Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
Hai đứa nhỏ đứng bên cạnh thấy ba và mẹ lại lần nữa cãi nhau từ khi Lạc Du xuất hiện thì lập tức bùng nổ.
”Dì Lạc, dì đừng nói lung tung, mẹ tôi như vậy khi nào? Mẹ tôi thấy ba không muốn đi tất giày bẩn nên mới rửa cho ba để ba đi giày.”
”Ha, ngây thơ, tất giày bẩn thì sao, về lấy đôi khác cho anh ấy không phải là được rồi sao, dì mang cho anh ấy nhiều như vậy, chỗ đậu xe cũng cách không xa, vậy mà còn phải ngồi xuống rửa chân cho người ta à?”
Lạc Du không khách khí trả lời.
Lời vừa dứt, không chỉ hai đứa bé bị chọc tức đến mức đỏ bừng mặt mà ngay cả Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên mặt đất cũng không lên tiếng.
Hóa ra cô ta đã chuẩn bị giúp hắn.
Được rồi, cứ vậy đi, cô ta nói thế nào cũng được.
Ôn Hủ Hủ không muốn giải thích thêm điều gì nữa, cô đứng lên, đôi mắt lạnh ngắt như tro tàn của ngọn lửa bị dập tắt nhìn về phía con gái ở đối diện: ”Nhược Nhược, đến đây, mẹ mang con về.”
Tiểu Nhược Nhược: ”…”
Dường như lúc này cô bé cũng cảm nhận được sự buồn bã của mẹ, hai cánh tay mũm mĩm giang rộng, bé chạy đến nhào vào ngực mẹ.
Sau đó hai mẹ con mang rổ hoa quả rời đi.
Hoắc Dận và Mặc Bảo đang tức giận sau khi trừng mắt nhìn ba và người dì đáng ghét kia thì cũng không quan tâm nữa mà nắm tay nhau đi sau lưng mẹ.
Đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
Xem ra bọn họ phải nghĩ cách đuổi người phụ nữ tên Lạc Du này đi mới được.
Hai đứa nhỏ bắt đầu suy nghĩ kế hoạch trên đường trở về.
*
Trưa hôm nay Ôn Hủ Hủ mang theo con gái đến nhà một hộ nông dân ăn cơm với mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.
”Mẹ Nhược Nhược, chiều nay chúng ta đi với nhau đi, Tiểu Mạt Lỵ nhà tôi không thích cô gái họ Lạc kia cho lắm, trưa còn khóc mấy lần nữa.”
Lúc ăn cơm xong, sau khi cho hai đứa nhỏ đi chơi rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Hủ Hủ, mẹ Tiểu Mạt Lỵ ngượng ngùng nói.
Hả?
Ôn Hủ Hủ hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến tính cách kì quái của người phụ nữ kia, tâm trạng lập tức trở lại bình thường.
”Được, buổi chiều cô ta sẽ không sang đây đâu, đúng rồi, nhiệm vụ của chúng ta chiều nay là gì vậy?”
”Nghe nói là nhổ cỏ, cái này rất dễ làm, hai đứa bé nhà chúng ta đều có thể làm được.” Mẹ Tiểu Mạt Lỵ nhanh chóng lấy thẻ nhiệm vụ ra cho Ôn Hủ Hủ xem.
Đúng là nhiệm vụ nhổ cỏ khá nhẹ nhàng.
Sau khi ăn xong cơm trưa, hai người họ mang theo hai đứa nhỏ đi làm nhiệm vụ, nghe nói trong nhiệm vụ này, nếu như mọi người có hái được cây gì cũng đều có thể mang về nhà.
Mẹ Tiểu Mạt Lỵ kích động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...