Sau hồi lâu, thấy cô im lặng không nói gì, giống như chẳng có bất kỳ điều gì muốn nói, Minh Dạ Tuyệt hít một hơi thật sâu rồi mở miệng nói: "Bữa tối chúng ta cùng về nhà ăn cơm đi!"
- Về nhà? Về nhà người nào? - Nghe anh nói như thế, Duy Nhất kinh ngạc vội vàng quay đầu lại nhìn anh, lời anh nói có ý
Trên đường đi Nhu Nhi không ngừng kể chuyện trường lớp, bất tri bất giác đã sắp về đến nhà, thấy cửa nhà gần ngay trước mắt, Duy Nhất từ từ dừng xe lại, cùng Nhu Nhi xuống xe, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào.
- Duy Nhất - đang lúc Duy Nhất muốn mở cửa đi vào, một giọng nói mang theo áy náy vang lên phía sau cô.
Nghe được giọng nói kia, Duy Nhất chợt quay đầu phát hiện ra Trang Nghiêm đã đứng đó từ lúc nào, mắt nhìn ra sau lưng anh, mới nhìn thấy xe anh đã đậu dưới một gốc cây đại thụ to, là ban nãy cô quá vô tâm nên mới không nhìn thấy.
- Sao anh lại tới đây? - Duy Nhất lạnh giọng hỏi, trong giọng nói cũng chẳng có chút giác thân thiện như ngày trước.
Buổi trưa hôm nay, những lời anh nói làm lòng cô đau đớn, cô vốn tưởng rằng, anh sẽ giống như cô, cũng sẽ đau lòng khi mất Nhu Nhi , chẳng thể ngờ là anh lại nói như thế. Anh sẽ chọn buông tha Nhu Nhi, nên bây giờ cô không biết phải đối xử với anh như thế nào. Mặc dù biết anh rất tốt với cô, từ nhỏ đến lớn đều quan tâm chăm sóc cô, nhưng anh lại dám bỏ qua món đồ bảo bối của cô, nếu như anh không giúp cô giữ lại người mà cô yêu quý nhất dám đem nó giao cho người khác, vậy thì cô chẳng có cách nào đối xử với anh như trước kia
- Duy Nhất, thật xin lỗi, chuyện ngày hôm nay, không phải là anh cố ý. - Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, trong lòng Trang Nghiêm có chút chán nản, chỉ là anh quá sợ mất đi Duy Nhất, chỉ là anh sợ mình nắm không chặt sẽ không thể giữ được cô, cho nên khi biết người đàn ông kia xuất hiện, anh liền không kiểm soát được lý trí.
- Không sao, dù sao Nhu Nhi cũng không phải con anh, anh không có lý do gì bảo vệ con bé cả, anh làm như thế, tôi cũng không để ý. - Duy Nhất nói xong, xoay người lại tiếp tục mở cửa.
- Duy…. - Trang Nghiêm nóng nảy, đi tới kéo tay Duy Nhất, trong lòng có chút nóng nảy.
- Chú à, buông tay mẹ cháu ra. - Không đợi Duy Nhất lên tiếng, một giọng nói nhỏ đột nhiên vang lên, giọng nói kia mang theo lạnh lẽo, khiến Trang Nghiêm và Duy Nhất vô cùng sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía Duy Nhất đang đứng ở cửa. Từ trước đến nay, trên mặt Nhu Nhi vẫn là nụ cười vô ưu vô lo, chẳng biết từ lúc nào mà con bé đã có cái giọng nói lạnh lẽo không hợp tuổi như thế.
- Nhu Nhi. . . . . . - Nhìn ánh mắt sắc bén của Nhu Nhi, lòng của Trang Nghiêm không khỏi giật mình, giống như đứa nhỏ này đã nhìn ra nội tâm của anh, để cho tình cảm đang chôn ở nơi sâu nhất trong lòng anh được phơi ra ngoài.
- Chú, chú yêu mẹ của cháu phải không ạ? - Đang lúc bọn họ ngẩn ra, đột nhiên Nhu Nhi lại lên tiếng, khiến cho cả Duy Nhất và Trang Nghiêm càng kinh ngạc, hơn nữa một người vừa xuống xe, sắp đi tới vào nhà của bọn họ, đó không ai khác là Minh Dạ Tuyệt.
- Nhu Nhi. . . . . . , con nghe ai nói vậy. -Duy Nhất cau mày nhìn con gái. Không biết hôm nay Nhu Nhi bị sao, từ trước đến nay cô chưa từng nghe con bé nói như thế, trước kia chỉ cần đứng trước mặt người lớn, Nhu Nhi sẽ trở thành một đứa trẻ khôn khéo, rất nghe lời, chưa bao giờ nói chuyện như hôm nay.
- Đương nhiên là nhìn ra được, ngày ngày chú cố tìm lý do đến đây ăn cơm với cháu và mẹ, chẳng lẽ không đúng sao hả mẹ? - Nhu Nhi ngẩng đầu nhìn Duy Nhất rồi nói, giọng nói trong trẻo mang chút sắc bén trong ánh mắt, làm cho người ta không thể nào phản đối được.
