Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
Nhưng mà ông ta không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy, ông ta vừa mới biết tin, hơn nữa vừa thả người ra ngoài thì xe của đứa con trai này đã giống như báo săn nhào tới chỗ ông ta.
“Thiếu gia, ngài tới rồi?”
“Cút!”
Quản gia Hà Đình Ngọc nghe thấy động tĩnh, lập tức từ trong nhà chạy ra định ngăn cản hắn trước.
Nhưng Hà Đình Ngọc mới vừa đi ra, thì vừa hay Hoắc Tư Tước cũng bước xuống xe, sau khi hắn nhìn thấy ông ta, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm ông ta, hung dữ gầm lên, một cước đạp ông ta ngã xuống đất.
Hoắc Tư Tước chưa từng để người quản gia này vào mắt.
Hắn khinh thường, cũng không thích!
Hoắc Tư Tước đằng đằng sát khí đi vào trong, nghe thấy tiếng động người nhà họ Hoắc nhao nhao chạy tới, nhìn thấy tiểu tổ tông này mới sáng sớm đã tìm tới cửa, trên người còn mang theo sát khí đáng sợ như vậy.
Ngay lập tức, bọn họ chạy trốn lần nữa.
Đây chính là Diêm Vương, không trêu nổi, vẫn nên nhanh chóng trốn đi thôi.
Vì thế vốn dĩ ông cụ đang chờ tin ở trong sảnh, nhưng lại đợi được đứa con trai sát khí đằng đằng tìm đến cửa.
“Người đâu?”
Hoắc Tư Tước nhìn thấy ông ta, cũng không muốn nói nhảm với ông ta, trực tiếp đòi người.
Ông cụ nhìn hắn, sắc mặt biến đổi ngay tại chỗ.
Ông ta đứng dậy, sau khi suy nghĩ ông ta quyết định chọn không thừa nhận: “Người gì? Sáng sớm mày không đến công ty mà chạy về nhà để làm gì?”
Hoắc Tư Tước cười lạnh.
Hắn cho rằng ông ta có cùng huyết thống với hắn, ít nhất cũng sẽ thông minh giống như hắn, nhưng bây giờ ông ta lại giống như một tên hề trình diễn kỹ năng diễn xuất vụng về ở trước mặt hắn.
Hoắc Tư Tước tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, hắn vốn rất tức giận, nhưng lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
“Nếu cô ấy chết trong tay ông giống như người bác sĩ năm đó, ông có tin bây giờ tôi sẽ đến đồn cảnh sát để đầu thú, nói tôi đã giết người không?”
“Mày——”
Ông cụ không ngờ tới hắn lại đột nhiên nói với ông ta câu này, ông ta tức giận chợt đứng phắt dậy.
Hắn điên rồi sao? Vì một người phụ nữ?
Ông ta không thể tin nhìn hắn như một người xa lạ mà ông ta không hề quen biết.
“Hoắc Tư Tước, tao đang giúp mày, điều tao có thể làm được chính là giúp mày chôn giấu bí mật này vĩnh viễn, tao làm vậy có gì sai?”
“Không, ông không sai.”
Hoắc Tư Tước lắc đầu, vẻ mặt vẫn rất bình thản: “Nhưng đây không phải là lý do cho chúng ta giết người.”
Ông cụ sửng sốt: “Mày đang nói cái gì?”
Hoắc Tư Tước nhìn ông ta, bỗng nhiên con ngươi đỏ rực nheo lại, lộ ra vẻ quỷ dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...