Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
Chương 357
Nhưng thực tế, hắn không hề có!
Ngược lại, hắn ấu trĩ tự cho rằng bản thân bị cô bị sỉ nhục và qua mặt.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì nhiều năm như vậy, hắn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của cô? Ôn Hủ Hủ cho rằng cô làm như vậy, hắn sẽ tha thứ cho cô sao?!
Vì cô mà hắn bị nhốt suốt sáu năm, từ một thiếu niên hăng hái, biến thành thành một kẻ điên người người sợ hãi.
Nếu không nhờ cậu hắn cưu mang, chỉ sợ cả đời này của hắn đều bị hủy trong tay cô rồi.
Cho nên, hắn không thể nào vui vẻ và càng không có khả năng chấp nhận cô.
Có chăng cũng chỉ có oán hận, phẫn nộ của hắn đối với cô.
Hơn nữa những cảm xúc đó đạt đến đỉnh điểm mà trước giờ chưa từng có trong hắn.
Cho đến cuối cùng, hắn hận không thể ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Thì bây giờ, cô đột nhiên đã xảy ra chuyện.
Cô đã giết người.
Giết người thì sẽ thế nào?
Đương nhiên là bị định tội, vậy cô chỉ có con đường chết.
Nếu là như vậy, thật sự sẽ đúng như hắn mong muốn, cô không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.
Ngón tay hắn siết chặt điện thoại!
Đây vốn là một chuyện vui.
Nhưng sao, hắn vẫn không có bất kỳ cảm giác vui sướng nào? Ngược lại, tận sâu trong tâm trí hắn hoàn toàn trống rỗng.
Thậm chí ngay chính hắn cũng không phận ra, trong lòng hắn còn có cảm giác hoảng loạn.
Lâm Tử Dương: “Tổng giám đốc?”
“Đi nói với Mã Quốc Hoa, nếu cô ấy ở chỗ ông ta có bất cứ sơ xuất gì, tôi sẽ tìm ông ta hỏi chuyện!”
Hắn dặn dò từng chữ, sau đó cúp điện thoại di động rồi đi ra ngoài.
Lâm Tử Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tổng giám đốc sắp về rồi, quả nhiên ngài ấy không bỏ mặc cô Ôn.
Nhưng sau khi Tiểu Dương có thể thở ra một hơi, thì rắc rồi khác lại ập đến.
Dương Tử Lâm quay người lại nhìn thấy sau lưng mình có một cô bé nhỏ đang rưng rưng nước mắt.
“Nhược Nhược, đừng khóc nữa.
Xem này, chú đã tìm được chú Hoắc của con rồi.
Chú ấy sẽ lập tức về với mẹ con, được không?”
Thì ra, sau khi chuyện xảy ra, Hoắc Tư Tinh dẫn người đến nhà trẻ đón Mặc Bảo và Hoắc Dận đi.
Thế nhưng, đối với Nhược Nhược “không phải” con của Hoắc Tư Tước, người phụ nữ máu lạnh này lại không thèm để ý đến cô bé.
Nếu không phải nhà trẻ gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, còn không biết cô bé đáng thương này sẽ lẻ loi đợi ở nhà trẻ tới khi nào?
Lâm Tử Dương bế cô bé lên.
Thật ra Nhược Nhược là một cô bé rất xinh xắn, cũng vô cùng đáng yêu, ánh mắt thật to, khuôn mặt nhỏ tròn trịa, giống như là búp bê sứ, sao lại không phải là con ruột của tổng giám đốc chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...