- Ách. . . . . . - Nghe được lời nói của con gái, Duy Nhất hơi sững sờ, không biết mở miệng như thế nào, mặc dù cô cũng biết Trang Nghiêm có thể sinh tình cảm khác với cô, nhưng từ khi cô biết chuyện đó, cô đã cố gắng giữ khoảng cách với anh, nhưng không ngờ hôm nay Nhu Nhi lại đột nhiên nhắc lại chuyện này.
- Nhu Nhi, chú thích mẹ cháu, cho nên. . . . . .
- Chú à, nếu như chú yêu mẹ cháu, sẽ phải bảo vệ món đồ mà mẹ cháu yêu thích chứ. Mẹ rất thích, rất yêu cháu, nhưng hôm nay chú lại nghĩ đến việc đưa cháu cho người khác, điều này làm cho cháu không thích chú chút nào cả. Chú nên biết nếu mẹ cháu mất đi cháu, mẹ sẽ rất đau lòng, rất đau lòng, nhưng chú lại muốn mẹ cháu đau lòng. Nếu như chú không thể giúp mẹ và cháu ở bên cạnh nhau, thì nên tránh xa một chút, cháu tự biết cách bảo vệ mẹ của mình. - Nhu Nhi lạnh lùng nói xong, còn có cái điệu bộ khiến cho Duy Nhất có cả giác rất quen thuộc
- Nhu Nhi, những lời này con nghe ai nói vậy. - Nghe lời của con..., Duy Nhất không nhịn được nhăn mày lại, dường như đây không phải là những lời cô nói với Nhu Nhi. Cho tới bây giờ Nhu Nhi chưa từng nói như thế.
- Là sư phụ của mẹ nói, ông ấy nói đàn ông phải biết bảo vệ cho người ở trong lòng mình, cũng như phải bảo vệ đồ vật mà người ấy yêu thích, ông còn nói, cái này giống như thích một căn phòng thì phải thích tất cả những đồ vật trong phòng, nếu như không bảo vệ được người mình thích yêu, vậy thì người đó là phế vật, cũng không đáng để người kia yêu. - Nhu Nhi nhìn Trang Nghiêm nói kiên định, chú không thể bảo vệ vật nhỏ trong lòng người chú yêu, cũng không thể bảo vệ mẹ trong lòng bé. Cho nên, chú chính là phế vật
- Trời ạ. - Duy Nhất vuốt cái trán kêu rên một tiếng, không ngờ Nhu Nhi lại nói những lời như thế, thì ra là sư phụ đã dạy con bé, xem ra sau này phải để Nhu Nhi cách xa ông rồi. Cứ đầu độc tư tưởng con bé như thế, không biết sau này con bé sẽ sống sao nữa?
- Nhu Nhi. . . . . . - Trang Nghiêm nhìn Nhu Nhi mà không biết nên nói cái gì, lời Nhu Nhi nói không sai, một cái đứa bé đã hiểu chuyện thế rồi, anh không thể nói gì, anh không là phế vật thì là cái gì?
- Đúng, Nhu Nhi nói thật đúng. - Minh Dạ Tuyệt từ sau lưng của bọn họ đi lên trước, trong lòng tràn đầy đắc ý. Lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Nhu Nhi, anh chưa bao giờ biết con gái anh lại thông minh đến thế. Còn nhỏ tuổi đã nói ra được những lời khiến cho người lớn chỉ biến cứng lưỡi, há hốc mồm.
Nghe được giọng nói kia, ba người đang đứng trước cửa đồng loạt xoay người lại nhìn người đang đi tới, trong mắt đều có những ý nghĩ sâu xa.
Trong mắt Trang Nghiêm tràn đầy ý thù địch, Duy Nhất khốn nhiễu nhăn mày lại, Nhu Nhi lẳng lặng nhìn Minh Dạ Tuyệt đang đi tới, cũng chẳng thấy làm lạ, giống như đã sớm biết anh sẽ tới
- Ba. - Thật lâu sau, thấy không ai lên tiếng, Nhu Nhi nhẹ nhàng kêu một tiếng, ngay lúc vừa bước ra khỏi cổng trường, bé đã thấy ba đứng bên cạnh mẹ, nhưng vì trước kia ba đối với mẹ rất quá đáng, cho nên, bé mới cố ý làm như không thấy ba.
- Nhu Nhi ngoan, chúng ta vào nhà đi! - Mang theo nụ cười thản nhiên, lần đầu tiên Minh Dạ Tuyệt nghiêm túc nhìn con gái đến vậy, đứa con này làm cho anh liên tục giật mình.
Nghe được đoạn nói chuyện của bọn họ, Duy Nhất từ từ nhăn mày lại, trên mặt Trang Nghiêm có thêm vài phần nặng nề. Nhưng ngay khi bọn họ đăm chiêu với những suy nghĩ của riêng mình, thì câu nói tiếp theo của Nhu Nhi lại làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
- Ba, đây không phải là nhà của ba, đây là nhà của con và mẹ. - Nhu Nhi nói như vậy, khiến nụ cười trên mặt Minh Dạ Tuyệt lập tức cứng lại, kinh ngạc nhìn về phía Nhu Nhi.