Vợ Trước Của Tổng Tài Lãnh Khốc
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Tiểu Thi đã dẫn Cầu Cầu đến bệnh viện, nhưng Trác Minh Liệt lại ko ở đó. Mộc Mộc ở trong phòng sát khuẩn cũng đã tỉnh lại. Nhưng cơ thể vẫn con suy yếu nên nó không thể nói liên tục được. Mộc Mộc nằm trên giưởng, toàn thân đều cắn đầy dụng cụ. Tiểu Thi đau lòng vô cùng, qua tầm thủy tinh cô vẫy vẫy tay chào nó, Mộc Mộc cũng miễn cưỡng nâng tay phải lên coi như là đáp lại.
“Bác sĩ khi nào Mộc Mộc mới có thể chuyển sang phòng bệnh thường?” Tiểu Thi cảm thấy Mộc Mộc ở trong đó một mình rất cô đơn.
“Việc này phải phụ thuộc vào sự bình phục của Mộc Mộc, cũng có thể là một tuần nhưng có khi là một tháng! Nhưng để tốt cho đứa bé vẫn nên ở lại một thời gian dài một chút!
Tiểu Thi gật đầu một cái, sau đó lại chăm chú ngắm Mộc Mộc. Bởi vì cơ thể vẫn còn rất suy yếu cho nên không có bao lâu sau nó lại ngủ thiếp đi. Tiểu Thi nhìn nó ngủ say rồi mới dẫn Cầu Cầu rơi đi.
“Trác Minh Liệt thật là… sao lại không để ý đến con mình ?” Tiểu Thi có chút buồn bực. Chẳng lẽ có chuyện gì khẩn cấp sao? Muốn gọi điện thoại cho anh để hỏi thăm nhưng lại sợ hành động của mình quá đường đột, thật là chán quá,giờ cô chuẩn bị đưa Cầu Cầu đi nhà trẻ rồi mình sẽ đến cửa hàng bán hoa xem ông chủ còn nhận cô nữa hay không!
Thật ra vào nửa đêm hôm trước Trác Minh Liệt đã rời khỏi bệnh viện vì giấc mơ đó quá chân thật làm cho anh không thể ngủ tiếp được. . . Anh về đến nhà, cố lục lọi lại trí nhớ về vị trí ở trong giấc mơ, và anh thấy bản xét nghiệm đang lẳng lặng nằm ở sau giá sách! Lòng của Trác Minh Liệt như dừng làm cho anh cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn. Tại sao anh lại có thể phạm sai lầm như vậy? Nếu như mẫu đem đi xét nghiệm không phải là của anh và Mộc Mộc, chẳng lẽ lại là của anh và cha? Chuyện này làm sao có thể? Anh vô lực ngồi xuống ghế sô pha, nếu như là của anh và cha anh thì xét nghiệm DNA này nhất định có vấn đề? Làm sao anh lại có thể không phải là con trai của cha! ! ? Tại sao có thể như vậy? Cả thế giới của Trác Minh Liệt như xoay chuyển, một tờ xét nghiệm DNA lại có thể cho anh biết một bí mật động trời như vậy!
Rốt cuộc tất cả chuyện này là sao? Trác Minh cứ Liệt lẳng lặng mà ngồi, thân thể như không còn tri giác, anh cứ ngồi như vậy cho đến khi trờ tối hẳn mới bấm số điện thoại cho Quynh Tư.
“Tiên sinh Quynh Tư muộn như vậy lại làm phiền anh, nhưng tôi muốn nhờ anh là xét nghiệm giúp tôi một lần nữa!”
“Có vấn đề gì không?” Quynh Tư cũng là một người bạn của Trác Minh Liệt, anh và anh ta vốn là bạn bè cùng nhau đi du học, nhưng vì Quỳnh Tư rất tò mò về văn hóa của người Trung Quốc nên sau khi tốt nghiệp đã theo anh về Trung Quốc lập nghiệp.
“Vấn đề cũng không phải là rất lớn…” Trác Minh Liệt trả lời lấp lửng. . . “Chẳng qua tôi mốt biết kết quả một cách nhanh nhất!”
“Vậy ngày mai anh đưa mẫu cho tôi”
“Bây giờ tôi đưa cho anh luôn!” Trác Minh Liệt cúp điện thoại rồi đi ra ngoài. Lần đầu tiên trong đời Trác Minh Liệt cảm nhận được như thế nào là sự khủng hoảng! Nếu như ngay cả thân thế của anh cũng là một bí mật mà ít ai biết đến như vậy đến rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà anh không biết?
