Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Hoắc Tư Tước nghe hiểu, khuôn mặt tuấn tú của hắn chợt tối sầm lại: “Lại bắt đầu không nghe lời có phải không? Cô có tin tôi dứt khoát nhốt cô lại không?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ nhất thời bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

Nhốt lại?

Hoắc Tư Tước: “…”

Cuối cùng hắn vẫn cố kiềm chế lại, hạ thấp giọng điệu: “Tình hình hiện tại của cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn cần ở đây thêm vài ngày, chờ cô khỏe lại tôi tất nhiên sẽ cho cô về, nghe lời, ừm?”

Câu cuối cùng này, có thể nói người đàn ông này tương đối khách khí giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.

Thế nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói gây sợ hãi kia.

Hai ngày nay cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phản ứng chậm chạp, lần này Hoắc Tư Tước lại mang đến cho cô một câu kích thích như vậy, lực chú ý của cô đương nhiên sẽ chỉ dừng lại ở câu đó.


Hắn định nhốt cô lại?

Đúng rồi, hắn chính là sợ cô chạy, bây giờ hắn biết cô cũng nhìn thấy chuyện năm đó, để tránh tiết lộ bí mật, hắn nhất định sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của hắn nữa.

Nhốt lại cũng là chuyện bình thường.

Sau đó thì sao?

Là giam cầm sao? Hay sẽ… dứt khoát giết cô!

Ôn Hủ Hủ cảm thấy lạnh cả người!

Giống như có thứ gì đó đâm vào ngực, làm cho cô ngay cả thở cũng cảm thấy đau.

Hắn cần gì phải như vậy.

Nếu như cô thật sự muốn nói ra thì đã nói ra trong buổi tiệc ngày hôm đó, cần gì phải lấy mạng mình ra chống lại.


Ôn Hủ Hủ ngồi trên giường bệnh, tất cả ánh sáng trong mắt đều biến mất giống như một đóa hoa bỗng nhiên không còn sức sống, cô ngồi khô héo ở đó, một lúc lâu không hề nhúc nhích.

Cho đến gần trưa, bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân vui vẻ.

“Mẹ ơi, con đến thăm mẹ này, mẹ có nhớ chúng con không?”

Tiếng trẻ con từ bên ngoài truyền đến, Ôn Hủ Hủ nhìn về phía cửa phòng bệnh, lập tức nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy màu hồng giống như Tiểu Yến Tử đang nhanh chóng nhào về phía cô.

Là bảo bối Nhược Nhược.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng nở một nụ cười, ngay lập tức xốc chăn lên, cô từ trên giường đi xuống: “Nhược Nhược, mau tới đây để mẹ ôm nào, mẹ nhớ các con muốn chết.”

Cô bé vui vẻ cười, chạy tới ngay lập tức để cho mẹ ôm vào lòng.

Sau đó là Hoắc Dận và Mặc Bảo, hai đứa nhỏ này một người cầm một túi hoa quả, một người thì mang theo một cái thùng giữ ấm, đi theo dì Vương vào.

“Mẹ ơi, mẹ có khỏe không? Ngày hôm qua con đến gặp mẹ vẫn chưa tỉnh.”

Mặc Bảo tương đối quan tâm đến thân thể mẹ, sau khi tiến vào cậu nhìn thấy cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi, cậu quan tâm nhìn về phía đầu đang quấn băng gạc của Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ rất cảm động, cúi đầu, cô tiến đến trước mặt cậu bé: “Sờ thử đi, xem mẹ đã khoẻ chưa?”

Mặc Bảo: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui