Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
Tuyệt đối không thể!
Ôn Hủ Hủ quay về xe, gần như khi cửa xe đóng lại, nước mắt cô giấu thật lâu cũng lập tức rơi xuống như trân châu đứt đoạn.
”Thật xin lỗi, cậu, mợ…”
Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe một lúc lâu rồi mới khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Cô còn muốn đi tìm nữ bác sĩ họ Lạc kia, cô muốn biết rốt cuộc năm đó cô ta chữa trị cho người đàn ông kia như thế nào.
Còn nữa, câu nói cuối cùng ngày hôm qua của cô ta nói Ôn Hủ Hủ cô là một quả bom hẹn giờ là có ý gì?
Ôn Hủ Hủ mở bản đồ, tìm được nhà cũ nhà họ Lạc, đang chuẩn bị lái xe đi thì điện thoại vang lên.
”Alo?”
”Ôn tiểu thư, khi nào cô quay về đây? Mấy người tiểu thiếu gia vừa được mang về, tiểu thiếu gia Mặc Mặc có chút không thoải mái, nói là tối qua ở bên lão gia bị cảm, cô có muốn về xem qua cho cậu ấy không?”
”Cái gì? Mặc Mặc bị ốm?”
Ôn Hủ Hủ nghe xong, tâm trạng đi nơi khác cũng không còn, cô trực tiếp quay đầu về vịnh Thiển Thủy.
Lãnh Tự vẫn luôn đi sau xe, sau khi thấy cảnh này cũng lập tức gọi điện cho sếp: ”Tổng giám đốc, Ôn tiểu thư đã quay về.”
Hoắc Tư Tước vẫn đang bận rộn trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, nghe vậy cũng chỉ lạnh nhạt nói một câu: ”Phát hiện ra gì rồi sao?”
Lãnh Tự nhớ lại ban nãy, lắc đầu: ”Không có, cô ấy ở bên trong chưa được bao lâu đã đi ra, nhưng sau khi ra ngoài, tôi thấy cô ấy trốn trong xe một lúc rồi mới đi ra.”
Hoắc Tư Tước: “…”
Trốn vào trong xe? Trốn trong xe làm gì?
Chẳng lẽ cô lại bị hai ông bà già kia mắng sao? Vì để bảo vệ cho con gái của mình?
Ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén, hơi thở cũng lạnh đi.
”Hai hôm nay phái người theo dõi chỗ kia chặt chẽ cho tôi, không được bỏ qua bất kì hành động nào bên trong, đặc biệt là của Đỗ Như Quân.”
”Vâng tổng giám đốc.”
Lãnh Tự nhanh chóng sắp xếp xong xuôi.
Ôn Hủ Hủ thì đang tăng tốc chạy về Hoàng Đình số 1, quả nhiên vừa về đã thấy con trai nhỏ đang không ổn chút nào.
”Sao vậy? Mặc Mặc, sao đột nhiên lại ngã bệnh thế này?” Ôn Hủ Hủ cực kì đau lòng, sau khi thấy thì lập tức đến ôm đứa nhỏ trong tay dì Vương.
Ngay cả ông cụ Hoắc đang đứng bên cạnh cũng bị cô bỏ qua.
Mặc Bảo rất ít khi bị bệnh.
Từ khi còn nhỏ cậu bé đã rất ngoan, Ôn Hủ Hủ mang theo hai đứa nhỏ, đứa bé khiến cô bớt lo nhất chính là đứa nhỏ này, buổi tối cậu bé rất ít khi đòi sữa chứ đừng nói đến bị bệnh.
Nhưng bây giờ cậu bé lại bị bệnh nặng đến mức không còn sức gọi mẹ.
”Mẹ, thật xin lỗi.”
Hoắc Dận thấy dáng vẻ lo lắng của mẹ thì lập tức áy náy đứng bên cạnh mẹ.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy, cô dịu dàng xoa tóc cậu bé: ”Đồ ngốc này, sao có thể trách con được chứ? Không sao đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...