Trên máy vi tính chợt hiển thị biểu thượng có tài liệu chuyển tới, anh mở ra xem thì ra là tài liệu của công ty kia mà trợ lý gửi đến. Trong tài liệu nói rằng công ty này có lực lượng ở nước ngoài rất hùng hậu. Xem ra là một nhà hợp tác đáng tin cậy. Trước đây Trác Minh Liệt vẫn luôn định trệ không chịu xác định đối tượng hợp tác một phần cũng là vì kế hoạch A có dính dáng một chút nên sợ người khác quáy phá. Anh cho trợ lýđiểu tra lại toàn bộ hồ sơ về công ty hợp tác và đính chính lại toàn bộ. Từ trước đến này Trác Minh Liệt luôn là một người làm việc rất cẩn thận nhưng gần xảy ra quá nhiều việc nên lực chú ý của anh đến công ty cũng giảm sút!
Sau khi chuyển mẫu cho Quynh Tư, anh mới nhớ tới cả ngày hôm nay anh chưa đến thăm Mộc Mộc vì vậy nhanh chóng lái xe hướng bệnh viện mà đi. Đến bệnh viện, sau khi nghe báo cáo của bác sĩ về Mộc Mộc, anh cũng được biết giờ Mộc Mộc đã ngủ.
“Vậy tôi có thể vào thăm nó không?”
“Được nhưng trước tiên mời anh đi khử độc!: Y tá dẫn Trác Minh Liệt tới phòng khử độc, đồng thời cũng giúp anh lấy một bộ quần áo đã được khử trùng.
Sắc mặt của Mộc Mộc đã tốt hơn rất nhiều Trác Minh Liệt vui mừng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó sau đó mới luyến tiếc mà rời khỏi.
Hôm sau Trác Minh Liệt trở lại công ty, trợ lý lập tức lấy tất cả các tư liệu mà anh ta đã cẩn thận điều tra ra, “ Tổng tài thật sự không có gì mờ ám hay khác lạ cả nếu có thì cũng chỉ là địa chỉ nơi đăng kí là Bắc Mĩ”
Vào thời điểm này, Trác Minh Liệt đối với khu vực Bắc Mĩ này rất là nhạy cảm. A Quỷ lại chậm chạp việc đưa tài liệu về Bang Bạch Hổ cho anh, làm cho anh càng thêm hoài nghi.
“Nhưng cũng không thể vì vậy mà hủy bỏ lần hợp tác này, và lại tình hình về hạng mục số ba đã vô cùng cấp bách rồi.”
“Vương Trợ để ý anh đi thông báo cho bọn họ chuẩn bị một thời gian hợp lý để tôi gặp mặt và chuẩn bị ký hợp đồng đi!” Có thể có một nguồn vốn dồi dào như vậy có lễ hạng mục số 3 sẽ không có vẫn đề gì.
Lúc này Liên Na cũng đưa tài liệu đi vào cô liếc mắt nhìn tài liệu trên bàn của Trác Minh Liệt, trên mặt không khỏi hiện ra một tia cười lạnh.
“Bác Thẩm công việc có tiến triển rồi !” Phùng Thiếu Diễm nhận được thông báo của Trác thị , lập tức hưng phấn gọi điện thoại ngay cho Ông Thẩm “Trác thị đã bắt đầu nói đến việc kí hợp đồng rồi!”
“Vậy thì thật là thật tốt quá!” Ông Thẩm cũng vui vẻ đáp lời, Thẩm Tử Quân ngồi bênh cạnh đang xem ti vi chợt cảnh giác, cô cố gắng lắng nghe tiếng nói từ trong điện thoại nhưng không thể nghe được. Vì vậy chờ khi ông cúp điện thoại, Thẩm Tử Quân lập tức hỏi: “Ba có chuyện gì vui vẻ vậy?”
“Đương nhiên là chuyện vui rồi ! Thiếu Diễm quả thật là một nhân tài!” Ông Thẩm hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Thẩm Tử Quân nghe thấy cái tên Phùng Thiếu Diễm trong lòng càng lo lắng, nhưng cô lại không dám hỏi gì thêm vì sợ bị hoài nghi huống chi trước đây cô cũng đã đưa một phần tài liệu cho Trác Minh Liệt hi vọng anh ta có thể có chút đầu óc! Đúng vậy, Thẩm Tử Quân vốn không hề mất trí nhớ, cô chỉ là cảm thấy tên Phùng Thiếu Diễm kia vào Thẩm thị nhất định có một mục đích nào đó mà không muốn cho ai biết, cho nên cô liền nhân cơ hội này giả vờ như bị mất trí nhớ một phần là có thể bảo vệ mình, hai là có thể lấy thêm được tin tức. Ngày đó người giao cho Liên Na tài liệu bí mật cũng chính là cô, nhưng cô lại không hề nghĩ đến phần tài liệu đó có thể không được đưa đến tay của Trác Minh Liệt! Càng làm cho cô không ngờ đến đó là hắn một người có khuôn mặt của thiên thần mà lòng dạ thì của ác quỷ – Phùng Thiếu Diễm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...