″ Tôi có việc, muốn nhờ cô giúp tôi!” Giọng của Trác Minh Liệt gần như khàn khàn.
“Chuyện gì?” Hàn Ti Nhã thụ sủng nhược kinh.
“Cô hãy đi thay một bộ trang phục giản dị, thoải mái một chút, rồi vào đây giả làm mẹ Mộc Mộc” Anh vốn muốn tìm Thẩm Tử Quân nhưng nghĩ tới Mộc Mộc và cô ấy rất thân quen, có lẽ sẽ nhận ra cô.
” ?” Hàn Ti Nhã có chút giật mình, trước đây nghe nói Trác Minh Liệt nhận con nuôi cũng đã rất giật mình, không ngờ anh ta lại còn đối với đứa bé này tốt như vậy, cô ta lơ đãng liếc mắt nhìn Mộc Mộc đang ngủ say một cái, lại bị kinh ngạc thật lớn, đứa bé này thật sự quá giống Trác Minh Liệt.
Hàn Ti Nhã thay xong quần áo, hết sức chuyên chú chờ Mộc Mộc tỉnh lại.
“Ba” rốt cuộc tiểu tử cũng tỉnh, mở mắt ra liền nói.” Mẹ có tới không” trong sinh mệnh nho nhỏ của nó hình như chỉ còn sót lại sự chờ đợi.
“Tới, mẹ tới rồi, mẹ chờ Mộc Mộc đã lâu rồi!” Trác Minh Liệt lập tức kéo Hàn Ti Nhã đến trước mặt Mộc Mộc, mà đúng lúc này sau khi chạy cả đêm, Tiểu Thi cũng vừa đặt chân đến cửa phòng bệnh.
“Mộc Mộc, mẹ tới thăm con!” Ti nhã cố gắng hết sức cho giọng nói thật dịu dàng.
Trác Minh Liệt vì để cho Mộc Mộc tin tưởng hơn, anh cũng cố ý giả vờ như rất thân thiết với Hàn Ti Nhã, nhưng tất cả những hình ảnh ấy trong mặt Tiểu Thi lại là một hương vị khác.
Thần trí của Mộc Mộc đã có điểm không rõ ràng, nó cố gắng dụi mắt cuối cùng cũng nhìn rõ người phụ nữ trước mắt này, cô ấy không phải là Tiểu Thi. . . Vì vậy lớn tiếng khóc: ” Ba lừa con! Cô ấy không phải”
Nhưng khi Mộc Mộc nói lời đó, Tiểu Thi đã đi xa, cô chỉ cho là Mộc Mộc đã tìm được một người mẹ.
Hàn Ti nhã và Trác Minh Liệt đều không lên tiếng, nhất là Trác Minh Liệt, anh cảm thấy thật xin lỗi con trai.
“Mộc Mộc thật xin lỗi ba tiếp tục tìm”
Mộc Mộc khóc đến ngất đi.
“Bác sĩ, kho cốt tủy bên kia vẫn không có tin tức sao?” Trác Minh Liệt gần như là tuyệt vọng.
“Tạm thời còn không có!”
“Tạm thời chưa? ! ! Tạm thời không có, vậy lúc nào thì mới có!” Mắt Trác Minh Liệt cuồng nộ, anh không nhịn được hét lên với bác sĩ.
“Trác tiên sinh, chúng tôi hiểu tâm trạng của anh, đúng rồi người bên anh còn có ai chưa tới kiểm không? Càng nhiều người càng thêm hy vọng !”
Trác Minh Liệt hung hăng kéo cà vạt của mình xuống. Người bên cạnh bao gồm cả mẹ anh cũng thử còn có ai đây?
“Đúng rồi!” Trác Minh Liệt chợt nhớ tới mình còn chưa có thử ! Mấy ngày nay bận bịu, anh đều quên hết mọi việc. . .” Bác sĩ còn có tôi, nhanh mang tôi đi!” Không biết tại sao nhưng Trác Minh Liệt cảm giác cốt tủy của mình sẽ hợp với Mộc Mộc. Anh đi tới phòng lấy máu để thử máu, trong lúc lơ đãng lại phát hiện cha anh đã từng tới đây thật là làm cho anh qua ngoài ý muốn. Anh đặt mẫu máu của anh và cha cùng một chỗ. Hi vọng cha con bọn họ có thể giúp cứu sống Mộc Mộc.
Tiểu Thi chẳng có mục đích gì dẫn Cầu Cầu đi trên đường, tâm trạng mất mác khác thường.
“Mẹ, vừa rồi sao chúng ta không vào thăm Mộc Mộc?” Cầu Cầu hỏi.
“Bởi vì Mộc Mộc có mẹ rồi!” Tiểu Thi phờ phạc, mệt mỏi trả lời.
Cầu Cầu không lên tiếng, sau một lúc thật lâu nó mới nói: ” Nhưng con muốn nhìn cậu ấy một chút!”
Tiểu Thi chợt ngừng bước chân, sương mù trong đầu như tan hết, cô là đến thăm Mộc Mộc, tại sao lại để ý đến chuyện này ! Nghĩ tới đây cô vội vàng ôm lấy Cầu Cầu chạy về phía bệnh viện, cũng đúng lúc đó Hàn Tư Nhã và Trác Minh Liệt đều không ở đó. Bởi vì phòng bệnh của Mộc Mộc là phòng chăm sóc đặc biệt nên Tiểu Thi chỉ có thể trộm đi vào mới có thể vào đó được.
“Mộc Mộc” Tiểu Thi không đành lòng cũng không nhẫn tâm đánh thức nó, nhìn khắp người nó đều cắm đầy cái ống nước, nước mắt liền không tự chủ rơi xuống đất. “Mộc Mộc mẹ tới thăm con!”
Cầu Cầu nhón chân lên cố gắng nhìn lên trên.
Đang nửa mê nửa tỉnh Mộc Mộc nghe thấy có người gọi, nó cố gắng mở mắt ra nhưng mà thân thể quá yếu phải cố gắng lắm miệng mới phát ra được âm thanh.
“Mẹ” Nó còn chưa nói rõ đã khóc lên, Tiểu Thi nhìn nó khóc càng thêm đau lòng, mới mấy ngày mà một đứa bé đáng yêu như vậy lại có thể thay đổi thành như vậy. Tuy không hiểu rõ tình hình, nhưng nhìn bọn họ khóc Cầu Cầu cũng đi theo khóc, vì thế mà trong lúc nhất, cả trong phòng bệnh ngậm tràn tiếng khóc.
“Mộc Mộc ngoan. Không khóc mẹ ở đây” Tiểu Thi cố nén nước mắt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, đem nó ôm vào trong ngực, hôn lên trán nó.
“Mẹ tới rồi, Mộc Mộc sẽ không sợ nữa rồi.” Nó cố gắng nặn ra một nụ cười đưa bàn tay nhỏ bé ra sờ mặt của Tiểu Thi.
“Mộc Mộc phải cố gắng lên, mẹ sẽ luôn luôn bên cạnh con!” Tiểu Thi cảm động hôn tay nhỏ bé của nó, đau đớn tột cùng nên dù cố nhịn nhưng cô vẫn òa khóc lên. Cô biết bên cạnh Trác Minh Liệt còn có một người phụ nữ cho nên anh sẽ không xuất hiện ở đây.
“Mộc Mộc ngoan ngoãn, ngày mai mẹ lại tới thăm con có được hay không?”
“Không cần” Ở trong vòng tay mẹ mộ lúc lâu, hình như tinh thần Mộc Mộc đã khá lên nhiều.
“Con phải nghe lời nha”
“Nhưng mà mẹ, khi nào mẹ mới đến thăm Mộc Mộc?”
” Khoảng giờ này ngày mai nhưng mà đây là bí mật không thể nói cho ba biết nha!” Tiểu Thi đưa ngón út ra ngoéo tay với nó. Mộc Mộc ngoan ngoãn gật đầu một cái nhìn mẹ dẫn Cầu Cầu rời đi. Tiểu Thi vừa đi thì Trác Minh Liệt đến.
“Mộc – mộc –”Anh cố ý kéo dài giọng nói lấy lại chú ý của nó.
“Ba!” Hình như Mộc Mộc rất vui vẻ. Trác Minh Liệt kinh ngạc, vừa rồi còn khóc lớn như thế sao có thể lập tức tốt lên.
“Mẹ đến thăm con!” Vật trong tay Trác Minh Liệt rơi xuống đầy đất, tim của anh đau như muốn vỡ. Bởi vì anh nghĩ bệnh của Mộc Mộc đã rất nặng lên bị ảo giác .
“Mộc Mộc” Trác Minh Liệt bế Mộc Mộc lên ôm vào lòng nhưng chợt ngửi thấy trên người nó có một mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ, trừ Hàn Ti Nhã tới đây không còn có người phụ nữ nào khác đến mà nước hoa của Hàn Ti Nhã cũng không phải cái mùi này, đây là một mùi thơm từ hoa của thiên nhiên, chẳng lễ Tiểu Thi thật sự đã tới?
“Mộc Mộc mẹ đến đây lúc nào?”
“Mới vừa rồi!”
“Cô ấy có nói khi nào trở lại hay không?” Trác Minh Liệt có chút kích động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...