Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo


Ôn Hủ Hủ không phát hiện con trai mình ở trên mạng làm điều kinh thiên động địa kia.

Sau khi trở về, cô đang bận rộn dẫn hai đứa nhỏ chạy trốn.

Cô không thể quay về với hắn, đối với những người cô mắc nợ, cô quả thật rất áy náy, nhưng mà cô tuyệt đối không thể trở về.

Chỉ cần cô quay trở về, hai đứa con của cô sẽ không thuộc về cô, Hoắc gia, bất kể là tên cặn bã này, hay là Hoắc lão gia tử kia, bọn họ đều tuyệt đối sẽ không cho phép con cháu của mình lưu lạc ở bên ngoài.

Đối với Ôn Hủ Hủ hai đứa nhỏ này là mạng sống!
Cô thu dọn hành lý xong, vội vã xách lên xe, liền tới gọi hai đứa nhỏ.

“Nhược Nhược, con đang làm gì vậy? Anh con đâu?”
“Anh đang ở phòng làm việc mẹ, chúng ta lại phải đi du lịch sao? Lần này là đi đâu vậy?”
Cô bé Nhược Nhược vẫn vô cùng đơn thuần, sau khi nhìn thấy mẹ lại đem hành lý của bọn họ xuống, lập tức, ngay cả búp bê cô cũng không chơi nữa, vểnh mông nhỏ liền từ trên sô pha bò xuống.

Ôn Hủ Hủ không chút do dự giật đầu: "Đúng rồi, mau đi gọi anh trai con, chúng ta lập tức xuất phát.



“Được rồi, con đi gọi anh đây.


Cô bé tâm trạng cực kỳ vui vẻ, cô lập tức chạy tới phòng làm việc gọi anh trai.

Mặc Bảo lúc này còn đang nhìn chằm chằm động tĩnh trên mạng, nhìn xem tên đại bại hoại kia có bị đào lên hay không?
Kết quả, thật đúng như cậu bé mong muốn, có người trên mạng tiết lộ rằng người chèn ép mẹ cậu trong văn phòng giám đốc bệnh viện là tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia, tên gọi Hoắc Tư Tước.

Hoắc Tư Tước?
Mặc Bảo bấm vào bức ảnh cư dân mạng gửi đến.

"Oa, anh, sao chú này giống anh thế? cũng là mẹ sinh ra sao?"
Vừa vặn cô bé Nhược Nhược chạy đến, sau khi nhìn thấy bức ảnh giống anh trai mình, cô liền che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, kêu lên một tiếng.

Mặc Bảo cũng ngẩn người.

Tên đại ác nhân này, quả thật cũng rất giống cậu, mắt mũi đều giống như là một khuôn mẫu khắc ra.

Nhưng mà, hắn làm sao có thể là mẹ sinh ra chứ? Hắn cũng không phải trẻ con, nhìn tuổi còn lớn hơn mẹ, cho nên, tên đại ác nhân này đến tột cùng là ai?
Còn Hoắc Dận, Hoắc Dận cũng rất giống hắn, mà hắn lại là ba của Hoắc Dận, vậy quan hệ của cậu bé với bọn hắn là gì?
Trong cái đầu nho nhỏ của Mặc Bảo, hiện lên một tia mơ hồ! !
“Mặc Mặc, Nhược Nhược, hai con không sao chứ? Chúng ta phải đi rồi.


Ôn Hủ Hủ đã ở bên ngoài chờ đến không kiên nhẫn, thấy hai con còn chưa đi ra, cô sốt ruột lại thúc giục.

Mặc Bảo thấy vậy liền cùng em gái nhanh chóng ra ngoài
“Mẹ,chúng ta đi đâu thế ạ?”
“Ừm! ! Chúng ta đến nhà dì Karina ở hai ngày được không? Dì ấy gọi điện thoại tới, nói nho trong vườn đã chín rồi, chúng tôi đi hái nho ăn nha.



Ôn Hủ Hủ dỗ dành hai đứa nhỏ, tận lực không để cho bọn họ nhìn ra tâm tình của mình.

Nhưng mà, Nhược Nhược ngốc nghếch không nhìn ra nhưng Mặc Bảo vốn thông minh lại vừa hiểu chuyện, làm sao không biết tình cảnh hiện tại của mẹ chứ?
Lập tức, cậu cũng không nói rõ cho mẹ, liền trở về cầm iPad của mình, đi theo ra ngoài.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, hai ngày này chúng con sẽ rất vui vẻ.

”.

“Được rồi, nhất định phải như vậy!”
Ôn Hủ Hủ khởi động xe, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm,cô đạp chân ga, chiếc xe lập tức như phi mã thẳng về vùng quê.

mà cô không biết, sau khi xe lên đường, mặc bảo ngồi bên cạnh cầm ipad thành thạo mở ra phần mềm, chuyển hướng tất cả đèn giao thông sang xanh.

……
Lúc Hoắc Tư Tước tỉnh dậy và trở về khách sạn, sự kiện trên mạng cơ bản đã xử lý xong
Thế nhưng, người để lại tờ giấy cứu Ôn Hủ Hủ kia lại không tìm được, hắn cho người kiểm tra toàn bộ khách sạn và phát hiện ra hệ thống camera đã bị vô hiệu hóa.

Hoắc Tư Tước tức giận đến mức đầu đau như búa bổ!
“Một đám phế vật! Tôi nuôi các cậu để làm gì?!”

“Vâng vâng vâng, tổng giám đốc, chuyện này đều do tôi, là tôi không theo dõi tốt, ngài đừng nóng giận, bây giờ tôi sẽ dẫn bọn họ đi tìm, ngài yên tâm, cho dù lật tung thành phố này cũng nhất định sẽ tìm được bọn họ.


Thấy hắn như vậy, Tiểu Lâm sợ hắn sẽ vì tức giận mà làm chuyện gì đó, vì thế bất chấp bị mắng, vội vàng nhận sai.

“Chuyện này, có muốn gấp cũng vô dụng, nếu đối phương đã muốn chạy trốn, còn để lại mãnh giấy khẳng định hắn rất kiêu ngạo, chứng to đã có sự chuẩn bị từ trước.


Hoắc Tư Tước nhíu mày, chỉ cảm thấy đầu vừa mới dịu đi một chút lại muốn nổ tung.

“Hoắc Dận đâu?”
"Nghỉ ngơi trong phòng ngủ ạ, chuyện trên mạng kia, còn nhờ có tiểu thiếu gia hỗ trợ, cậu ấy chỉ tốn vài giây đã làm tê liệt máy chủ, lúc này mới để cho công ty có thời gian xử lý hậu quả.

"
“……”
Đúng là một đám phế vật!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui