Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Cấy lúa?

Trong đầu Ôn Hủ Hủ hiện lên một hình ảnh, cô không nhịn được mà rùng mình.

Người đàn ông sống an nhàn sung sướng kia làm được chuyện này sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ và nhà Tiểu Mạt Lỵ lấy được nhiệm vụ hái quả, hóa ra đây cũng là nhiệm vụ ngẫu nhiên, sau khi mọi người làm xong nhiệm vụ sẽ giao thành quả lại cho các bác nông dân, sau đó có thể đến nhà họ đổi đồ ăn xem như bữa trưa.

Nhà trẻ này thật sáng tạo.

Mẹ con Ôn Hủ Hủ mang theo rổ đi về phía vườn trái cây, vì chưa từng tham gia hoạt động như thế này nên Tiểu Nhược Nhược rất hưng phấn, trên đường đi cô bé và bạn mình vẫn luôn hoạt bát không ngừng nghỉ.

Sau đó hai người thấy anh trai trên ruộng bậc thang cách đó không xa.

”Anh! Anh ơi! Em ở đây này!”

Cô bé vui vẻ kêu to, vì để hai anh thấy mình còn dùng sức vẫy bàn tay nhỏ.


Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cô cũng nhìn thấy, đúng như cô dự đoán, hình ảnh kia đúng là khó nói thành lời.

Đó là cấy lúa sao?

Không phải chứ, bốn người đồng loạt đứng trên bờ, người đàn ông mặc âu phục đi giày da, người phụ nữ thì sao? Ăn mặc vô cùng thời trang, thậm chí còn đang đi đôi giày cao gót đế nhọn dài mảnh.

Hai đứa nhỏ thì ngược lại, vì tự tay Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đồ cho chúng.

Giày thể thao, mũ lưỡi trai, còn cả quần sooc chống bẩn, nhìn là biết đến để tham gia lao động.

”Mẹ Nhược Nhược, đó là bạn cô sao? Sao họ lại mặc như vậy? Vậy thì sao mà lao động được?” Mẹ Mạt Lỵ cũng đi đến, cô ấy thấy vậy thì không khỏi thắc mắc.

Ôn Hủ Hủ cười cười.

Làm việc gì? Đến làm con khỉ để người ta nhìn ngó không phải tốt hơn sao?


Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì, cô nắm tay con gái, chuẩn bị đi đến vườn trái cây.

Nhưng đúng lúc này người ở bên ruộng bậc thang đã thấy cô vì tiếng kêu vừa rồi của Tiểu Nhược Nhược, Lạc Du lập tức gọi các cô lại.

”Ôn Hủ Hủ, cô đợi chút, cô đi đâu vậy?”

”Con với mẹ đi hái hoa quả nha dì Lạc.”

”Hả? Hai người may mắn vậy, hái hoa quả sao?”

Ánh mắt Lạc Du sáng lên.

Sau đó cô ta căn bản không quan tâm đến Hoắc Tư Tước ở phía sau, lập tức chạy đến chỗ Ôn Hủ Hủ trên đôi giày cao gót kia của mình.

Ôn Hủ Hủ không hiểu cô ta định làm gì.

Mãi đến khi đến trước mặt cô, cô ta lập tức cướp lấy rổ trong tay Ôn Hủ Hủ: ”Ôn Hủ Hủ, tôi thay cô đi hái hoa quả, cô giúp tôi đi cấy lúa.”

Ôn Hủ Hủ bị chọc tức: ”Cô bị bệnh à? Tại sao tôi phải đổi với cô?”

Lạc Du hùng hồn nói: ”Dựa vào việc tôi cứu con cô đó, cô đổi với tôi một chút thì sao? Cô có hiểu không? Nếu lúc trước tôi không mang con cô từ bệnh viện về thì nó đã sớm mất mạng rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui