″ Đổng Sự Trưởng, Phùng Thiếu Diễm vừa mới lên đã muốn dùng nhiều tiền như vậy để làm gì?” Thẩm Tử Quân hoài nghi hỏi.
“Trong kế hoạch viết rất, rất rõ ràng!”
Thẩm Tử Quân nhìn vào nội dung bản kế hoạch, bản kế hoạch này nói muốn thành thành lập một công ty quan hệ xã hội sau đó dùng quan hệ này để hợp tác với hạng mục của Trác thị .
“Đổng Sự Trưởng, Trác thị chắc là sẽ không cho chúng ta làm đã như vậy,nếu đã muốn cạnh tranh thì cứ đường chính chính mà làm, sao phải tự làm khó mình!” Thẩm Tử Quân không biết Phùng Thiếu Diễm đang nghĩ cái gì. Cô biết, kế hoạch A của Trác thị có liên quan đến nhiều phương diện, cho nên nếu hợp tác sẽ rất phiền phức nhưng nguồn lợi cũng vô cùng to lớn nhưng….
“Những vị khác có ý kiến gì không?” Thẩm phụ không để ý đến lời nói của con gái.
( ông này cứ ko để ý đi về sau mất công ty đừng trách)
“Nếu như CEO có thể ang lại lợi ích cho công ty thì chúng tôi chắc chắn sẽ không phản đối, huống chi kế hoạch A của Trác thị đúng là khối mỡ lớn, chúng ta không tham dự quả thật là rất uổng phí!” Những người khác cảm thấy cái kế hoạch này rất có tiềm lực vì vậy đều nhất chí không phản đối. Thẩm Tử Quân cảm giác có chút kinh ngạc, như vậy không phải là lừa gạt sao? Rốt cuộc Phùng Thiếu Diễm muốn làm cái gì đây? Vì chỉ có mình Thẩm Tử Quân phản đối, đa số thắng thiểu số, cho nên kế hoạch của Phùng Thiếu Diễm đã được chấp nhận!
“Ba!” Hội đồng quản trị vừa kết thúc, Thẩm Tử Quân nhanh chóng gọi cha cô lại “Con vẫn không hiểu rõ, mọi người có ý gì ở đây!”
“Không hiểu là tốt!” Thẩm phụ nhìn con gái thần bí cười. . .” Chẳng lẽ chúng ta phải đối địch với Trác thị sao?”
“Con người không thể vĩnh viễn sống, kẻ địch không thể có vĩnh viễn, bạn bè cùng không, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn!”
“Ba!”
“Tốt lắm. Ba còn có việc”
Nhìn cha rời đi, Thẩm Tử Quân chợt có cảm giác âm thầm sợ hãi” Mẹ, chúng ta về nhà sao?” Cầu Cầu ngẩng đầu lên hỏi.
“Cầu Cầu ngoan để mẹ nghĩ” Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu đi trên đừơng cái mịt mù sương, cái mịt mù ấy giống như con đừơng của cô vậy, cô không thành thạo một nghề nào, cô nên làm gì, nên đi nơi nào đây? Vào lúc cô đang nản chí, thất vọng, chợt có một bảng quảng cáo lọt vào mắt cô.Nó nói cách đây 15 dặm có một cửa hàng “Hoa tháng năm” đang tuyển nhân viên.
Tiểu Thi mừng rỡ, cô nhanh chóng chỉnh chu lại trang phục, công việc này cô nhất định phải có, và lại địa điểm nơi này lại ở nông thôn nên có thể dẽ dàng tránh xa Trác Minh Liệt .
Vội vàng đi tìm điện thoại công cộng gọi đến chỗ cửa hàng, kết quả chưa đến mất phút cô đã dễ dàng được nhận bởi vì không có ai muốn làm công việc đó. . . Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu chen lên xe buýt. Chiếc xe bus chạy nhanh, dọc theo con đường rợp bóng cây xanh, gió nhẹ thổi qua thoải mái cả lòng người.
Có lẽ là khoảng nửa giờ sau, con đường cây xanh bắt đầu được các vười hoa thay thế, Tiểu Thi biết đã sắp đến nơi.
“Mẹ thật nhiều hoa!” Cầu Cầu nhìn biển hoa qua cửa kính, vừa nhìn vừa hưng phấn. Hoa đào hồng nhiều như mây, hoa mai trắng nhiều như sương.Cả ngọn đổi như được bao phủ bởi màu đỏ tươi của hoa Đỗ Quyên, vang vọng trong đồi sâu còn có cả tiếng chim hót ngân nga, đây quả thật là thiên đường của các loài hoa .
Tới đón cô là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi.
“Cô chính là người vừa gọi điện thoại?” Thiếu niên nhếch miệng cười, mái tóc như hòa vào gió mà tung bay.Ánh mắt trong như ánh trắng, nàn da trắng nón nhìn cứ y như một né gái vậy.
“Đúng vậy, tôi là Tiểu Thi. Cậu mạnh khỏe” Tiểu Thi cười.
“Đây là đồi hoa nhà tôi , vì chị tôi lấy chồng cho nên bây giờ bị thiếu một người làm….ah đứa bé này?”
“Cháu là cháu của cô ấy” không đợi giới thiệu, Cầu Cầu cướp lời.
Tiểu Thi bất đắc dĩ lắc đầu nếu tiểu tử này đã có lòng như vậy cô nên tiếp thu thật tốt .
“Đúng vậy đây là em trai tôi”
“Làm tôi giật mình, tôi còn tương là con cô, cô còn trẻ thế này….” Thiếu niên ngượng ngùng cười.
“Không sao, vậy công việc bây giờ của tôi là cái gì?”
“A, trước tiên hãy cùng tôi đi gặp ba tôi” đi theo thiếu niên,Tiểu Thi vừa đi vừa ngắm đồi hoa dài vô tận, Cầu Cầu cũng vui vẻ giống như con chim sơn ca, nhưng ở phía xa, trong thành phố sức khỏe của Mộc Mộc hình như không được tốt lắm.
“Tiểu thiếu gia, dạy thôi, chúng ta đi nhà trẻ” Trợ lý khiêm vú em cẩn thận lật chăn lên nhưng lại thấy Mộc Mộc đang co rút thành một cục, nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt như hắc ngọc non nớt hỏi: “Lúc nào ba mới trở lại?”
“Hôm nay hoặc là ngày mai thôi. Dù sao sẽ không đã lâu đâu.” Trợ lý ôm nó đứng lên mặc quần áo.
“Tôi không muốn” Mộc Mộc đẩy anh ta ra “Tôi muốn ba”
“Nhưng đại thiếu gia còn chưa về?” Trợ lý bất đắc dĩ nhìn vị tiểu thiếu gia quật cường phía xa.
Trợ lý không có biện pháp chỉ có thể kiên quyết bế nó lên, ai ngờ tiểu tử kia lại khóc lớn.
“Tổ tông của tôi ơi, cháu đừng khóc có được không?” Trợ lý cầu khẩn.
“Đau đau đau đau” Mộc Mộc khóc nói.
Trợ lý toàn thân sợ hãi không biết nó đang có ý gì. Đúng lúc ấy thì Trác Minh Liệt mở cửa đi vào, trợ lý vừa nhìn thấy anh bị dọa sợ không dám lên tiếng.
“Ba” Mộc Mộc nhìn thấy ba,mặc kệ chân trần chạy vội tới.
“Con trai ngoan” Trác Minh Liệt ôm lấy con trai, hôn một nụ hôn trên khuôn mặt nó nhưng lại phát hiện nhiệt độ trên người Mộc Mộc có chút khác thường, ánh mắt không hề vui vẻ mà mệt mỏi, u buồn.
“Mộc Mộc có phải là có gì không thoải mái phải không ?”
“Ba, nơi này Mộc Mộc đau quá” Mộc Mộc cố gắng vén quần áo lên, Trác Minh Liệt vừa nhìn thấy chỗ đó, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.Vết thương này là viết thương cũ của Mộc Mộc nhưng lúc đó nhìn chúng không có gì nghiêm trọng như vậy. Nhưng bây giờ chỗ đó lại xuất hiện những vết loang nổ màu tím, rồi những chỗ u cục, nhìn thấy mà ghê.
“Anh đến đây!” Trác Minh Liệt gọi trợ lý tới “Vết thương này của Mộc Mộc có thừ bao giờ?”
“Tổng tài, anh đi được hai ngày, Mộc Mộc lại không để cho tôi tắm, cho nên tôi không biết” Trợ lý hèn nhát nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...