kiêu cũng không thể bày ra được một kế hoạch tỉ mỉ như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...